“Ta chỉ hy vọng ngươi có thể bớt hận ta một chút. Chỉ hy vọng ngươi không cần vì trả thù mà bồi cả bản thân vào. Ta bồi thường bản thân ta cho ngươi, được không? Ngươi muốn tra tấn ta thế nào cũng được, chỉ cầu ngươi đừng đi tìm Nam Cung gia tộc và Hoàn Nhan gia tộc.”
Nàng cắn môi dưới, im lặng một lát.
Bỗng nhiên như hạ quyết tâm, nàng duỗi tay ôm lấy vai hắn, để hắn nhìn mình.
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, nói ra từng chữ rất nghiêm túc.
Đôi mắt xinh đẹp của Tô Nghệ cứ thế nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt quyến rũ của nàng.
…Một câu quen thuộc biết bao nhiêu.
Cuối cùng sau khi lòng nàng cũng thuộc về hắn, trở thành vật sở hữu của hắn thì lần nào nàng kiêu ngạo gây ra họa cũng đều thấp thỏm, yếu đuối, nói những lời này trước khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng mím chặt của hắn.
Nghệ ca ca, ta sai rồi.
Ta bồi thường bản thân cho huynh được không?
Mỗi lần hắn nghe xong lời này thì sự trầm ổn, nội liễm trên khuôn mặt tuấn tú cũng kìm giữ không nổi. Hoàn Nhan Nghệ chỉ có thể dùng một tay ôm thân thể nàng vào trong l*иg ngực, hung hăng hôn lên đôi môi mềm mại của nàng.
Khi đó da mặt nàng quá mỏng, chỉ hôn môi thôi cũng đủ để nàng đỏ mặt vùi đầu vào ngực hắn, ngoan ngoãn như mèo con.
Không có kiêu ngạo hay giận dỗi gì.
Lúc ấy hắn luôn âm thầm đếm ngày tháng, tràn đầy chờ mong.
Chờ nàng lớn lên, chờ thời khắc có thể cưới nàng về.
Khi đó nàng chẳng hiểu gì cả, đại khái chỉ có thể cảm giác hắn có hứng thú nồng đậm với nàng, cũng biết xưa nay hắn thâm sâu nội liễm, thủ đoạn kinh người, nàng biết khi nào phải thuận theo hắn.
Vì lấy lòng hắn, nàng không cần thầy dạy cũng biết nói những lời kia.
Lần nào hắn cũng sẽ bị nàng vô tâm trêu chọc, lấy lòng gần như điên cuồng, đến mức gấp khó dằn nổi.
Nam Cung Nguyệt, ngươi cũng quá hiểu… làm thế nào để tra tấn ta.
Tô Nghệ nhìn khuôn mặt nhỏ lãnh diễm quyến rũ tái nhợt của nàng, khóe môi chỉ mím lại lạnh băng, du͙© vọиɠ hủy diệt trong lòng càng ngày càng nặng thêm.
Hắn chỉ hận không được đại khai sát giới, máu chảy thành sông.
Điên cuồng trả thù.