Thân thể nàng vốn mẫn cảm, càng đừng nói trước đó không lâu vừa bị nam nhân kia tùy ý yêu thương, hạ xuống vệt đỏ ái muội khắp toàn thân, giờ đây da thịt cọ xiêm y đều nóng lên một cách khó hiểu.
Giờ phút này, nàng đứng cạnh mọi người trong khi chỗ nhạy cảm giữa hai chân lại chịu dây thừng tra tấn, điều này làm cho Nam Cung Nguyệt cảm thấy xấu hổ tột đỉnh, nhưng càng cảm thấy xấu hổ thì tiểu tao huyệt lại càng thêm mẫn cảm.
Âm đế nho nhỏ bị dây thừng cọ xát thật mạnh, dâʍ ŧᏂủy̠ càng chảy càng nhiều, thấm vào dây thừng biến nó trở nên càng nặng, càng lớn hơn tí nữa.
“Ưm…”
Nam Cung Nguyệt cực lực ẩn nhẫn, nhưng khi nhảy lên gò núi thì vẫn lộ ra một tiếng.
“Nguyệt Nhi, có phải nàng không thoải mái không? Linh Nương nói nàng bị lạnh, có phải tên kia làm khó dễ nàng không?”
Hoàn Nhan Nghiêu chú ý tới nàng khác thường, quan tâm nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, hỏi han.
Hắn thu được tin tức, biết Công Tôn Lung Yên giải trừ Thuật Tỏa Hồn cho Hoàn Nhan Nghệ, Nguyệt Nhi thẹn trong lòng nên đưa ra chuyện muốn giúp hắn khôi phục.
Hoàn Nhan Nghiêu cũng có tâm kết thúc chuyện năm đó nên không ngăn cản, nhưng hắn không hề hay biết năm đó Nam Cung Nguyệt đổi Thuật Tỏa Hồn thành Thuật Luyện Hồn, bây giờ còn chuyển linh lực trong Tỏa Hồn Thạch cho người nọ. Hơn nữa Hoàn Nhan Nghệ còn làm chuyện điên cuồng mà hắn không tưởng tượng ra.
“Ta… không sao, chỉ là hơi lạnh. Ta dùng đan dược là sẽ khỏe lên thôi.”
Nam Cung Nguyệt nhìn khuôn mặt đầy vẻ quan tâm của Nghiêu ca ca, hắn còn hỏi về người nọ. Trước đó không lâu da thịt kề nhau, những hình ảnh hổ thẹn đến cực điểm cứ quanh quẩn trong đầu nàng, không vứt đi được.
Nàng chỉ cảm thấy nhục huyệt ướt dầm dề, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ thấm ướt dây thừng khiến nó càng thít chặt tiểu tao huyệt hơn nữa. Trước kia nàng chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ, dày vò như thời khắc này.
Nam Cung Nguyệt rũ hàng mi dài, không dám ngẩng đầu lên. Nàng miễn cưỡng nói một câu hoàn chỉnh, giọng cũng ép xuống rất nhẹ.
“Vật chờ lát nữa nghỉ ngơi, ta sẽ xem nàng uống thuốc.”
Hoàn Nhan Nghiêu cho rằng thân thể nàng không khoẻ nên cũng không nói thêm gì, chỉ nhẹ giọng dặn dò một câu.
Khi hai người nói chuyện thì có một ánh mắt nóng rực như có như không dừng trên người Nam Cung Nguyệt.
…
Dạ Viêm Phong quanh năm hàn vụ lượn lờ, tu linh giả cũng sẽ bị áp chế thực lực.
Đến khi trời tối, mọi người bò tới giữa sườn núi thì quyết định hạ trại nghỉ ngơi một đêm ở đây. Tam đại liên minh đều tự tìm cái một chỗ để hạ trại, có điều cách nhau cũng không quá xa.
Nam Cung Nguyệt thật vất vả chịu đựng tới chỗ hạ trại, muốn lấy nước sơn tuyền rửa sạch một chút rồi lấy sợi dây thừng cột chặt giữa hai chân ra.
“Vừa gặp vị hôn phu đã gấp không chờ nổi muốn nhào vào trong ngực hắn? Ngươi đúng là tao hóa dâʍ đãиɠ!”
Khi nàng lặng lẽ đi vào bên bờ suối thì sau lưng lại xuất hiện một bóng dáng cao lớn.
Ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ u ám, ôm chặt nàng từ phía sau, giọng nói đạm mạc trào phúng lại lạnh lẽo.
Hắn ôm vòng eo thon của nàng, dùng tay kéo vạt áo ra, lần xuống theo vệt đỏ ửng hồng trên làn da non mịn. Khi chạm đến đến nút thắt bên hông, hắn kéo lên thật mạnh.