Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 30: Nguyên phối đầu tiên 30

Tần Thu Uyển đang suy nghĩ bản thân có nên cùng đi đến kinh thành hay không thì tùy tùng bên ngoài của vương gia đã đi vào tìm nàng: “Cô nương, vương gia phân phó kêu người lập tức lên đường cùng vương gia về kinh nhận tổ quy tông.”

Một chút thương lượng cũng không có.

Trong mắt vương gia, Trương Phinh Đình là nữ nhi của ông ấy, tất nhiên phải cùng ông ấy quay về. Về phần Trương gia giúp ông ấy nuôi lớn nữ nhi thì chỉ cần cho chút thù lao là được.

Thậm chí lúc Tần Thu Uyển rời đi cái gì cũng không cần đem. Đến y phục cũng đều đã được mua xong.

Ngày hôm sau trời chưa sáng đã phải lên đường, trong đêm đó Trương phu nhân cố ý đến ngủ cũng nữ nhi, ánh mắt tràn đầy vẻ không nỡ, nhưng lại không nói một lời giữ lại chỉ dặn dò: “Đi kinh thành rồi phải thận trọng từ lời nói đến việc làm, Mạc tướng quân là một người tốt, gặp chuyện gì có thể tìm ngài ấy giúp. Nếu không sống được ở kinh thành thì gửi thư cho chúng ta, ta và phụ thân con sẽ nghĩ cách đón con về.

Vừa nói xong lại cảm thấy không may, quay sang nói: “Vương phủ phú quý, sau khi con đi ăn mặc ở nhất định tốt hơn bây giờ, cũng không có người dám bất kính với con. Rất tốt, có Mạc tướng quân ở đó, ta không có gì không yên tâm.”

Lời nói tha thiết, trong đó tràn đầy sự lo lắng. Tần Thu Uyển ôm eo bà: “Nương, con không nỡ xa người.”

“Hài tử ngốc, vương gia mới là thân phụ của con.” Trong đêm tối, Trương phu nhân nước mắt lưng tròng: “Con phải học cách lấy lòng vương gia, có tình cảm tốt với vương gia mới có thể sống tự do.”

Trong lúc này Trương phu nhân thật sự hy vọng, Phinh Đình là thân sinh của bà. Chỉ cần nghĩ đến nữ nhi bà như trân như bảo nuôi lớn, sau này phải lấy lòng người khác, nhìn sắc mặt người khác để sống, trong lòng bà liền vô cùng đau lòng.

Ở Trương gia mặc dù chỉ là thương hộ, thỉnh thoảng phải cúi đầu. Nhưng đó cũng chỉ là thỉnh thoảng, ở trong phủ cũng không ai dám tỏ thái độ với Phinh Đình.

Nhưng sau khi đi đến kinh thành, thân phận tôn nữ của hoàng thượng nghe thì dễ nghe nhưng bây giờ hoàng thượng có nhiều hoàng tử như vậy, tôn nữ thậm chí còn nhiều hơn. Hoàng thượng trăm công nghìn việc, chỉ sợ ngay cả tôn nữ của mình cũng không nhớ hết....tóm lại, Trương phu nhân càng nghĩ càng không yên tâm. Nỗi lo lắng này còn không thể nói trực tiếp với nữ nhi, sợ dọa nàng sợ.

Trương lão gia cũng như vậy, sáng hôm sau lên đường, bọng mắt ông thâm sì, rõ ràng tối qua không ngủ ngon, lặng lẽ đưa cho Tần Thu Uyển một cái hộp: “Trong tay có bạc trong lòng không hoang mang. Cầm lấy, đừng tùy tiện đưa cho người khác.”

Trong lòng Tần Thu Uyển không biết là cảm xúc gì, ngoan ngoãn nhận lấy, nghiêm túc nói: “Đợi con rảnh, nhất định sẽ về thăm mọi người.”

Hai phu thê vội vàng từ chối: “Không cần. Kinh thành cách Liễu Châu xa như vậy, con có thể sống tốt cuộc sống của mình, chúng ta đã yên tâm rồi, không cần miễn cưỡng.”

Trong mắt Trương đại ca và Hạ thị bên cạnh cũng vô cùng lo lắng, thậm chí còn nói: “Sau này nếu có cơ hội, chúng ta sẽ đến kinh thành thăm muội.”

