"Đừng động... xin cậu, thật là đau... A a..."
Cố Thiển Thiền sợ mình sẽ chết tại nơi này, quá đau, cô không biết côn ŧᏂịŧ chỉ mới tiến vào một phần tư mà thôi, cô còn tưởng rằng mình bị xuyên qua hoàn toàn.
"Ngoan..."
Trịnh Trúc Nghĩa thương tiếc cúi đầu khẽ hôn lên những giọt nước mắt của cô. Nơi dữ tợn giữa hai chân cùng biểu tình trên mặt hoàn toàn ngược lại . Qυყ đầυ to lớn chống đở huyệt nhỏ như sắp nổ vậy. Thoáng động một cái là có thể khiến tiểu nhân nhi dưới người phát ra một tiếng kêu sợ hãi.
Thấy người con gái mình yêu tràn đầy nước mắt so với mình yếu thế hơn, Trịnh Trúc Nghĩa lòng tràn đầy nhu tình, nhưng côn ŧᏂịŧ dưới thân không có chút nào do dự.
Thiển Thiển, tôi yêu cậu.
Thiển Thiển, đây là tôi cho cậu. Bất kể là thống khổ hay là vui vẻ cậu cũng chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận.
Côn ŧᏂịŧ dữ tợn mãnh liệt thọt phá lớp màng mong manh tượng trưng cho trinh tiết của thiếu nữ , một cổ chất lỏng ấm áp tự giao hợp chậm rãi chảy xuống.
"A! ! ! !"
Cố Thiển Thiền cho là hắn muốn bỏ qua cho mình, ngước mắt chờ hắn giúp đỡ. Một giây kế tiếp, thân thể giống như là bị xé thành hai nửa vậy, nhất thời hận không thể ngất đi!
"Hừ... Thiển Thiển, em là của anh." (khúc này đổi xưng hô để tăng thêm chính chiếm hữu của na9)
Trịnh Trúc Nghĩa thở một hơi thật dài. Chỗ kia quả nhiên so với hắn tưởng tượng còn đẹp hơn. Côn ŧᏂịŧ cắm vào tiểu huyệt bị kẹp đến chặc chẻ, vách thịt tự động bài tiết dâʍ ŧᏂủy̠, côn ŧᏂịŧ bị tầng tầng lớp lớp thịt non bao quanh, Trịnh Trúc Nghĩa thoải mái than thở. Hận không được lập tức cày cuốc, làm cho thân thể này hoàn toàn khắc lên ký hiệu của mình. Nhưng cuối cùng vẫn là không đành lòng , người con gái đau đến muốn bật dậy, nhưng bởi vì toàn thân đều bị áp chế không cách nào đem cơ thể cuộn tròn, chẳng qua là không ngừng hít lấy không khí. Hắn dĩ nhiên biết cô rất sợ đau, lớn như vậy, bị kim đâm đều cũng đủ làm cô nước mắt lưng tròng.
"Đau... Thật là đau..."
Cố Thiển Thiền thật lâu, mới phát ra một tia thanh âm. Tựa như mèo con thiếu cảm giác an toàn, còn trông cậy vào người xấu đang bạo ngược mình có thể cứu cô.
"Ngoan... thả lỏng một chút, tôi sẽ không đi ra ngoài. Không thả lỏng, người bị khổ là em "
Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói bàn tay tại mông nhỏ mềm mại, tốt đẹp kia đánh "Ba ba" hai cái, không phải rất nặng, nhưng thanh âm rất vang. Nhất là ở trong không gian này kín mít phòng ngủ. Phá lệ nghe rõ ràng. Cố Thiển Thiền lớn như vậy cũng chưa từng bị người đánh mông, lúc này thấy thẹn thùng hơn là đau đớn.
"A... chặt quá..."
Thịt huyệt bao lấy côn ŧᏂịŧ, miệng huyệt không tự chủ co rúc lại giống như đang đấm bóp cho côn ŧᏂịŧ vậy. Cố Thiển Thiền chỉ cảm thấy phía dưới huyệt nhỏ sắp hư , rất sợ lại nhưng cũng không tránh thoát, vì vậy dùng sức kẹp chặc, muốn khép lại.
"Thiển Thiển... đây là em tự tìm!"
Trịnh Trúc Nghĩa đã nhịn đến phát lửa, giờ phút này làm sao chịu được Cố Thiển Thiền vô ý thức trêu đùa, ác độc nói Nói xong cũng không quan tâm nước mắt của cô liền ra vào. Đầu tiên là rút ra cả cây thịt ,qυყ đầυ dừng lại ở miệng huyệt ,không đợi huyệt nhỏ khép lại đã hung hãn đâm cả côn ŧᏂịŧ vào. Côи ŧɦịŧ to lớn dính sát đáy huyệt, huyệt nhỏ bị chống đở không có một khe hở. Cố Thiển Thiền ngước cổ, đau đến chỉ còn lại tiếng hít thở. Khóe mắt không ngừng rơi ra vài giọt lệ. Quá đau, Trịnh Trúc Nghĩa đang định gϊếŧ cô sao?
