Nói thực lòng trước đây quận chúa rất không thích cái tên đầu gỗ Mạc Hoa này.
Nhưng mấy ngày nay nhiều người đến ám sát như vậy Mạc Hoa từ đầu tới cuối đều có thể ngăn lại bên ngoài làm nàng ấy cảm thấy đặc biệt đáng tin cậy.
Đáng tiếc bây giờ hắn đã có hôn ước!
Quận chúa lại buồn rầu một trận, nàng ấy tất nhiên sẽ không muốn thừa nhận bản thân không bằng Trương Phinh Đình đâu. Lập tức nói: “Đợi khi về kinh thành, phụ vương nhất định sẽ chọn cho ta một mối hôn sự tốt. Ngươi nhớ kỹ, ta mới là nữ nhi người yêu thương nhất.”
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Ta biết rồi! Nên ta rất khó hiểu, tỷ tỷ ở kinh thành có thể sống rất tốt, sao lại chạy tới đây một chuyến?” Lại lẩm bẩm: “Chạy một chuyến kinh hồn bạt vía như vậy chỉ để vì muốn ngăn cản tai họa cho bọn họ sao?”
Quận chúa: “...”
Mấy ngày nay ngày nào cũng bị ám sát, ban đêm cũng có thích khách, nàng ấy căn bản ăn không ngon ngủ không yên. Đến đi vệ sinh ven đường cũng sợ từ trong rừng rậm bên cạnh nhảy ra một tên mặc đồ đen.
Thật sự hối hận đã ra ngoài!
Ở lại kinh thành, ngoan ngoãn định thân, thấy tên đầu gỗ đó đối tốt với muội muội như vậy, nếu trở thành vị hôn thê của hắn thì cuộc sống có lẽ cũng sẽ rất tốt.
Những ngày tiếp theo thích khách ngày càng nhiều, một ngày có tới mấy đợt. May mà sắp tới kinh thành nên có người tới tiếp ứng.
Một đường hữu kinh vô hiểm, cuối cùng một tháng sau khi rời khỏi Liễu Châu, xe ngựa đến Ngân thành, nơi cách kinh thành gần nhất.
Thời gian này Mạc Hoa mỗi ngày đều có thư, đến Ngân thành đã là ban đêm, vốn dĩ Mạc Hoa không định nghỉ ngơi, muốn trong đêm gấp rút chạy vào kinh nhưng ở ngoại ô Ngân thành hắn lại nhận được một bức thư, đọc xong bức thư liền chuyển hướng vào Ngân thành. Bọn họ bố trí ổn thỏa ở dịch quán.
Lại tìm đến Tần Thu Uyển và quận chúa: “Hoàng thượng bệnh nặng, An vương đột nhiên làm loạn, ép hoàng thượng lập thái tử. Bây giờ trong cũng loạn vô cùng, ta phải dẫn binh dẹp loạn. Quận chúa, người ở lại đây không được chạy loạn.”
Quận chúa hừ lạnh một tiếng: “Ta sẽ biết chừng mực.”
Mạc Hoa lại kéo Tần Thu Uyển sang một bên: “Chúng ta lấy năm ngày làm mốc, nếu năm ngày sau nàng vẫn chưa nhận được tin tức bình an của ta, thì phải quay đầu trở về Liễu Châu.” Hắn nắm lấy tay nàng, ánh mắt không nỡ rời ra: “Phinh Đình, đến lúc đó nàng nhất định hãy quên ta đi, tìm một người tốt với nàng chăm sóc nàng.”
Hắn vẫn luôn lãnh đạm, như thể không có việc gì lớn cả, không có gì có thể làm cho hắn thay đổi sắc mặt. Nhưng lúc này trong mắt hắn hiện lên một tia yếu đuối, rồi nhanh chóng bị hắn thu lại, hắn lại dặn dò lần nữa: “Dịch quán sẽ không có thích khách, nàng đừng ra ngoài, đợi ta tới đón nàng.”
Hắn mặc một bộ quân phục màu đen, quay người sải bước rời đi, Tần Thu Uyển nhìn bóng lưng của hắn nói: “Ta đợi ngươi trở về!”
Bước chân Mạc Hoa hơi khựng lại, trên môi nở nụ cười, xoay người lên ngựa, mang đội ngũ chạy như bay.