Mang theo sự lo lắng của người Trương gia, Tần Thu Uyển lên xe ngựa.

Xe ngựa xa hoa ra khỏi thành.

Đi thẳng một đường về kinh.

Trên thực tế, sau khi ra khỏi thành, vương gia và thế tử đã đổi ngựa, đơn giản nhẹ nhàng vội vàng lên đường.

Mà trên đường lớn, Mạc Hoa hộ tống xe ngựa của vương gia và thế tử còn có hai tỷ muội phía sau, róng trống khua chiêng lên đường. Tốc độ không chậm, thậm chí còn tăng tốc rất nhiều, thật sự là đang rất vội.

Một đường này đội ngũ bọn họ không đến dịch quán mà dừng ở tửu lâu. Chưởng quỹ tửu lâu thấy khách quý đến cũng không dám hỏi nhiều.

Đêm đầu tiên, quận chúa muốn gặp vương gia lại bị từ chối ngoài cửa.

Tùy tùng của vương gia trịnh trọng nói: “Vương gia đã nghỉ ngơi rồi.”

Đợi tới sáng sớm hôm sau lại muốn gặp, Mạc Hoa đã thúc giục. Cho đến buổi chiều, quận chúa mượn cớ đi vệ sinh, sau khi trở về từ rừng cây, trực tiếp đến xe ngựa của vương gia, vừa mở rèm ra mới biết bên trong không có ai cả?

Khi nhìn thấy xe ngựa trống không, lập tức vô cùng tức giận: “Phụ vương ta đâu?”

Mạc Hoa nghiêm mặt nói: “Vương gia và thế tử đã đổi ngựa, đi trước một bước rồi.”

Biết được hướng đi của vương gia, quận chúa cũng không thoải mái hơn chút nào, thậm chí còn tức giận: “Trương Phinh Đình cũng biết?”

Tần Thu Uyển tất nhiên là biết, tối hôm qua nàng thấy tình hình không đúng liền thăm hỏi Mạc Hoa.

Lúc đó Mạc Hoa không hề giấu giếm, nói toàn bộ cho nàng. Ở kinh thành hoàng thượng bị bệnh nặng, mỗi lần thay đổi hoàng vị, trong triều đều sẽ thay đổi rất lớn. Những năm này các hoàng tử tranh đấu gay gắt, số lần tấn công đối phương không ít. Nếu không thể giành được ngôi vị, vậy sớm muộn gì chờ đợi họ chỉ có một chữ “chết”.

Có thể nói, vương gia và thế tử không phải vội lên đường mà là vội vì tính mạng của mình.

Mạc Hoa nói: “Hôm qua nàng ấy muốn đem đồ ăn cho vương gia thì đã phát hiện vương gia không có ở đây.”

Quận chúa tức đến nỗi l*иg ngực phập phồng lên xuống. Tức vì mình là người biết cuối cùng, lại vì bản thân không đủ quan tâm phụ vương mới dẫn tới kết quả này, muốn trách cũng không biết trách ai.

Chỉ có thể tự hờn dỗi chính mình.

Mạc Hoa nhìn sắc trời: “Quận chúa, chuyện vương gia âm thầm lên đường không thể lộ ra ngoài. Nếu không nhất định sẽ có người truy sát, nếu vương gia và thế tử xảy ra chuyện...sẽ có kết quả thế nào, tin rằng người cũng rõ ràng. Nghe ta khuyên một câu, nhanh chóng lên xe ngựa, sau này ít ra ngoài, ít phàn nàn. Chúng ta phải nhanh chóng lên đường.”

Quận chúa tức giận hừng hực: “Ta không muốn ăn lương khô.”

Mạc Hoa nghiêm nghị nói: “Xin lỗi.”

Nói xong thì phất tay: “Đi!”

Quận chúa nổi giận đùng đùng, mắng lớn: “Ngươi là cái đồ ngu ngốc, ta phải nói cho phụ vương, để người giúp ta đòi lại công đạo!”

Mạc Hoa làm như không nghe thấy, xoay người lên ngựa, quất roi ngựa đi trước mở đường.

