Sau khi tiểu nhân nhi tuyệt mĩ nói lời này xong thì im lặng, nhưng nàng cũng không chịu xê dịch thân thể mảnh khảnh đi mà cứ thế đối diện với hắn.
Dù hắn đã sớm rũ mắt không nhìn nàng thì nàng vẫn cố chấp không chịu thoái nhượng. Vẫn luôn chờ, vẫn luôn đợi. Tô Nghệ dứt khoát nhắm hai mắt lại, khóe môi mím chặt, không hề có ý nói chuyện.
Nam Cung Nguyệt nhìn dáng vẻ hắn đạm mạc lạnh băng, ngực nàng đau đớn nhiều hơn nữa. Nghĩ đến việc hắn phải làm, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng hiện lên sự quyết tuyệt. Nàng cắn chặt môi dưới, vươn tay nhỏ tinh tế trắng ngần ra, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Tô Nghệ nhìn hành động của nàng, bỗng nhiên nhớ tới tuyết nhũ vểnh cao mê người của nàng đêm hôm đó và đường cong dụ hoặc đến cực điểm. Hắn cười lạnh rồi xé phần áo trước ngực nàng trước khi nàng kịp cởi ra, hắn dùng sức bóp tuyết nhũ tinh tế xinh đẹp của nàng, sức lực to lớn làm khuôn mặt Nam Cung Nguyệt đỏ bừng lên.
"Ưʍ... A!”
Cấm địa chưa bao giờ bị người khác đυ.ng chạm đột nhiên bị đối đãi thô lỗ, Nam Cung Nguyệt nhịn không được rên lên một tiếng, khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp đỏ bừng như lửa, mắt phượng vô thức híp lại, thân thể ngây ngô của nàng rất mẫn cảm, hai quả anh đào phấn nộn bất giác đã dựng thẳng lên.
"Sở hữu một khuôn mặt thanh thuần thế mà trong xương cốt lại dâʍ đãиɠ bất kham, luôn mồm muốn bồi thường bản thân cho ta. Muốn bồi thường cho ta thế này đúng không?”
Tô Nghệ chỉ cảm thấy trơn bóng đầy tay, môi mỏng nói ra lời châm chọc cực kì giá băng, ngón tay trắng noãn hữu lực của thiếu niên dùng sức nhéo một cái trên quả anh đào.
“A ——!”
Nam Cung Nguyệt là Á Thánh Nữ, chưa từng bị đối đãi thế này. Cho dù năm đó làm với Hoàn Nhan Nghệ thì hắn cũng dịu dàng mọi mặt, lần nào vuốt ve cũng ngây ngô mà cẩn thận.
Đôi chân thon dài của nàng mềm xuống, khuôn mặt đỏ hồng hạ xuống trên giường. Ngực nhũ xinh đẹp run rẩy dưới lớp áo rách nát, không tự chủ lộ ra nhũ sóng phóng đãng.
"Không.. Không phải.”
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy nụ đào như bị điện giật, vòng eo cũng mềm xuống. Ấy thế nhưng nhiều năm tiếp thu tộc quy và lễ nghĩa liêm sỉ khiến nàng vội vàng lắc đầu, không muốn thừa nhận mình có cảm giác.
"Không phải? Không phải mà còn dám luôn mồm nói với một người nam nhân là muốn bồi thường bản thân cho hắn hả? Ngươi đúng là lẳиɠ ɭơ!”
Không biết từ khi nào, hai tay Tô Nghệ đều đặt trên ngực nhũ mê người của nàng, khớp ngón tay hắn hiện lên rõ ràng, nhìn qua sạch sẽ tốt đẹp. Hắn xoa chỗ mềm mại nhất của nàng, dùng sức nhéo quả anh đào hồng nhạt càng ngày càng mạnh.