Sự trống rỗng cực lớn khiến nàng dùng ánh mắt quyến rũ mông lung nhìn nam nhân áo quần chỉnh tề trước mặt, mặt nàng tràn đầy xuân ý.
"Chỉ cần ngươi tự đi ra chỗ rẽ để những người đó nhìn thấy bộ dạng dâʍ đãиɠ của ngươi thì trừng phạt sẽ kết thúc. Thế nào?”
Hoàn Nhan Nghệ nhìn nàng từ trên cao, bộ ngực đầy đặn của nàng đang không ngừng lắc lư, bờ mông kẹp ngọc thế vặn vẹo quyến rũ, khuôn mặt nhỏ thanh thuần nhìn hắn tràn đầy mị thái, thậm chí còn nhìn chằm chằm vào côn ŧᏂịŧ của hắn.
Dáng vẻ phóng đãng lại quyến rũ kia khiến đôi mắt Hoàn Nhan Nghệ đỏ lên, cự long giữa hai chân đã sớm cứng đến không thể lại cứng hơn.
“Không.... Không được. Có người.....”
Tính cách Nam Cung Nguyệt quật cường và lãnh ngạo, cho dù đang chịu xuân dược kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì cảm giác thẹn mãnh liệt vẫn làm nàng không muốn lõα ɭồ trước mặt người khác như cũ.
Hoàn Nhan Nghệ thấy nàng lắc đầu, mắt phượng càng ngày càng vũ mị quyến rũ, dâʍ ŧᏂủy̠ giữa hai chân không ngừng chảy xuống, nhỏ giọt khắp nơi trên đất.
Hắn bỗng nhiên cúi người xuống, duỗi tay xé sạch sẽ váy áo rách nát trên người nàng.
“Không được.. A!"
Đột nhiên lõa thể khiến Nam Cung Nguyệt co rúm cả người lại, da thịt tuyết trắng đều ửng hồng bất thường.
Ngọc thế kẹp giữa hai chân bị nam nhân dùng tay nắm lấy, đẩy ra vào trên dưới một cách hung ác, nhiều lần chạm đến chỗ sâu nhất trong tao huyệt, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt ngập đầu ập đến khiến đại não nàng trống rỗng.
Giờ khắc này, ẩn nhẫn hay sĩ diện gì cũng đều bị nàng quên sạch sẽ.
“A... Chịu không nổi... A a a a ~!"
Nam Cung Nguyệt không thể khắc chế, lớn tiếng rêи ɾỉ, lúc cao trào ập đến thậm chí nàng còn hét lên, xuân thủy không ngừng ánh lên trong đôi mắt phượng, lệ trào ra bên ngoài.