Huấn Luyện

Chương 20: Thật tâm

Tô Nghệ nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt của nàng, sự lạnh lẽo nơi khóe môi lại càng ngày càng nhiều.

Lúc trước khi hắn rời khỏi Hoàn Nhan gia cũng từng nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần rằng nàng bất đắc dĩ.

Thậm chí khi hắn rời đi thì vẫn còn ảo tưởng nàng sẽ tìm đến hắn, sẽ dụi đầu vào trong lòng ngực hắn, ấm ức dẩu môi, khóc hu hu đáng thương nói nàng có bao nhiêu miễn cưỡng, bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu yêu hắn.

Lúc ấy có lẽ hắn đã bị đau đến nỗi điên rồi, đau đến thần trí không rõ, đau đến mức không thể nào thừa nhận.

Dù chỉ là ảo tưởng thì cũng tốt hơn sự thật lạnh băng tàn khốc làm tổn thương.

Hắn từng chờ đợi, lại chờ đợi, cũng từng ảo tưởng.

Lúc trước hắn cao ngạo, có từng nhếch nhác thế đâu.

Chỉ vì một nụ cười, một câu xin lỗi của nàng.

Thậm chí hắn còn tự ghét bản thân tới cực điểm, vì sao tới thời điểm đó rồi mà hắn vẫn muốn nàng, muốn gặp nàng.

Cảm xúc chờ đợi lại tự ghét, đau khổ gần như đã sắp bức điên hắn.

Nhưng hắn chờ được cái gì?

Truy sát!

Truy sát tận ba năm!

Không phải nàng không có tìm hắn, mà là trực tiếp phái người đuổi gϊếŧ hắn.

Khi mũi kiếm lần lượt rạch ra huyết nhục, một khắc ấy đau lòng khắc cốt, hắn vĩnh không thể quên.

A.

Hắn thật sự ngu xuẩn cùng cực.

“Nam Cung Nguyệt, ngươi cút đi cho ta.”

Hắn đột nhiên duỗi tay đẩy nàng ra, dùng sức lực rất lớn. Sau đó hắn nghiêng đầu, không muốn liếc nhìn nàng một cái.

Phảng phất chỉ cần liếc nhìn nàng một cái thì hắn sẽ không kìm chế được du͙© vọиɠ hủy diệt lành lạnh thấu xương, sẽ hận không thể dùng từng đao lăng trì nàng.

“Hoàn Nhan Nghệ, đừng đi tìm Hoàn Nhan gia và Nam Cung gia được không? Nếu ngươi hận thì xả hận vào ta đi. Vốn dĩ tất cả mọi thứ đó đều là ta sai, đều là ta sai.”

Khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của Nam Cung Nguyệt ngẩng lên, nàng cố chấp nắm lấy tay hắn, không muốn rời đi.

Nàng biết biểu cảm này của hắn đại biểu ý gì, hắn nhất định sẽ trả thù, hơn nữa còn sẽ trả thù đến cùng.

Chờ ngày kia đến, tất cả đều sẽ phát triển theo chiều hướng tệ nhất.

“Cho dù ngươi có trù tính tốt thì tuyệt đối cũng không thể không có sai sót. Đối thủ chính là hai đại gia tộc có mấy nghìn năm nội tình, cách làm này của ngươi là thiếu thỏa đáng.”

Khuôn mặt tái nhợt của nàng giờ đây lại được sự chấp nhất trong mắt phượng thắp sáng.

Nam Cung Nguyệt vô cùng cố chấp nhìn hắn, vô cùng cố chấp muốn cầu một câu.