Mấy ngày tiếp theo, quận chúa gây sự không ít lần. Mạc Hoa đều không để ý, tóm lại chỉ cần không làm chậm trễ thời gian lên đường hắn sẽ thuận tay thỏa mãn nàng ta, còn không hắn sẽ xem như không nghe thấy.

Tần Thu Uyển ngồi ngốc trong xe ngựa, cả ngày đều có thể nghe thấy quận chúa bên trong xe ngựa bên cạnh đang xả giận. Cũng đúng, từ nhỏ đã được cưng chiều như kim chi ngọc diệp mà lớn, có lúc nào phải chịu khổ như thế này chứ?

Nhưng quận chúa không kiêu ngạo được mấy ngày. Tám ngày sau, bọn họ sớm đã ra khỏi ranh giới Liễu Châu, đến một thành phía nam phồn hoa hơn Liễu Châu, đường đi tốt hơn, nhưng tại ngoại ô thành nam lại gặp phải đợt ám sát đầu tiên.

Những người vây quanh mặc y phục chắp vá lung tung, như dân chạy nạn cùng đường, luôn miệng kêu bọn họ để lại ngân lượng, lại không cho mọi người có cơ hội nói gì, liền cầm đao kiếm xông tới.

Mạc Hoa đã sớm có chuẩn bị, hộ vệ đều là binh lính dưới tay hắn, thật sự là những dũng sĩ có thực lực đáp lên biển máu, núi thi thể mà đi lên. Tần Thu Uyển vén góc tấm màn lên, nhìn thấy ánh đao kiếm, thỉnh thoảng có máu bay tứ tung. Khoảng một khắc sau, bên ngoài liền yên tĩnh trở lại.

Quận chúa chưa từng thấy cảnh tượng này, ngồi trên xe ngựa vô cùng căng thẳng, âm thanh vũ khí đánh nhau dường như đang bên tai nàng ấy, lúc đó còn có mũi kiếm đâm vào tấm màn xe ngựa nàng ấy.

Một khắc với nàng ấy mà nói thực sự rất chậm, nghe thấy âm thanh bên ngoài dừng lại, vội vàng phân phó nha hoàn: “Nhanh chút, ta muốn đi vệ sinh.”

Nếu không phải còn giữ mặt mũi của quý nữ, nàng ấy sớm đã tiểu trong xe ngựa rồi.

Nha hoàn cũng bị dọa, vén rèm lên chuẩn bị đỡ nàng ấy.

Quận chúa nhìn bên ngoài một cái liền bị hoảng sợ trước cảnh tượng thê thảm đó.

Chỉ thấy những người mặc y phục dân tị nạn nằm la liệt xung quanh xe ngựa, nơi nào cũng nhìn thấy vết máu, có người nằm trên mặt đất trợn mắt chết. Ngửi thấy mùi máu tanh xộc vào mũi, nàng ấy nhịn không được nôn ra ngoài.

Tần Thu Uyển cũng không dễ chịu, nàng cũng chưa từng thấy được nhiều người chết như vậy, cố kiềm chế lại một cỗ chua chua trong cuống họng, nhắm mắt hít sâu một hơi.

Mạc Hoa đang kêu người xử lý, thấy vậy bước tới: “Một lát nữa sẽ dọn dẹp xong, cho dù ai đến ám sát ta đều sẽ bảo vệ nàng.”

Hắn không phải đang cố ý bày tỏ nỗi lòng của mình, mà chỉ nói những lời rất tự nhiên, nói những lời trong từ trong tim. Trong lòng Tần Thu Uyển hơi được an ủi, khoát khoát tay: “Ta không sao, ngươi cứ bận việc của ngươi đi.”

Quận chúa nhón chân loanh quanh bên bìa rừng cây, mặc dù bên trong đã được hộ vệ kiểm tra nhưng lỡ như có cá lọt lưới, nàng ấy cứ lỗ mãng đi vào như vậy, còn không đủ một đao cho người ta đâu.

“Mạc tướng quân, ngươi giúp ta vào xem lần nữa.”

Mạc Hoa quay đầu liếc nàng ta một cái, phân phó nói: “Hồ Giang, ngươi đi đi.”

Một nam nhân cao to vạm vỡ như một tòa tháp đáp một tiếng, nhanh chóng lao vào rừng.

Quận chúa giận dữ giậm chân: “Ta muốn ngươi đích thân đi.”

