"A a a.... Sắp hỏng.... Sắp hỏng rồi Nghệ ca ca. Tha cho ta đi..., ta không dám nữa.”
Cuối cùng Nam Cung Nguyệt không nhớ được gì khác nữa, nàng khóc la tránh né sự đùa bỡn thô bạo của nam nhân, nhưng dù làm thế nào cũng trốn không thoát. Nàng bị bắt ưỡn thẳng cặρ √υ' đầy đặn, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bị nam nhân chơi đến tận hứng mới thôi.
“Không dám cái gì? Nói!”
Hoàn Nhan Nghệ hung hăng ra vào nhục huyệt của nàng, sảng khoái nheo mắt lại, môi mỏng thả ra những lời tàn nhẫn.
“Nguyệt... Nguyệt nhi không dám làm trái..... làm trái lời chủ nhân.. Cầu... chủ nhân tha cho ta... A a!”
Khuôn mặt ửng hồng của Nam Cung Nguyệt không ngừng rơi lệ động tình, bị nam nhân làm đến mức mất đi thần trí, vô thức nói ra những lời nam nhân muốn nghe.
“Có phải không mặc qυầи ɭóŧ thì tiểu tạo huyệt phát ngứa không, muốn để ta chơi nát tao huyệt của ngươi phải không? Hử?"
Hoàn Nhan Nghệ kéo thân thể tràn đầy dấu hôn, dấu tay của nàng qua, môi mỏng hung hăng phủ lên tuyết nhũ hồng hào của nàng, dùng giọng khàn khàn và bá đạo nói.
“Không....” Có
Mặt Nam Cung Nguyệt ửng đỏ, muốn phủ nhận theo bản năng nhưng ai ngờ đầṳ ѵú vểnh cao của nàng bị véo mạnh một cái, côn ŧᏂịŧ vốn đang nhanh chóng thọc vào rút ra cũng ngừng lại.
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy núʍ ѵú tựa như có điện xẹt qua, nhục huyệt sắp cao trào mất đi côn ŧᏂịŧ lớn an ủi làm nàng tức khắc cảm thấy trống rỗng khó chịu gần chết. Đôi tay nam nhân vẫn đang không ngừng đùa bỡn núʍ ѵú dựng thẳng của nàng, sự trống rỗng cực lớn khiến nàng quên mất cảm giác xấu hổ.
“A..... Là... Tao huyệt của Nguyệt Nhi ngứa, muốn.... được côn ŧᏂịŧ lớn của chủ nhân ȶᏂασ đến rách luôn.”
Miệng nhỏ sưng đỏ của nàng thốt ra những lời dâʍ đãиɠ đến cực điểm, khuôn mặt nhỏ ửng hồng không còn sót lại một tia thanh minh nào.
“Cầu chủ nhân chơi hỏng ta đi, muốn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng rót đầy.... A a, côn ŧᏂịŧ của chủ nhân thật to, thật thoải mái.. A... Cắm chết Nguyệt nhi đi!”
Mắt phượng của Nam Cung Nguyệt mê ly, khuôn miệng nhỏ sưng đỏ không ngừng nói ra những lời da^ʍ dật phóng đãng.