49 Ngày Thiếu Nữ Bị Giam Cầm

Chương 4: Ngày thứ nhất bị cầm tù (4)

"đi ra ... cầu xin cậu, mau đi ra ngoài a!"

Hoa huyệt xử nữ chưa khai phá lần đầu tiên bị dị vật cắm vào, Cố Thiển Thiền chỉ cảm thấy chỗ kia thật căng , vô cùng cảm giác xa lạ xen lẫn làm cho con người muốn rớt xuống cám dỗ.

"Thiển Thiển, cậu ướt."

Trịnh Trúc Nghĩa cố ý nói ra, quả nhiên mặt Cố Thiển Thiền nhất thời ngại đến đỏ bừng.

"Trịnh Trúc Nghĩa... cậu đi ra ngoài có được không, cậu muốn tôi làm cái gì đều được, xin cậu, đừng làm như vậy với tôi ."

Cố Thiển Thiền thật sự hỏng mất, Cố Thiển Thiền đối với tìиɧ ɖu͙© vô cùng nông cạn, trong ấn tượng của cô , loại chuyện này hẳn là sau này kết hôn mới có thể làm cùng chồng mình. cái nơi tư mật đó sao có thể... có thể để cho ngón tay cắm vào!

"Thiển Thiển, có phải có cảm giác?"

Trịnh Trúc Nghĩa xấu xa cong ngón tay, ngón tay cách lớp qυầи ɭóŧ mỏng ở hoa huyệt chặt chẽ ra vào, ngay cả tự thẩm là cái gì Cố Thiển Thiền còn không hiểu, dù sao đi nữa trong lòng cũng toàn bài xích, về mặt sinh lý cơ thể cũng phát sinh phản ứng, huống chi đây là thân thể nhạy cảm . Hoa huyệt không ngừng tiết dâʍ thủy, quần áo bị thọt vào hoa huyệt sớm trở nên ướt nhẹp, ngay cả ngón tay Trịnh Trúc Nghĩa cách lớp qυầи ɭóŧ cũng bị làm ướt.

"Thiển Thiển, cậu thật nhiều nước."

Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói vừa rút ngón tay đang làm loạn ở trong hoa huyệt ra, đưa lên trước mắt Cố Thiển Thiền . Cố Thiển Thiền xấu hổ che mặt. Một miếng qυầи ɭóŧ còn kẹt lại tiểu huyệt không có kéo ra, hoa nguyệt không nghe theo sự khống chế của chủ nhân lúc đóng lúc mở cắn lấy qυầи ɭóŧ, giống như là bọc lấy núʍ ѵú cao su, nhìn như cực kỳ đói. Trịnh Trúc Nghĩa nháy ánh mắt đều căng thẳng, côn ŧᏂịŧ dưới quần đã sớm thức tỉnh, giờ phút này trướng đến phát đau.

Quả nhiên bề ngoài nhìn càng đứng đắn, thì trong xương càng dâʍ đãиɠ.

Nhưng nghĩ tới cô gái trong sáng này tương lai sẽ thuộc về người đàn ông khác, Trịnh Trúc Nghĩa liền ghen tị muốn gϊếŧ người. Hắn không đồng ý, Cố Thiển Thiền, cậu chỉ có thể là tôi. Tôi sẽ để cho cậu nhớ cảm giác tôi mang lại, cậu vĩnh viễn cũng không thể tiếp thụ nổi nam nhân khác!

"Không muốn! Trịnh Trúc Nghĩa, cậu đã đáp ứng tôi! Không thể a!"

Trịnh Trúc Nghĩa đột nhiên phát giống như điên bàn tay tà ác đưa về phía qυầи ɭóŧ của cô. Cố Thiển Thiền không sợ đau, đá chân muốn thoát khỏi ràng buộc. Nhưng khí lực của cô quả thực quá nhỏ, coi như dùng hết toàn bộ sức lực,Trịnh Trúc Nghĩa cũng xem bị cù lét vậy, không chút uy hϊếp nào.

