Bầu ngực trắng noãn lộ ra, cảm giác hơi lạnh khiến mặt Nam Cung Nguyệt đỏ như lửa, thân thể mảnh khảnh lả lướt run rẩy, mắt phượng hẹp dài cũng ánh lên vài phần xấu hổ, quyến rũ đến cực điểm.
Sao nàng có thể quên chuyện đã đồng ý với hắn được. Dù nàng biết một câu "mặc hắn xử trí" băng lãnh kia gần như chỉ để hả giận, nhưng đồng thời cõi lòng tan nát của nàng lại sinh ra một sự khát vọng nhàn nhạt.
Xa cách mười ba năm, ngay cả gặp mặt hắn cũng làm nàng có cảm giác như đang mơ, không chân thật. Nam Cung Nguyệt nghiêng mặt qua, không có dũng khí trả lời câu hỏi của hắn nhưng cũng không lên tiếng kháng cự.
“Bỏ tay xuống, quỳ gối trên giường.”
Hắn thấy nàng cúi đầu không dám nhìn mình, hình như hơi thẹn thùng, rõ ràng vẫn là dáng vẻ lạnh lùng băng tuyết ấy nhưng trên mặt nàng lại nổi lên vẻ xấu hổ, càng nhiều thêm chút gợn sóng… Thuận theo. Ánh mắt Tô Nghệ dừng trên đôi tay nàng đang che khuất ngực, đạm mạc lãnh khốc ra lệnh.
Váy trắng thánh khiết trên người Nam Cung Nguyệt bị xé ra một lỗ, xiêm y rách nát lỏng lẻo tuột đến bên hông, làn da mềm mại trắng nõn như tuyết như ẩn như hiện, đặc biệt bộ ngực đầy đặn ửng lên vài vệt đỏ bắt mắt dưới bàn tay nhỏ nhắn của nàng, cực kì mê người.
“Không được....”
Nam Cung Nguyệt nhớ rõ lời thề nhưng nghe được lời nói bá đạo của hắn thì không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
Nàng là Á Thánh Nữ của Nam Cung gia tộc, chưa từng có ai dám ra lệnh cho nàng chứ đừng nói là bị nam nhân khinh bạc, hạ mệnh lệnh hạ lưu thế này. Cảm giác mất mặt và thẹn thùng quá mức khiến Nam Cung Nguyệt không có cách nào thuận theo.
“Nam Cung Nguyệt, ngươi không có tư cách nói "không"!"
Tô Nghệ nguy hiểm nheo mắt lại, lãnh khốc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng, bỗng nhiên hắn bá đạo nắm lấy ngực nàng, xoa bóp nụ đào phấn hồng.
“Ưm, ngươi....”
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy như có điện xẹt qua nụ đào, kɧoáı ©ảʍ khác thường lan tràn toàn thân. Nàng muốn phản kháng theo bản năng nhưng đối diện với cặp mắt quen thuộc kia, không hiểu sao nàng lại mất hết sức lực.
“Miệng thì nói "không được" mà tao huyệt lại ướt thế này rồi! Ngươi chính là tao hóa thiếu thao!" Tay phải Tô Nghệ khóa chặt cổ tay thon nhỏ lêи đỉиɦ đầu nàng, tay trái luồn vào nơi mềm mại dưới váy nàng.
Ngón tay thon dài dễ dàng đẩy ra hai mảnh cánh hoa, nhẹ nhàng đâm vào trong mật huyệt. Chỗ kín của Nam Cung Nguyệt sớm đã ướt đẫm, cảm giác được ngón tay thon dài của hắn cắm vào, nàng kẹp chặt hai chân lại theo bản năng.
Xong, Hoàn Nhan Nghệ…
Tim nàng đập càng lúc càng hỗn loạn, ngay cả hô hấp cũng rối loạn cả lên, rõ ràng biết hắn chỉ đang cố ý nhục nhã mình nhưng cơ thể vẫn không biết cố gắng ướt đẫm.
Giọng hắn rất lạnh nhạt, lời nói hạ lưu đến cực điểm, cũng không mang theo chút ấm áp nào.
Bỗng nhiên Tô Nghệ thả tay trái của nàng ra, kéo tay nàng thẳng xuống, đặt trên một vật cương cứng thô to.
Này… Đây là…