"A a a! Trịnh Trúc Nghĩa!"
Cố Thiển Thiền hoảng sợ đưa tay đặt sau cổ hắn, sợ mình vô ý liền bị xuyên qua.
"Đừng động... Cầu xin anh... Đau..."
"Trịnh Trúc Nghĩa... Lấy ra có được không... van anh..."
"van anh..."
"hu hu hu... Khốn kiếp..."
Trịnh Trúc Nghĩa không để ý tới, hắn biết Cố Thiển Thiền chẳng qua là mới vừa bị phá thân bắt buộc phải đau, chờ lát nữa nước ra nhiều một chút, tự nhiên sẽ cảm nhận được thú vị. Vì vậy anh tiếp tục tàn nhẫn ra vào, qua lại mấy hiệp, huyệt trong quả nhiên lại bài tiết ra không dâʍ ŧᏂủy̠, Cố Thiển Thiền rêи ɾỉ cũng bất tri bất giác thay đổi nhiều.
"A... ngứa quá... Dừng lại a... Trịnh Trúc Nghĩa..."
Nhưng mà cô gái từng tiếng kêu yểu điệu, tiếng cầu xin tha thứ đối với dã thú thức tỉnh mà nói không khác nào kíƈɦ ŧìиɦ . Chỉ làm cho dã thú trên người cô càng hưng phấn!
"Thiển Thiển... bên trong em quá chặc, cắn thật chặc... a... Thoải mái..."
Trịnh Trúc Nghĩa thao càng lúc càng nhanh, càng ngày càng mạnh, côn ŧᏂịŧ dữ tợn dường như muốn xuyên qua thân thể cô vậy, mà Cố Thiển Thiền cũng từ bị ép buộc bi ai dần dần cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ.
Trong lòng cự tuyệt như thế nào đi nữa thì thân thể cô đã sớm bán đứng mình.
"ưm ừ..."
Núʍ ѵú bên phải đột nhiên bị cắn, Cố Thiển Thiền xấu hổ nhắm mắt lại, cắn chặt môi. Giờ phút này cô không nghĩ phải đối mặt làm sao bởi vì đầu óc cô đang rất loạn . Hai chân bị tách ra thật to gác ở đầu vai người kia, chỗ tư mật cắm một cây thịt to lớn không ngừng ra vào, trước ngực núʍ ѵú bên phải còn bị người ta ngậm vào trong miệng lúc nhẹ lúc nặng gặm cắn.
Cô thật hy vọng đây chỉ là một cơn ác mộng!
"ưm a!"
Trịnh Trúc Nghĩa tựa hồ nhìn thấu tâm tư muốn trốn của cô, ở trên núm vụ nặng nề cắn một cái, Cố Thiển Thiền mắt mắt nhất thời tràn ra , cô sợ hãi mở mắt ra, rất sợ đầṳ ѵú sẽ bị cắn rách! Người này, đã không phải là nam sinh âm áp ngồi cùng bàn với cô, hắn là một ác ma, không biết sau này còn xảy ra chuyện gì!
"Nhìn một chút... Thiển Thiển, em thật nhiều nước , côn ŧᏂịŧ của anh đều sưng lên..."
Trịnh Trúc Nghĩa nâng mông cô lên cao , bàn tay kéo tóc cô khiến cho cô không thể dời không nhìn, cưỡng bách cô nhìn vị trí bọn họ giao hợp, Cố Thiển Thiền nhìn hoa huyệt bừa bải không chịu nổi của mình, lôиɠ ʍυ màu đen đã sớm bị ướt , miệng huyệt giống như là bị cọ rửa qua. Ướt một mãng. Cây gậy thịt kia sưng to để ở miệng huyệt đỏ như máu, tùy thời chuẩn bị vọt vào đem cô xỏ xuyên ! Cô hoài nghi, tiểu huyệt nho nhỏ làm sao có thể ăn được đồ vật lớn như vậy ! Cố Thiển Thiền không tránh thoát, chỉ có thể không ngừng khóc .
"Thiển Thiển, em sinh ra chính là cho đàn ông thao, thân thể em so với kỹ nữ còn dâʍ đãиɠ hơn... Một khi mở mang, liền không thể rời bỏ đàn ông..."
Lời nói Trịnh Trúc Nghĩa giống như là một loại thần chú khắc thật sâu ở trong lòng Cố Thiển Thiền, nói xong cũng không cho cô phản ứng, động thân một cái lần nữa đâm vào.
"A! ... Tôi không muốn... Tôi không nhìn... Trịnh Trúc Nghĩa, anh buông tôi ra... hu hu hu..."
Da đầu phát đau, dù làm như thế nào đi nữa cũng không tránh thoát sự xấu hổ này, Cố Thiển Thiền chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu huyệt non mềm bị côn ŧᏂịŧ đáng sợ ra ra vào vào, môi âʍ ɦộ bị làm tới lất ra bên ngoài, chỗ giao hợp truyền tới một trận tiếng nước làm cho người ta xấu hổ muốn chết, những thứ kia đều là trong thân thể cô chảy ra!