Nàng đi tới, vươn tay vén áo của hắn lên làm lộ ra l*иg ngực rộng lớn. Mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý vô số lần, nhưng khi tận mắt thấy chín chín 81 miệng vết thương trên cơ thể thon gầy của nam nhân thì đầu ngón tay nàng vẫn run rẩy, cảm xúc cũng hoàn toàn mất khống chế. Nước mắt đã kìm nén quá lâu không thể ngăn được, liên tục chảy xuống.
Nam Cung Nguyệt không chú ý mình đang làm cái gì, đôi tay trắng noãn nhỏ bé khẽ vuốt lên những vết thương kia rất chậm, rất nhẹ, hoàn toàn đã quên chính sự Tỏa Hồn Đinh.
"Khi làm ra vết thương, không phải ngươi chưa từng khóc chút nào sao? Giờ khóc là khóc cho ai xem?"
Nàng nghe được tiếng nói rét lạnh trầm thấp của hắn vang lên bên tai, trào phúng nhàn nhạt và khinh thường hiển lộ rõ ràng.
Mắt Nam Cung Nguyệt run lên, cuối cùng cũng thoát ra khỏi cảm xúc của mình. Nàng dùng sức lau nước mắt, không cho phép mình lại không khống chế được.
Nàng đè nén bối rối dưới đáy lòng, bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt lên mỗi một tấc vết thương, xác định trạng thái hôm nay của hắn.
Tô Nghệ hờ hững nhìn bàn tay trắng noãn tay nhỏ bé của nàng di chuyển trên người mình, nhìn nàng cẩn thận xử lý cây Tỏa Hồn Đinh sau cùng rồi dùng ngoại dược và đan dược cầm máu, dùng băng gạc cẩn thận băng bó vết thương.
Nam Cung Nguyệt xử lý hết sức chăm chú, thẳng đến khi giúp hắn mặc lại xiêm y, lúc ấy nàng mới chú ý đôi mắt u trầm của hắn đang nhìn đầu ngón tay của mình.
Lông mi Nam Cung Nguyệt khẽ rũ xuống, khuôn mặt lãnh diễm xinh đẹp nóng lên. Tay nàng còn đang đặt trên ngực hắn, còn đang giúp hắn mặc quần áo...
Không biết thế nào, không hiểu sao nàng lại nghĩ tới hình ảnh bị hắn đè xuống trên giường trong phòng ngủ, thân thể nhỏ nhắn run lên một cái.
Thật là một tao hóa thèm chơi!
Tô Nghệ nhìn khuôn mặt đỏ ửng của nàng, mắt phượng hẹp dài tràn ngập vô tội quyến rũ, thấy vậy mắt hắn càng u ám khϊếp người.
Nam Cung Nguyệt chú ý tới mắt hắn biến hóa, nội tâm càng thêm bối rối.
Nàng rút tay về như bị điện giật nhưng lại bị Tô Nghệ kéo nhẹ một cái, thân thể kiều mềm đã bị nam nhân đặt trên giường.
"Xong, Hoàn Nhan Nghệ..."
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy khí tức dương cương quen thuộc của hắn quanh quẩn tại quanh thân, khiến lòng nàng rung động mãnh liệt.
Không kịp suy tư nữa, nàng ôm eo thon của hắn, cánh tay mềm mại thon dài quấn lấy lưng nam nhân.
Nhưng sau đó nàng lại nhớ tới thái độ của hắn lãnh khốc đến cực điểm, nhút nhát muốn buông tay ra.
"Nhìn băng thanh ngọc khiết, thực chất bên trong lại dâʍ đãиɠ, không chờ nổi được ôm ấp yêu thương đúng không? Tao hóa!"
Bên tai nàng truyền đến giọng nói khàn khàn của người nọ, tràn đầy đùa cợt lại mang theo vài phần tà mị gợi cảm.
Ngay sau đó, bàn tay to của nam nhân trực tiếp thăm dò vào cổ áo tiên y thánh khiết, tùy ý nắn bóp cặp ngực đầy đặn mềm mại của nàng.
"Không... Buông ra."
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy đầṳ ѵú tê dại, phượng mâu ánh lên hơi nước cực mỏng, nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nói.
Hơi thở của hắn chạm vào khiến tim nàng đập cực mạnh, thân thể không chịu thua kém bắt đầu động tình, giữa hai chân cũng ẩm ướt hơn.
Nam Cung Nguyệt khát vọng Hoàn Nhan Nghệ cực kỳ nhưng rồi cũng hận bản thân quá mức yếu đuối.
Nàng biết rất rõ hiện tại hắn cực kì chán ghét mình, thế mà còn không tiền đồ vui mừng vì được hắn đυ.ng chạm.
"Nhanh vậy đã quên mình đồng ý cái gì rồi? Hả?"
Tô Nghệ nhìn nàng đỏ mặt tránh né, đôi mắt u ám của hắn càng lạnh lẽo.
Hắn dùng sức xé cổ áo trắng của nàng, bầu ngực mềm mại tuyết trắng lộ ra.