*
Từ khi hoàng đế bệnh nặng, không khí trong ngoài kinh thành đã trở nên vô cùng căng thẳng, hai năm gần đây triều đình không hề an bình, thường có quan viên bị tịch thu tài sản, chém đầu, trong đó có tham quan, nhưng phần lớn là người bị liên lụy do các hoàng tử tranh đấu.
Sau khi hoàng đế bị ám sát gần đây, bầu không khí càng thêm căng thẳng đến chóng mặt.
Nửa đêm hôm qua, phủ đệ của quan viên và nhà của thương gia đột nhiên bị quan binh bao vây, không cho phép bọn họ di chuyển lung tung.
Mà trong hoàng cung, An vương dẫn tám người chỉ huy đóng giữ ở kinh thành đánh một đường vào hoàng cung.
Trời vừa sáng, đã ép tới trước giường hoàng thượng đang dưỡng bệnh.
“Phụ hoàng, thái tử sớm muộn cũng phải lập, người sớm muộn gì cũng phải chọn một người trong huynh đệ chúng con làm minh quân. Những năm này người chọn tới chọn lui hại không ít người. Nhi thần thật sự đợi không được nữa, nếu người đã không chọn, nhi thần thay người chọn.”
An vương năm nay ba mươi tuổi, một thân quân trang màu trắng, nhìn rất oai hùng.
Hoàng thượng bệnh vốn đã vô cùng nguy kịch, bị nhi tử bức bách như vậy, tức giận đến nỗi l*иg ngực phập phồng. Ông ấy vốn đã yếu chỉ có thể thở không ngừng, run run ngón tay: “Nghịch tử!” Nhìn trong phòng đều là thị vệ cầm đao, trầm giọng nói: “Loạn thần tặc tử, theo luật nên chém! Trẫm phải chu di cửu tộc các ngươi…”
“Bớt nói đi.” An vương gạt lời: “Nhi thần đều là bị người ép.”
An vương miệng nói không dứt động tác cũng không chậm, cầm kiếm ép công công phụ trách bút mực bên cạnh: “Đi cầm thánh chỉ, mài mực!”
Công công thấy hoàng thượng đã thế suy sức yếu, cảm thấy mạng nhỏ của mình vẫn quan trọng hơn, vội vàng đi cầm thánh chỉ.
An vương tự mình chấp bút, lưu loát khen bản thân không ít lời hay, cuối cùng viết hoàng thượng tự nguyện truyền vị cho Tam hoàng tử, cũng chính là bản thân hắn ta. Cầm thánh chỉ đến trước giường, kiếm trong tay kiên định, tàn nhẫn đặt trên cổ hoàng thượng: “Phụ hoàng, người đừng ép con.”
Hoàng thượng năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, ốm đau đã lâu, hai má gầy gò, khuôn mặt hốc hác, hai cánh tay nổi đầy gân xanh và đồi mồi. Ông ấy không muốn chết cũng không bỏ được quyền lực trong tay xuống, nhưng mạng nhỏ nằm trong tay nhi tử, ông ấy chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Ông ấy chán nản bóp vào đầu rồng trên đầu giường, dường như muốn lấy ngọc tỷ.
Đột nhiên, chỉ nghe thấy tiếng cơ quan sau đó từ dưới giường bay ra vài mũi tên nhỏ.
Thị vệ bên cạnh An vương thấy tình huống không đúng, vội vàng vươn tay kéo hắn ta đi.
Mũi tên rơi xuống đất, đầu mũi tên hiện lên màu xanh đen không rõ. Nếu như bị mũi tên làm bị thương, làm gì còn mạng chứ?
An vương sống sờ sờ sợ hãi toát mồ hôi lạnh, dưới cơn tức giận kiếm trong tay tàn nhẫn chém xuống cổ hoàng thượng.
Máu bắn tung tóe, mọi người trong điện im như hến.
Có cung nhân nhát gan sợ hãi trực tiếp ngã xuống đất.
Có người bên cạnh ngập ngừng hỏi: “Vương gia, thánh chỉ này còn chưa có ngọc tỷ...”
“Việc này có gì khó? Ngọc tỷ nhất định ở trong điện này!” Hoàng thượng đã chết, An vương chỉ cảm thấy mây mù trên đầu đã biến mất, vị trí cửu ngũ chí tôn chỉ cách hắn ta một bước, cả người hết sức khí phách: “Nếu ai tìm thấy ngọc tỷ, bản vương thưởng một trăm lượng vàng.”