Mạc Hoa nhíu mày: “Quận chúa, Hồ Giang là binh lính hơn mười năm, có hắn kiểm tra, người cứ việc yên tâm. Với lại, nếu người xảy ra chuyện, ta cũng không chịu được trách nhiệm.”

Quận chúa đã không nhịn nổi nữa, nghiến răng nói: “Ngươi chờ đó cho ta!”

Nói xong liền tức giận vội vàng chạy vào trong rừng.

Mạc Hoa nhíu mày, xoay người đi tìm đại phu đang băng bó vết thương cho hộ vệ bị thương.

Sau ngày hôm đó, dường như cách một ngày sẽ có người tới ám sát.

Mà quận chúa hơn nửa thời gian đều ở trong xe ngựa, nàng ta không bị bệnh, chỉ là không có tinh thần.

Tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ta có lẽ bị dọa sợ rồi. Nói thật, những quân hộ vệ này vội vàng lên đường, mà quận chúa cứ luôn tìm chuyện, mỗi ngày đều bắt bọn họ dừng lại vài lần. Quận chúa bị bệnh như bây giờ càng khiến người ta thích hơn.

Người đến ám sát ngày càng nhiều, lúc đầu còn có thể thoải mái đối phó, sau nửa tháng liền trở nên khó khăn hơn. Những người đó vừa tới liền xông thẳng đến trước hai cỗ xe ngựa thêu chỉ vàng. Đáng tiếc ở đó thường được trọng binh canh giữ, còn chưa đến gần đã không còn mạng rồi.

Người phía sau thì khôn khéo hơn, chạy tới gϊếŧ quận chúa, có lẽ là muốn làm quận chúa bị thương khiến người phía trước hoảng loạn, nhân cơ hội tiến lên đánh vào chỗ hở. Thậm chí có một lần còn mở rèm xe ngựa của quận chúa, may mà Mạc Hoa tới kịp thời, mới cứu được người dưới nhát dao.

Quận chúa sợ đến mức hồn phi phách tán, đợi dọn dẹp xong liền đến tìm Mạc Hoa, phân phó nói: “Ta muốn đổi xe ngựa với Phinh Đình.”

Tần Thu Uyển: “...” Ngươi muốn thay nàng ấy cản đao sao?

Quận chúa không phải thượng lượng mà là đang thông báo. Phân phó xong liền kêu nha hoàn dọn đồ đạc.

Tần Thu Uyển cũng không từ chối, xe ngựa của quận chúa được cải tạo đặc biệt, chuyện dùng để đi đường xa, thoải mái hơn xe ngựa của nàng rất nhiều.

Haiz, chỉ là có chút ồn ào.

Ở được một ngày, nàng phát hiện một khi có người tới ám sát, nhất định sẽ xông đến xe ngựa nàng.

Mà Mạc Hoa phần lớn thời gian đều ở một bên bảo vệ, quận chúa ngồi ở chiếc xe ngựa bình thường chưa tới nửa ngày đã eo đau lưng mỏi, nể mặt thích khách mà miễn cưỡng chịu đựng, thấy Mạc Hoa mượn cớ đề phòng thích khách thường xuyên bảo vệ bên cạnh vị hôn thê, quận chúa càng khó chịu: “Mạc tướng quân, ta mới là quận chúa. Ngươi nên lấy sự an toàn của ta làm chủ mới phải.”

Mạc Hoa vẫn dùng khuôn mặt lạnh lùng đó đáp lại: “Quận chúa, bây giờ hành tung của vương gia và thế tử không thể bị lộ, người trong xe ngựa nếu như để thích khách nhìn thấy sẽ khiến người khác nghi ngờ! Theo lẽ thường, ta phải bảo vệ bên cạnh xe ngựa của người và vương gia và thế tử mới đúng.”

Điều này đúng là thật, quận chúa thấy yêu cầu hắn bảo vệ bên cạnh mình không được, nghiến răng, lại chuyển về lại!

Tần Thu Uyển không hề muốn ở cùng nàng ta, đề nghị: “Vậy ta chuyển trở về?”

“Không cần!” Quận chúa dựa vào vách xe, vẻ mặt hốc hác: “Dù sao cũng rộng như vậy, hai người chúng ta cũng đủ ngồi.”

