"Hu hu hu ... Cầu anh... Buông tôi ra a..."
Da đầu đau đến chết lặng, nước mắt quá nhiều che mất tầm mắt, Cố Thiển Thiền ý thức được mình đã bị phá hủy, chỉ muốn nóng lòng tìm kiếm địa phương ấm áp. Trong miệng lầm bầm vừa nói vừa cầu xin tha thứ, đến cuối cùng cũng không biết mình tại sao phải cầu xin tha thứ.
"Thiển Thiển, em nhìn."
Trịnh Trúc Nghĩa ôn nhu đưa tay lau nước mắt cho cô, tầm mắt trở nên rõ ràng, Cố Thiển Thiền giống như một tượng gỗ kinh ngạc nhìn vị trí giao hợp , Trịnh Trúc Nghĩa tàn nhẫn cười một tiếng, từ từ rút côn ŧᏂịŧ ra, sau đó dưới ánh mắt mê mang của Cố Thiển Thiền, qυყ đầυ ở hai bên cánh hoa, chậm chạp từng điểm từng điểm đẩy vào trong.
"A a a a a a a a... Tôi sẽ không nhìn!"
Cố Thiển Thiền đưa tay để ở trước ngực của hắn dùng sức đẩy, sự thôi miên bảo vệ mình khi nãy của cô chẳng mấy chóc bị phá vỡ, lần nữa bị dẫn tới thực tế máu máu chảy đầm đìa, không thể không tiếp nhận sự thật cô bị cường bạo!
"Thiển Thiển... sinh cho tôi một đứa bé có được hay không?"
Cố Thiển Thiền trợn to hai mắt, cũng không để ý da đầu đang đau đớn, liều mạng lắc đầu. Cô còn là vị thành niên a, tại sao có thể... Cô sẽ bị hoàn toàn phá hủy mất!
"Ngoan một chút... Tôi có thể không cắt bỏ mái tóc của em ."
Trịnh Trúc Nghĩa tức giận kéo một cái, Cố Thiển Thiền đau đến da đầu tê dại, không dám cử động nữa, trong mắt tràn đầy cầu xin.
"Thật ngoan... Sinh cho tôi một cô con gái có được hay không, giống như em vậy xinh đẹp khả ái."
Trịnh Trúc Nghĩa thấy Cố Thiển Thiền không vùng vẫy nữa, cúi đầu khẽ hôn lên mắt cô . Cố Thiển Thiền muốn lớn tiếng phản bác, muốn dùng lực phản kháng, nhưng cô quả thực cực kỳ sợ hắn bạo lực đánh mình , chỉ có thể cắn răng cầu xin nhìn hắn.
Thiếu nữ thanh thuần gương mặt đầy sự cầu xin, tựa như hắn là trụ cột sau lưng của cô, rõ ràng sợ hắn như vậy, nhưng vẫn không tự chủ được đem hy vọng ký thác vào người hắn.
Ngây thơ, đơn thuần để cho người ta không nhịn được muốn hung hăng khi dễ!
Trịnh Trúc Nghĩa thở một hơi thật dài.
"Thiển Thiển, đây là em tự tìm!"
Bàn tay mạnh mẽ nắm tóc cô rốt cuộc cũng rời đi, côn ŧᏂịŧ đang nhét vào trong người đi ra ngoài , hai chân gác ở đầu vai cũng được để xuống , Cố Thiển Thiền còn tưởng rằng hắn là muốn bỏ qua cho mình. Nhưng ở giây kế tiếp cô lần nữa rơi vào tuyệt vọng!
Hai bàn tay đặt hai bên bắp đùi dừng lực tách hai chân cô ra , hai chân nhỏ gầy bị tách ra thật to, Trịnh Trúc Nghĩa đem cơ thể chen vào giữa hai đùi cô. Côn ŧᏂịŧ nhắm ngay miệng huyệt da^ʍ mỹ hung hăng đâm vào. Hai chân bị dùng sức đẩy ra, ngay cả cái mông cũng được mở ra, cái tư thế này khiến cho côn ŧᏂịŧ có thể tiến vào độ sâu chưa từng có trước đó
"Ukm a... Trướng quá... Đừng đi vào nữa ... Xin anh... Sẽ rách mất ..."
Cố Thiển Thiền chẳng qua là cảm thấy côn ŧᏂịŧ yêu nghiệt kia đã cắm nhưng giống như đang thăm dò cái gì vậy mà tiếp tục xâm nhập. Cả người bị đâm đến ê ẩm , một trận lại một trận dâʍ ɖịƈɦ dính vào côn ŧᏂịŧ , Trịnh Trúc Nghĩa vừa hưởng thụ huyệt nhỏ phục vụ một bên không ngừng ra vào. Đột nhiên qυყ đầυ đυ.ng vào một cái miệng nhỏ khác, hắn mới lộ ra nụ cười như ý
"A! ... Được rồi... Trịnh Trúc Nghĩa... Không muốn a..."
Hông Cố Thiển Thiền đau xót, cảm giác cả người cũng mềm không giống thật, nếu còn tiếp tục cô thật sẽ bị đâm hỏng mất !
Nhưng mà Trịnh Trúc Nghĩa căn bản không màn cô kêu khóc, nghe âm thanh ẩn núp trong cái miệng nhỏ nhắn sau đó liền gắng sức tấn công đi lên , côn ŧᏂịŧ như đang đóng cọc vậy hận thể đem con gái đóng đinh ở trên giường, Cố Thiển Thiền bị hắn đâm không ngừng kêu khóc, cuối cùng giọng cũng khàn đi.