Tuy bản thân nàng cũng không hề tự tin, nàng biết hắn rất hận nàng.
Chắc là giờ đây dù nàng có nói hơn một ngàn câu, một vạn câu thì chỉ sợ hắn cũng chẳng nghe lọt tai nhỉ? Nhưng nàng lại không thể trơ mắt nhìn hắn làm thế được.
Cho dù không để ý thì nhất định nàng cũng không thể để mọi việc phát triển đến bước kia.
Đại khái là áp chế một khoảng thời gian nên cảm xúc nàng khá bình tĩnh lại, lời khuyên bảo cũng trở nên có trật tự.
Tô Nghệ không phản ứng nàng chút nào.
Tối nay Bách Lý Thanh Tiêu và Thiên Tịch gặp phong ba nên cũng không rảnh tới đuổi Nam Cung Nguyệt, vì thế hắn lập tức im lặng.
Hắn chỉ lặng lẽ nằm trên giường, chỉ xem như nàng không tồn tại.
Nàng là sứ giả Liên Minh Bắc Bộ, Hoàn Nhan Nghiêu cũng ở sứ quán, cho dù nàng muốn dây dưa ở đây thì nhiều nhất cũng chỉ được mấy canh giờ.
"Hoàn Nhan Nghệ, ngươi đồng ý với ta được không? Ngươi có oán hận gì thì cứ trút lên ta này. Mấy năm nay ngươi đã chịu nhiều khổ cực rồi, ta có thể chịu hết.” Thật ra nàng có từng dễ chịu chưa?
Hạ chín chín 81 cây Tỏa Hồn Đinh lên hắn, trong tám năm sau đó, mỗi đêm nàng đều gặp ác mộng, mơ thấy hắn máu tươi đầm đìa.
Rốt cuộc nàng đã không thể mỉm cười thiệt tình với bất cứ ai được nữa.
Nam Cung Nguyệt cũng biết Hoàn Nhan Nghệ không muốn để cho người khác biết hai người gặp nhau và dây dưa, cho nên đêm nay nàng mới có cơ hội quấn lấy hắn.
Trước năm mười lăm tuổi, tính cách nàng bộc lộ ra ngoài, nàng muốn cái gì, thậm chí không cần làm nũng thì hắn cũng đã sớm biết rõ.
Sau mười lăm tuổi, nàng phí tám năm mới xuất hiện ở trước mặt hắn lần nữa, nhưng giờ đây nàng đã sớm không biết tính cách hắn.
Nàng không có tự tin, không biết nên làm thế nào mới có thể làm hắn động dung. Lại hoặc là, thật ra hắn sẽ không bao giờ động dung vì nàng.
“Hoàn Nhan Nghệ.... Hoàn Nhan Nghệ.... Xong.....”
Tô Nghệ nghe nàng không ngừng toái niệm bên cạnh, mới đầu nàng còn trăn trở tổ chức ngôn ngữ nhưng sau đó đã nghèo từ, chỉ gọi tên hắn lúc trước. Hắn cảm thấy phiền chán, phiền chán nói không nên lời.
Xa cách mười ba năm, vậy mà nàng còn có thể mang khuôn mặt thuần tịnh chạy tới trêu chọc hắn nữa.
Đau khổ?
Nàng nói muốn chịu đau khổ của hắn?
Nhưng nàng dựa vào cái gì mà chịu, lại nên chịu thế nào?
Tô Nghệ chỉ cảm thấy buồn cười lạnh lòng, khuôn mặt tiểu chính thái tinh xảo xinh đẹp không tự chủ càng ngày càng lạnh băng dọa người.
“Hoàn Nhan Nghệ… Trước kia chung quy ta luôn nói muốn ngươi làm nam sủng, là ta sai rồi. Thật ra là ta muốn gặp ngươi… Ta biết năm đó ta làm ra việc kia, vô luận giải thích thế nào hay dùng lý do gì để thoái thác thì cũng chỉ là lấy cớ. Ta biết… Ta không có tư cách yêu cầu ngươi tha thứ cho ta.”
Nam Cung Nguyệt nhìn hình bóng băng lãnh của hắn, khuôn mặt nhỏ lãnh diễm quyến rũ càng ngày càng tái nhợt.
Nhưng nàng vẫn cố chấp nói ra từng câu.
Nàng không để bụng, không để bụng cái gì hết.
Mặc kệ là miệng vết thương nằm trên đầu quả tim ngày trước, hay là tra tấn thế nào thì nàng cũng không thèm quan tâm.
Nàng chỉ hy vọng hắn không đi đến bước kia.