Nghe xong lời này, mọi người trong điện động lòng, vội vàng tìm kiếm khắp nơi.
An vương cười to ha ha, đang cười vui vẻ thì một thanh kiếm sắc bén đặt vào cổ hắn ta.
Tiếng cười của hắn ta đột ngột dừng lại, quay đầu lại không thể tin nhìn thị vệ mình tin tưởng nhất: “Ngươi tại sao...”
Hắn ta không thể hiểu được.
Thanh kiếm trong tay thị vệ cách hắn ta rất gần, ứa ra một chút máu tươi.
An vương chỉ cảm thấy cổ lạnh lẽo, không dám động đậy: “Bất kỳ việc gì cũng có thể thương lượng. Ngươi bỏ kiếm xuống, bản vương phong ngươi làm Hầu Gia...Quốc Công!”
Mắt thị vệ đỏ lên: “Ngươi gϊếŧ muội muội ta.”
An vương: “...”
Cửa điện truyền đến tiếng vỗ tay không ngừng, An vương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy ngũ đệ của mình Nhàn vương, lại nhìn thị vệ thì chợt bừng tỉnh: “Là ngươi?” lại có chút không tin: “Ngươi không phải ghét nhất tranh giành quyền lực, thích cầm kỳ thi họa sao?”
Nhàn vương vui vẻ nói: “Tam hoàng huynh hình như rất bất ngờ?” Hắn ta mở chiếc quạt trong tay ra, bộ dáng phong độ nhẹ nhàng: “Chúng ta đều là con nhà đế vương, ai kém hơn ai? Dựa vào cái gì ngươi có thể mà ta lại không thể chứ?”
Nhìn thấy sắc mặt An vương thay đổi liên tục, hắn ta cười lạnh nói: “Mấy năm trước ta đã khuyên ngươi, sở thích đó phải sửa. Muội muội của thị vệ bị ngươi ngược đãi mà chết...ngươi bị hắn gϊếŧ, cũng không oan.”
Từ oan vừa nói xong, lại bắn ra một tia máu tươi.
Lúc này nhìn qua chỉ thấy An vương đã đầu lìa khỏi thân, trong mắt hiện lên vẻ không tin và không cam lòng.
Hắn ta rõ ràng...đã sắp thành công, đã sắp trở thành thiên hạ chi chủ rồi.
Phụ tử Khởi vương lúc này dẫn binh đến nhưng lại bị chặn ở ngoài điện.
Khởi vương nhíu mày: “Ngũ hoàng đệ!”
Nhàn vương quay lại, mừng rỡ: “Đại hoàng huynh, huynh đến rồi.”
“Nhanh cho ta vào.” Khởi vương nhìn vết máu trong điện: “Phụ hoàng sao rồi? Tam hoàng đệ sao rồi?”
Nhàn vương nhẹ nhàng cười cười: “Đúng như chúng ta dự đoán ban đầu, Tam hoàng huynh đích thân gϊếŧ phụ hoàng rồi, tên thị vệ này lại gϊếŧ Tam hoàng huynh rồi.”
Dứt lời, Khởi vương vui mừng khôn xiết: “Thành công rồi? Nhanh cho ta vào trong, viết thánh chỉ đóng dấu trước đã.”
Ông ta muốn xông về phía trước nhưng thị vệ ở cửa lại không nhường bước. Thế tử vươn tay kéo kéo phụ thân mình, ra hiệu bảo ông ta nhìn vào trong điện.
Khởi vương đầu óc đang vui sướиɠ đột nhiên trấn tĩnh lại, đợi khi nhìn thấy mũi đao của tất cả mọi người đều đang chĩa về phía hai phụ tử bọn họ, đầu óc đột nhiên tỉnh táo lại, toàn thân toát mồ hôi lạnh hết lớp này tới lớp khác. Miễn cưỡng cười cười: “Ngũ hoàng đệ, đệ đây là làm sao vậy? Chúng ta không phải đã sớm bàn bạc xong sao? Ta xuất kinh khiến bọn họ thả lỏng cảnh giác, để đệ ở đây giúp ta nhìn xem, đợi khi ta lên ngôi xong sẽ phong đệ làm thân vương để đệ yên tâm du sơn ngoạn thủy...”