Lập tức liền xé rát lớp qυầи ɭóŧ mong manh kia. Âʍ ɦộ mềm mại đã hơi mở ra, bên trong hai cánh hoa còn thẹn thùng đóng chặc, dâʍ ŧᏂủy̠ phía trên cánh hoa khiến người ta miệng đắng lưỡi khô

"A a a... Không muốn a... Khốn kiếp... Bỏ qua cho tôi a... ưm ưm ưm ..."

Trịnh Trúc Nghĩa không chút do dự dùng cra bàn tay bao lấy hoa nguyệt của thiếu nữ, sau đó dùng lòng bàn tay từ từ ma sát, đầu tiên là nhẹ nhàng, rồi từ từ tăng lên , đến khi lòng bàn tay bị ướt mới đổi thành ngón tay cắm vào.

Âm môi ,âm đế nhạy cảm bị lòng bàn tay vô tình dùng sức cọ sát, Cố Thiển Thiền liều mạng muốn khép lại hai chân, nhưng dưới thân truyền tới một trận đau nhức, cô vẫn không khép lại được chút nào.

Trịnh Trúc Nghĩa một chút cũng không nhúc nhích , hắn đã nghĩ tới việc này rất lâu, không khỏi chọc ghẹo cô thêm chút nữa, hôm nay nhất định phải ăn sạch cô gái này! Hắn biết Cố Thiển Thiền là một người rất truyền thống, cô xem hắn là bạn thân nhất, đối với hắn không có bí mật. Cô đã từng nói, đến lúc đại học, phải tìm một người bạn trai, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ cùng hắn kết hôn. Mơ ước thật đơn thuần và ngây thơ .

Một tay cởi đai lưng giải phóng du͙© vọиɠ đã sớm cứng rắn không được chịu đựng nổi, buông lỏng hai tay của thiếu nữ, Trịnh Trúc Nghĩa không đợi Cố Thiển Thiền kịp phản ứng, xách hai chân Cố Thiển Thiền vác lên bả vai, côn ŧᏂịŧ to lớn kề sát lên hoa huyệt . Cố Thiển Thiền thân thể rất mềm, động tác này ngược lại là không có chút nào khó chịu nào .

"hu hu hu... Không muốn..."

Hai tay bị giam cầm rốt cuộc cũng buông ra, Cố Thiển Thiền dùng sức đẩy lòng ngực cứng rắn của người kia nhưng không nhúc nhích được chút nào. Hai chân bị gác ở trên bả vai, hơn nữa Trịnh Trúc Nghĩa không ngừng ép xuống, giờ phút này thân thể Cố Thiển Thiền hoàn toàn cứng ngắc, càng dùng lực nổi.

"Thiển Thiển,thả lỏng một chút. Nếu không chút nữa đau đớn đừng trách tôi."

Trịnh Trúc Nghĩa vừa nói vừa vỗ mông Cố Thiển Thiền giúp cô buông lỏng, qυყ đầυ to lớn tàn nhẫn vẫn kiên định để ở hoa huyệt mềm mại từ từ đi vào trong .

"A! Thật là đau... hu hu hu... đừng vào... Đau a..."

Cố Thiển Thiền đau đến không chịu nổi, loại đồ vật này làm sao có thể đi vào a! Thống khổ không chỗ khơi thông, hai tay để ở l*иg ngực cứng rắn của Trịnh Trúc Nghĩa lưu lại từng đạo vết đỏ nhìn thấy mà giật mình .

"Thiển Thiển, mở mắt ra."

Trịnh Trúc Nghĩa cố nén cảm xúc muốn tiến quân thần tốc,gân xanh hiện rõ trên trán. Cố Thiển Thiền mở hai mắt ngấn lệ mông lung, nhìn người không thể nào quen thuộc hơn trước mắt, đã sớm không nữa ấm áp. Hắn biến thành ác mộng lớn nhất cuộc đời cô!

"Thấy rõ chưa, tôi là người đàn ông đầu tiên của cậu!"

Một giây kế tiếp không chút do dự đem toàn bộ côn ŧᏂịŧ to lớn nhét vào hoa huyệt mềm mại.

"A! ! ! !"

Cố Thiển Thiền đau đến đầu đầy mồ hôi, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển muốn phải tìm giảm bớt sự đau đớn, nước mắt trong hốc mắt lần nữa trào ra mãnh liệt.