Nàng ta xem như nhìn ra, Mạc Hoa như bị tình ám mà mê muội đầu óc, một lòng một dạ bảo vệ cô nương hoang dã lớn lên ở bên ngoài này. Nàng ta chắc chắn, nếu như hai chiếc xe ngựa đều có thích khách, Mạc Hoa nhất định sẽ bảo vệ Trương Phinh Đình.

Bản thân mất mạng rồi, hắn sau khi trở về nhất định sẽ bị phạt, nhưng bị phạt có nặng ra sao thì nàng ta cũng không thể sống lại!

Quận chúa không hề muốn chết!

Tần Thu Uyển thấy vẻ mặt nàng ta mệt mỏi như vậy, mới lên tiếng: “Tỷ tỷ, bên ngoài khó khăn như vậy, còn có người ám sát, còn có thể mất mạng, Vương phủ thoải mái như thế. Tỷ sao lại đi chịu khổ làm chi?”

Nghĩ tới mục đích bản thân chạy khỏi kinh thành, quận chúa lại lần nữa bực bội.

Lúc trước vương gia muốn nàng ta và Mạc Hoa định thân, nhưng Mạc Hoa suốt ngày mặt lạnh, đối với nàng ta cũng như vậy. Nàng ta là quận chúa tôn quý, là thân tôn nữ của hoàng đế, sau này là đại công chúa, muốn kiểu nam nhân nào mà không có?

Cũng không phải áp lên khuôn mặt lạnh của hắn!

Về nhà năn nỉ phụ vương rất lâu mới lùi được cuộc hôn sự này lại.

Chính xác mà nói cũng không thể nói là hoàn toàn lùi lại. Phụ vương nói rồi, ông ấy cần Mạc Hoa giúp đỡ, cuộc hôn sự này nhất định phải thành. Không phải nàng ấy thì cũng là nữ nhi khác.

Bản thân quận chúa không gả là được, cũng không quan tâm người gả cho Mạc Hoa là ai. Nhưng trong nhà lại không có muội muội nào đến tuổi thích hợp, may mà phụ vương nói bên ngoài có một muội muội, đón về nhà là được. Còn phái thế tử ca ca đi đón về.

Nhưng đón gần nửa năm còn chưa nhìn thấy người. Nàng ta lại nhiều lần thúc giục, vương gia mới phái Đàm công công đi.

Lúc đó nàng ta thực sự không muốn gả cho Mạc Hoa, còn âm thầm tìm người thông báo cho Đàm công công, nhất định phải khiến cho muội muội đó định thân với Mạc Hoa trước khi về kinh...Đáng tiếc Đàm công công một lần đi như đá chìm đáy biển, rất lâu cũng không có tin tức gì.

Thiên vương phi thấy mối hôn sự này rất tốt, thường càm ràm bên tai nàng ta, quận chúa nghe nhiều dần dần mất kiên nhẫn. Cuối cùng nhịn không được lúc Thiên vương phi nói lần nữa mới cãi lại khiến vương phi vô cùng tức giận, khiển trách vài câu.

Quận chúa tức giận không nhẹ lại không dám làm gì vương phi, bèn trong cơn tức giận chạy trốn.

Chạy khỏi kinh thành cũng không có nơi nào để đi, sau khi đắn đo suy nghĩ, thực sự không muốn về phủ. Bèn nghĩ đến việc đích thân đi đến Liễu Châu tìm người. Định tìm xong người rồi sẽ đích thân quan sát xem, nhất định phải khiến mối hôn sự này thành công.

Đáng tiếc, nàng ta mới chạy tới nửa đường đã bị vương gia đuổi kịp.

Vương gia là cố ý đuổi theo tìm nàng ta, nàng ta không dám về phủ, năn nỉ mấy ngày mới làm vương gia đổi ý cùng nàng ta đi Liễu Châu.

Mọi chuyện xảy ra khi đến Liễu Châu...quận chúa càng ngày càng phiền não, nàng ta mở to hai mắt, đánh giá Tần Thu Uyển, suy nghĩ “mình rốt cuộc có chỗ nào không bằng nàng ta”.

Không chỉ phụ vương yêu thương, đến ca ca mặt không đổi sắc của mình cũng bảo vệ nàng ta, thậm chí là Mạc Hoa cũng…