Nhàn vương cười lạnh: “Cùng là nhi tử của phụ hoàng, dựa vào đâu huynh phong ta làm vương? Mà không phải ta phong cho huynh?”
Trong lòng Khởi vương bất an, lúc trước huynh đệ đó đều muốn tranh. Ông ta không dễ ra tay, bèn mượn cớ sủng ái nữ nhi để rời đi. Bọn họ ở kinh thành nội đấu, quả nhiên không tới ba tháng sau chỉ còn lại An vương.
Mà trước khi ông ta rời đi đã thuyết phục Nhàn vương giúp ông ta.
Nhàn vương từ khi còn là một thiếu niên đã luôn thích cầm kỳ thư họa, trước giờ không để tâm vào chính đạo, cũng chưa thấy hắn ta qua lại với quan viên trong triều bao giờ. Rõ ràng không có lòng tham muốn đối với ngai vàng. Nhiều năm qua Nhàn vương ăn chơi nhàn hạ đã ăn sâu vào lòng người, không ai cảm thấy Nhàn vương sẽ có tâm tư đó...bao gồm cả chính bản thân ông ta.
Khởi vương nghĩ đến điều này, phun ra một ngụm máu. Tất cả mọi người trong điện đều là do ông ta lôi kéo, cũng chính tay ông ta đưa vào tay Nhàn vương.
Bây giờ tất cả những người này đều nghe lời của Nhàn vương...ông ta tức giận đến mức đầu óc rối bời, miễn cưỡng cười nói: “Hoàng đệ, đệ không phải từ nhỏ đã không có hứng thú với chính vụ sao, muốn đi thăm thú hết khắp giang sơn đại xuyên sao?”
“Nếu không phải như vậy.” Giọng điệu Nhàn vương vô cùng ẩn ý: “Huynh sao có thể giao mọi thứ vào tay như vậy chứ? Nếu đại hoàng huynh đã đưa tới tay, ta sẽ vui vẻ mà nhận.”
Thế tử những năm nay cũng giúp Khởi vương không ít, nằm mơ cũng không nghĩ tới mình chỉ cách một bước lại nữa thôi là có được thì lại bị người khác giành mất.
Thực sự danh tiếng Nhàn vương bình thường ăn chơi nhàn hạ đã quá ăn sâu vào lòng người rồi.
Khởi vương tức đến ói máu, thế tử đỡ ông ấy, đang muốn nói chuyện, Nhàn vương đã vẫy tay: “Khởi vương vì vị trí thái tử gϊếŧ Tam hoàng huynh, không từ thủ đoạn đoạt lấy ngôi báu, bắt lấy!”
Khởi vương: “...” Đảo ngược trắng đen!
Đúng là không biết xấu hổ, rõ ràng người không từ thủ đoạn là hắn ta mới đúng!
Quan binh xung quanh bao vây, thị vệ xung quanh hai phụ tử Khởi vương liều mạng chống lại.
Thế tử giành lấy thanh kiếm trong tay người đối diện, liều mình chiến đấu, cách Nhàn vương càng ngày càng gần.
Nhàn vương vô cùng kinh ngạc, hắn ta thực sự là thư sinh yếu đuối, chưa đánh nhau bao giờ, vội vàng nói: “Hộ giá hộ giá...”
Trước mặt hắn ta được bao thành mấy lớp, thế tử cười lạnh: “Nhàn vương trước kia ăn chơi lêu lỏng, chỉ biết làm chuyện hoang đường. Còn đích thân gϊếŧ huynh, đối với huynh đệ ruột thịt không hề lưu tình, đúng là không bằng cầm thú. Nếu như để người không biết cai quản đất nước, lại có tính tình độc ác như vậy làm hoàng đế, mới là hại bách tính thiên hạ, chẳng lẽ các ngươi muốn nối giáo cho giặc?”
Đám thị vệ sửng sốt.
Thực ra bọn họ tiếp xúc với Nhàn vương không nhiều, trước khi ra trận bọn họ phản chiến cũng là do những gì Nhàn vương hứa sẽ cho họ làm người khác quá động lòng.
Muốn mỹ nhân có mỹ nhân, muốn ngân lượng có ngân lượng, muốn chức quan có chức quan... nói ra đúng là chuyện vô lý.
