Mắt phượng của nàng khép lại, sắc môi cũng hơi tái nhợt, phát ra từng câu thề độc. Có hào quang trận pháp từ từ sáng lên dưới chân nàng, sau đó tạo thành một hình dạng khế ước.
Nam Cung Nguyệt đã đồng ý rồi, tốc độ còn nhanh hơn cả trong tưởng tượng của hắn. Thế nhưng Hoàn Nhan Nghệ cũng không cảm thấy có chút vui vẻ nào, ngược lại đôi mắt hắn càng lạnh lẽo hơn.
"Ta bổ sung thêm thời gian. Xử lý Tỏa Hồn Thạch đại khái cần nửa năm, sau việc này, chúng ta đã thanh toán xong, không ai nợ ai."
Nam Cung Nguyệt nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắn, giọng nàng vẫn rất nhẹ, mang theo sự lạnh lẽo nhàn nhạt.
Nghe được lời nàng nói… ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ lập tức nổi lên âm trầm.
Thanh toán xong?
Nàng dựa vào đâu mà nói "thanh toán xong" với hắn?
"Nam Cung Nguyệt, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả!"
Hoàn Nhan Nghệ đứng dậy, tao nhã lạnh nhạt mặc xong quần áo. Hắn lạnh lùng để lại một câu rồi nghênh ngang đi mất. Nam Cung Nguyệt nhìn bóng dáng vô tình của hắn, khuôn mặt lãnh diễm ánh lên sự chua xót nhàn nhạt.
Nàng bổ sung thêm một điều kia là không muốn tự tôn bị hủy diệt triệt để. Nàng đã không đoán ra rốt cuộc hắn hận nàng bao nhiêu, sẽ tàn nhẫn với nàng đến mức nào. Bản thân nàng thế nào cũng không sao cả, nhưng phải lo lắng cho gia tộc.
Ngây người chỉ chốc lát, nàng bỗng nhiên nhớ tới còn chưa giúp hắn xử lý một cây Tỏa Hồn Đinh cuối cùng.
Nam Cung Nguyệt không yên lòng, đi qua nội điện. Nhưng khi đi tới cửa, nàng lại không tự chủ nhớ lại hình ảnh Công Tôn Lung Yên ở bên cạnh hắn khi nàng vừa mới tới Bảo Khí Các.
Chỉ cần nghĩ đến việc có lẽ mấy năm nay Công Tôn Lung Yên vẫn luôn ở bên cạnh hắn thì nội tâm Nam Cung Nguyệt đã cảm thấy cực kì khổ sở, dù thế nàng vẫn đẩy cửa bước vào.
Nàng thấy Hoàn Nhan Nghệ vẫn mặc y phục nhuộm máu trước đó, đang lạnh nhạt dựa lên giường trong nội điện chờ nàng, bên cạnh cũng không còn ai khác.
Nam Cung Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng nhìn dung nhan hắn khôi phục như lúc ban đầu, tim nàng lại đập lại loạn cả lên.
Nàng đi từng bước tới gần, kinh ngạc nhìn Hoàn Nhan Nghệ. Mỗi khi tới gần một bước, nàng đều có cảm giác giống như đang mơ, người nàng nhớ nhung ngày đêm suốt mười ba năm qua đang ở trước mặt nàng, chờ nàng đi qua.
Nam Cung Nguyệt cố hết sức giữ tỉnh táo nhưng đầu ngón tay đặt trong ống tay áo lại không ngừng run rẩy, đặc biệt khi Hoàn Nhan Nghệ nhàn nhạt quét nhìn cổ áo hơi hở ra của hắn một cái.
Nam Cung Nguyệt biết đây là ý gì, cây Tỏa Hồn Đinh cuối cùng cần xử lý ở tại đan điền dưới bụng, phải cởϊ áσ ra.