Huấn Luyện

Chương 4: Phần đệm: Động tình (trung, cao H)

"Có thế mà đã chịu không nổi? Vẫn còn thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa đây!"

Hoàn Nhan Nghệ nhìn khuôn mặt vũ mị của nàng ửng hồng lên khi cao trào, hắn đột nhiên rút thanh ngọc thế kia ra.

Sau khi cởϊ qυầи, côn ŧᏂịŧ dữ tợn thô to của hắn lập tức cắm mạnh vào.

“A ——!"

Nam Cung Nguyệt vừa mới cao trào, đâu chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế này, thân thể nàng bị côn ŧᏂịŧ lớn cắm nghiêng về phía trước, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ mê loạn, nước mắt động tình chảy ra không ngừng.

Côn ŧᏂịŧ của nam nhân này thô to kỳ quái, dù đã bị ȶᏂασ nhiều lần rồi nhưng lần nào cũng làm nàng chết đi sống lại.

“Tiểu tao hóa, không phải luôn miệng nói không muốn bị người khác nhìn thấy hả?”

Sau khi Hoàn Nhan Nghệ cắm mạnh côn ŧᏂịŧ vào thì cố tình nâng chiếc cằm thon nhỏ của nàng lên.

Lúc này Nam Cung Nguyệt mới hơi tỉnh táo lại, nàng lập tức nhìn thấy khung cảnh người đến người đi náo nhiệt trước mắt, đã không còn vật gì che chắn thân thể nàng nữa.

Thì ra khi nam nhân cắm vào nàng thì đã ngang nhiên đẩy toàn thân nàng ra khỏi chỗ rẽ.

“Không, không…”

Khuôn mặt tuyết trắng của Nam Cung Nguyệt sợ tới mức đỏ bừng lên, không ngừng lắc đầu, định giãy giụa.

Nhưng sao nam nhân phía sau lại cho nàng cơ hội giãy giụa được, côn ŧᏂịŧ thô to bị nàng lo lắng kẹp cực chặt trong nhục huyệt, hắn gấp gáp, điên cuồng thọc vào rút ra.

“A a a…!”

Nam Cung Nguyệt căn bản không có cơ hội kháng cự, nàng lập tức lâm vào từng đợt kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.

Cặp ngực đầy đặn xuất hiện vài vệt đỏ, đôi tay nam nhân sờ lên từ phía sau, đang đùa bỡn nụ hoa mẫn cảm nhất của nàng một cách thô bạo. Trên dưới thất thủ, Nam Cung Nguyệt chỉ có thể để mặc mông nhỏ mềm mại tuyết trắng của mình bị nam nhân thọc vào rút ra, rung lên ‘bạch bạch bạch’. Kɧoáı ©ảʍ cực lớn khiến thần trí nàng mơ hồ, mắt phượng mê loạn híp lại.

“A a a, sâu quá… Sắp hỏng rồi…”

Nàng vô thức rêи ɾỉ ra tiếng, không biết mình đang nói lời dâʍ đãиɠ gì. Nghĩ đến việc có nhiều ánh mắt đang quan sát nên trong cơ thể nàng như có một ngọn lửa bùng lên, trong lòng cảm thấy vừa thẹn vừa sợ, nhục huyệt nhỏ hẹp không ngừng xoắn chặt và siết lại.

Côn ŧᏂịŧ thô to của nam nhân phía sau càng đẩy càng cứng, càng lớn hơn nữa, Hoàn Nhan Nghệ đột nhiên nheo mắt lại, bàn tay to đánh chát vào mông nàng.

“Tao hóa, thả lỏng chút!”

Nộn huyệt mềm mại như một cái miệng không ngừng hút, siết chặt côn ŧᏂịŧ khiến ánh mắt Hoàn Nhan Nghệ càng đỏ càng nóng lên.

“Ưm…”

Nam Cung Nguyệt bị từng đợt cao trào ập đến, ý thức hơi không rõ nhưng vẫn còn cảm giác xấu hổ và nhớ rõ bên cạnh còn có người. Nàng vô thức giãy giụa kháng cự, ngược lại siết côn ŧᏂịŧ thô dài càng chặt hơn, chỗ giao hợp của hai người không ngừng có dâʍ ŧᏂủy̠ chảy xuống theo đùi.

“Càng cảm thấy thẹn thì ngươi càng ướt hơn. Ngươi đúng là tiểu tao hóa khát tình!”

Hoàn Nhan Nghệ tà mị nói lời dâʍ đãиɠ bên tai nàng, côn ŧᏂịŧ thô to ra sức dập từng cái thô bạo, nguyên cây côn ŧᏂịŧ đều đẩy vào sâu trong tử ©υиɠ.