Nhìn thấy bọn họ sửng sốt, thế tử tiếp tục thuyết phục: “Chẳng lẽ các ngươi muốn trở thành tội nhân của thiên hạ sao? Nếu như không muốn, thì lập tức bỏ kiếm trong tay xuống!”
Đám người dao động, Nhàn vương vội vàng nói: “Hoàng đế một khi giận dữ, xác chết trôi vạn dặm. Các ngươi hết lần này đến lần khác phản chiến, tịch thu tài sản tru di tam tộc vẫn còn nhẹ!”
Những người chuẩn bị buông kiếm xuống lại siết chặt vũ khí trong tay lại.
Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến một trận đánh gϊếŧ chấn động.
Nghe thấy âm thanh này, những người trong điện vốn đang thấp thỏm không yên bị dọa đến nhũn cả chân, ngước mắt lên thì nhìn thấy trong ánh nắng một đoàn quân tinh nhuệ dũng mãnh tràn đầy sát khí tiến tới, nơi đã đi đều lưu lại vết máu, có lẽ là vết máu của những người ở cửa cung điện.
Mùi máu tanh xộc lên tận trời, thế đi như chẻ tre.
Quan binh cũng là cơ thể con người có máu có thịt, vốn dĩ cùng vào cung bức vua thoái vị cũng vì muốn bản thân và gia đình có cuộc sống tốt hơn, mắt thấy quan binh đi tới không gϊếŧ kẻ đầu hàng. Một số người không muốn chết đã bỏ vũ khí xuống, sau đó dẫn theo đám đông phía sau vứt đao trong tay xuống.
Mạc Hoa bức tới cửa cung, Khởi vương vô cùng vui mừng: “Mạc tướng quân, ngươi tới rồi!”
Mạc Hoa hành lễ: “Vi thần cứu giá chậm trễ, vương gia thứ tội.”
“Không chậm không chậm, vừa đúng lúc.” Khởi vương vô cùng kích động, chất vấn Nhàn vương đã bị quan binh bên cạnh nhanh trí bắt lại: “Quan viên trong triều đâu?”
Nhàn vương bị một đao lớn đè xuống, thấy đại sự đã thay đổi, cũng không vùng vẫy nữa: “Ở thiên điện.” Rốt cuộc không cam tâm: “Đại hoàng huynh, lúc nãy hoàng đệ chỉ đùa với huynh thôi.”
Bên môi Khởi vương còn dính máu, cười lạnh nói: “Ngươi coi ta là đồ ngốc sao?” Phất tay: “Dẫn xuống! Canh chừng cho kỹ, có thời gian sẽ kết tội!”
Một chữ “tội” đã chỉ rõ số phận của Nhàn vương.
Chỉ xem tội nặng hay không nặng, có thể toàn mạng hay không. Hay là nói xem tân đế có đồng ý tha một mạng cho hắn ta hay không.
Hoàng đế băng hà, hai ngày này trong triều còn có ba vị vương gia bị An vương gϊếŧ chết, chưa nói đến việc định tội theo quy định, chỉ riêng việc chuẩn bị tang lễ và tân đế đăng cơ cũng đã vô cùng bận rộn rồi.
Sau khi tình hình được ổn định xong thì tìm thế tử: “Ta muốn đi đón Phinh Đình...à còn có quận chúa.”
Thế tử cũng có chút không biết nói gì. Hắn và Mạc Hoa là hảo bằng hữu nhiều năm, lần này may mà có Mạc Hoa mà tình hình phức tạp trong điện mới được giải quyết ổn thỏa. Nếu như không có Mạc Hoa dẫn quan binh đến, còn không biết kết quả sẽ ra sao.
Cho dù phụ tử bọn họ chiếm thế thượng phong, chỉ sợ cũng không dễ dàng.
Lúc này đang bận rộn, quan viên lúc trước không qua lại với Khởi vương đều vội vàng đến nịnh nọt, quan viên trước đó có qua lại với Khởi vương lại sợ Khởi vương quên công lao của bọn họ, tới lui liên tục không dứt, lúc làm việc lại càng tận tâm tận lực chỉ sợ bản thân bị tụt lại phía sau. Phải biết rằng hoàng đế đăng cơ xử lý tội nhân xong, việc đầu tiên nhìn là luận công ban thưởng.
Mạc Hoa không giúp làm việc ngược lại còn muốn chạy đi tìm người.
Nhưng mà thế tử bây giờ không còn là một thế tử vương phủ bình thường nữa, mà là thái tử tương lai, cũng phải suy xét nhiều hơn.
Mạc Hoa không tham lam quyền lực là chuyện tốt, nguyện ý thân cận với muội muội mình cũng là chuyện tốt. Thế tử thở dài: “Nhanh đi nhanh về. Ta còn chờ ngươi về giúp đỡ ta đấy.”
Trong đêm, Tần Thu Uyển đứng trước cửa sổ, nhìn về phía kinh thành, trong lòng mơ hồ có một chút lo lắng.
Mạc Hoa đã rời đi ba ngày rồi, hai ngày nữa có lẽ sẽ có kết quả. Quận chúa vài ngày nay cũng im lặng hơn rất nhiều, có thể nhìn ra nàng ấy cũng đang rất căng thẳng.
Trong bóng đêm, đột nhiên có một con ngựa phi nước đại chạy đến.
Nhờ ánh nến vàng mờ ảo bên cạnh, Tần Thu Uyển mơ hồ nhìn thấy bóng dáng người thẳng như bút ngồi trên ngựa, như một thanh kiếm ra khỏi vỏ. Nàng mừng rỡ xoay người chạy xuống lầu.
Lao ra cổng dịch quán, người trên ngựa vừa đúng lúc xuống ngựa. Vừa nhìn thấy nàng lập tức chạy tới ôm nàng vào lòng.
Áo giáp lạnh lẽo trên mặt, còn có chút cứng, khóe môi Tần Thu Uyển mỉm cười, đột nhìn lại ngửi được mùi máu tanh, liền nhíu mày: “Ngươi bị thương rồi sao?”
Mạc Hoa đánh gϊếŧ ở phía trước hai quyền khó đánh lại bốn tay, bị thương là rất bình thường: “Không sao, đều là vết thương nhẹ.”
Mạc Hoa dùng mắt đuổi đám người trong dịch quán đang chờ hầu hạ mình ra, vẻ mặt đau đớn đi theo vị hôn thê lên lầu.
Tần Thu Uyển nghĩ tới gì đó, mắng: “Vào lúc này, ngươi lại một mình lên đường, lỡ như có cá lọt lưới tìm ngươi báo thù thì ngươi phải làm sao?”
Nghe nàng lo lắng cho mình, Mạc Hoa không nén được nụ cười trên môi: “Sẽ không, những vương gia đó đều chết hết rồi, sẽ không có ai tìm chết vào lúc này đâu.”
Tần Thu Uyển: “...”
Mỗi lần ngai vàng thay đổi máu đều chảy thành sông. Mặc dù nàng chưa tận mắt nhìn thấy nhưng đã có thể cảm nhận được mùi máu tanh nồng trong đó.
Trên hành lang đột nhiên có một bóng người màu đỏ lao tới, quận chúa sốt ruột bước tới, nhìn thấy Mạc Hoa có vẻ rất yếu ớt, lo lắng nói: “Mạc tướng quân, phụ vương ta đâu?”
“Vương gia đang chuẩn bị việc đăng cơ.” Đối mặt với nàng, vẻ mặt Mạc Hoa vô cùng lạnh nhạt.
Chỉ một câu nói, quận chúa vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Ta sắp được làm đích công chúa rồi sao?”
Mắt nàng ấy xoay chuyển, lộ ra vẻ lo lắng, trong mắt tràn đầy nhu tình: “Mạc tướng quân, ngươi bị thương nặng không? Hay là ta kêu thái y tới khám cho ngươi?”
Mạc Hoa tận mắt nhìn thấy quận chúa chán ghét hắn đến hôm nay lại âm thầm lấy lòng hắn, trong lòng vô cùng lạnh nhạt: “Không cần. Vị hôn thê của ta sẽ chăm sóc cho ta.”
Quận chúa: “...”
Thấy hai người tay trong tay rời đi, quận chúa bực bội: “Không có mắt nhìn, ta là đích công chúa chẳng lẽ không tốt hơn một dã chủng sinh sống ở bên ngoài sao?” lại hừ một tiếng: “So nàng với ta, nàng xứng sao?”
Năm Nguyên Khang thứ ba mươi hai, Khang đế băng hà.
Vào ngày ông băng hà, tất cả hoàng tử còn lại đều bị An vương gϊếŧ chết, Nhàn vương vì hoàng vị ra tay độc ác với An vương, may mà Khởi vương kịp thời tới kịp, bắt được người. Hoàng thượng đích thân truyền ngôi cho đích trưởng tử Khởi vương.
Khởi vương đăng cơ, trước tiên theo luật xử lý loạn thần tặc tử tham gia vào lần này, trong đó Nhàn vương bị tước bỏ phong hào, đày đi biên cảnh, sai người đặc biệt canh gác, không có lệnh không được vào kinh.
Xử xong tội thần là phong hậu cung. Sau đó bắt đầu phong thưởng cho hài tử, là công tử của Khởi vương phủ đều được phong quận vương. Cô nương đều được phong công chúa, trong đó quận chúa được phong thành Phúc An công chúa, hưởng bổng lộc của nhất phẩm, hơn cả thân vương.
Được yêu thích như vậy, vô hình trung nâng cao địa vị của Phúc An công chúa, quan viên trong ngoài kinh thành tranh nhau nịnh bợ.
Phúc An công chúa lại nói đã có người trong lòng, toàn bộ đều bị từ chối.
Gần đây hoàng thượng bận rộn tối mày tối mặt, nhưng tâm trạng lại tốt, đột nhiên đăng cơ hoàng đế, gặp ai tâm trạng cũng sẽ vui vẻ. Nghe ái nữ đến gặp ông ấy lập tức buông tấu chương trong tay ra: “Truyền.”
Phúc An công chúa đi vào bĩu bĩu môi, rõ ràng là không vui.
Hoàng thượng nhìn thấy, tò mò hỏi: “Đây là làm sao vậy? Ai còn dám chọc giận con?”
Phúc An công chúa bước lên kéo kéo tay áo ông ấy: “Phụ hoàng, trước đây con không hiểu chuyện. Không hiểu lời của người, bây giờ mới phát hiện, nam nhân giống Mạc tướng quân mới là người đáng tin cậy nhất.”
Nghe nàng ấy nói như vậy, hoàng thượng lập tức hiểu ý của nàng ấy, đột nhiên nhíu mày: “Lúc trước là con không muốn!”
Quận chúa cúi đầu: “Phụ hoàng, bây giờ con là công chúa tôn quý, chẳng lẽ không thể gả cho người trong lòng sao? Vậy làm công chúa cũng quá ấm ức rồi.”
Hoàng thượng có chút buồn bực, quan trọng là bây giờ Mạc Hoa yêu thích Phinh Đình, đều là nữ nhi của ông ấy, thực sự không nhất thiết phải dày vò người ta.
Mạc Hoa là người có năng lực mạnh mẽ, lãnh đạm với mọi người. Không thể ép hắn quá mức.
Phúc An len lén liếc ông ấy: “Phụ hoàng, nếu như người hạ chỉ, nhi thần không tin hắn dám kháng chỉ.”
Đặt vào trường hợp này người khác không dám nhưng đặt vào người Mạc Hoa có lẽ hắn thật sự dám kháng.
Nghĩ đến đây, sắc mặt hoàng thượng rất khó nhìn, trong lòng bế tắc, đột nhiên phun ra một ngụm máu. Còn mang theo màu đen!
Hoàng thượng trợn mắt, nhìn vết máu màu đen...ông đây là trúng độc rồi?
Hoàng thượng đăng cơ hơn nửa tháng, đột nhiên phát bệnh hiểm nghèo, chỉ có thể nằm trên giường bệnh. Triều đình do thái tử chủ trì.
Thái tử không thích cách xử lý công việc của hoàng thượng, đặc biệt là nhìn không quen cách ông ấy sủng hai mẫu tử kia lên tận trời.
Nhưng chuyện trúng độc vẫn phải điều tra cho tốt.
Tra qua tra lại, lại tra đến trên đầu hoàng hậu.
Hoàng hậu hạ dược hổ lang cho ông ấy, chỉ vì để lưu lại một hài tử. Nhưng trước đó hoàng thượng đã hộc máu thương thân, bây giờ đang dưỡng bệnh, hai loại dược xung đột nhau liền trúng độc.
Vì dược hiệu của dược hổ lang này rất mạnh, nên hoàng thượng lần này nằm xuống trực tiếp không dậy được.
Hoàng thượng giận dữ, hạ chỉ phế hậu, thậm chí còn giận lây sang quận chúa, gả nàng ấy tới một thành trì man rợ cách hàng nghìn dặm. Lại trừng phạt chủ mưu sau màn, hoàng thượng trúng độc là thật, phải dưỡng bệnh cho tốt. Thế là chuyển đến Thịnh An Cung, truyền vị cho thái tử, bản thân yên tâm dưỡng thương.
Thực sự là trúng độc không phải là ý muốn của ông ấy.
Chuyển chỗ ở cũng không phải là ý muốn của ông ấy, thoái vị là bị ép buộc, làm thái thượng hoàng làm sao thoải mái bằng làm hoàng thượng chứ?
Đáng tiếc, mọi việc không phải do ông ấy muốn là được!
Sau khi thái tử đăng cơ tân đế, phong Bát muội làm Thụy An công chúa, ban phủ công chúa, gả cho võ tướng nhất phẩm Mạc Hoa.
Hôn sự được tổ chức rất long trọng, tất cả quan viên và phú thương trong kinh đều tặng lễ vật đến. Hoàng thượng còn đích thân tiễn Bát muội xuất giá.
Sau đó, hắn đi đến Thịnh An Cung: “Phụ hoàng, Bát muội gả rồi.” Hắn ngồi đối diện thái thượng hoàng, đối diện với ánh mắt tức giận của phụ thân, thở dài nói: “Phụ hoàng, không phải con muốn ép người, mà là người quá tùy hứng. Rõ ràng Mạc Hoa thích Bát muội, người lại ép người quá đáng, cứ ép hắn làm phản. Qua cầu rút ván cũng không nhanh như người được? Trước mặt Phúc An người còn có đầu óc không?”
Thái thượng hoàng tức giận: “Ngươi là cái đồ nghịch tử. Trẫm thân là đế vương muốn như thế nào thì là thế đó...ưʍ...a…a…”
Thấy thái thượng hoàng nói chuyện cũng khó khăn, tân đế từ bỏ: “Người dưỡng bệnh cho tốt đi, triều đình con sẽ giúp người quản lý. Người yên tâm, con và người không giống nhau, người muốn bản thân sống tự tại, còn con muốn bách tính trong thiên hạ sống an khang, nhà nhà trong kho có lương thực, trong bụng có cơm ăn, mùa đông không chịu lạnh!”
Thái thượng hoàng sững sờ.
Tân đế chắp tay nhìn về phía chân trời: “Phụ hoàng, người xem đi!”
Sau khi thành thân với Tần Thu Uyển, Mạc Hoa cầu xin hoàng thượng cho phép đến Khoan thành ở biên cảnh.
Bên cạnh Khoan thành là dân tộc du mục phương bắc, thỉnh thoảng sẽ có người xâm phạm. Mà Khoan thành cũng chỉ cách Liễu thành ba trăm dặm, phi ngựa nhanh ba ngày là đến nơi.
Mặc dù vẫn còn xa nhưng so với kinh thành xa hàng ngàn dặm vẫn gần hơn rất nhiều.
Khi Tần Thu Uyển trở về Liễu thành, Lâm Cầm Hề sớm đã không còn rồi, trước lúc chết, nàng ta còn khiến phu thê Lý gia thiệt hại nặng nề. Nàng sai người điều tra qua, Lý gia đã mỗi người một hướng, cuộc sống không hề dễ dàng.
Mỗi năm Tần Thu Uyển có nửa năm đều ở Khoan thành, nửa năm còn lại ở Liễu thành sống với phụ mẫu, cho đến khi bọn họ mất đi mới cùng Mạc Hoa trở về kinh thành.
Lúc đó Mạc Hoa đã không còn trẻ, hắn trao trả binh quyền, mang theo nàng ra ngoại ô kinh thành dưỡng già.
Gần hai mươi năm nay, bách tính khôi phục nguyên khí, ngày càng nhiều hài tử được giác ngộ học hành, vì đất nước ra sức, đời sau gọi là “khang bình thịnh thế”, nhưng vì thái thượng hoàng còn sống nên lại gọi là “nhị thánh thịnh thế”.