Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 29: Nguyên phối đầu tiên 29

Có lẽ trong phòng nhiều người ồn ào làm Lý Trạch Ngạn đang hôn mê tỉnh lại.

Sau khi nhìn lướt qua căn phòng đầy người, ánh mắt hắn rơi vào Trương Phinh Đình, trong đó tràn đầy sự kinh ngạc: “Phinh Đình, nàng tới thăm ta?”

Toàn thân hắn yếu ớt, giọng nói nhỏ đến mức dường như không thể nghe thấy.

Tần Thu Uyển gật đầu: “Đúng vậy, nghe nói ngươi bị bệnh, ta đặc biệt mang theo đại phu đến thăm. Đáng tiếc, đại phu nói ngươi trúng độc quá nặng, chữa không được nữa. Lý cử nhân tuổi trẻ tài cao như vậy mà chết thật sự làm người ta thương tiếc.”

Nhắc tới trúng độc, Lý Trạch Ngạn liền nghĩ đến thủ phạm, trong lòng tràn đầy hận ý. Tâm trạng vừa kích động, chỉ cảm thấy l*иg ngực vô cùng khó chịu. Khi lần nữa ngẩng đầu lên nhìn Tần Thu Uyển, trong mắt hiện lên vẻ hối hận: “Phinh Đình, là ta có lỗi với ...nàng...”

Giọng hắn nghẹn ngào, nói được mấy từ thì trực tiếp mất tiếng.

Lúc hắn mở miệng phát hiện bản thân không nói ra tiếng, vẻ mặt kinh sợ.

Phu thê Lý gia bên cạnh cũng bị dọa không nhẹ, Lý mẫu quay đầu nhìn bà đồng: “Đây là làm sao vậy?”

Bà đồng cũng muốn biết đó. Bà ta giấu rất tốt vẻ hoảng sợ trong đáy mắt, đi tới bên giường giơ tay kiểm tra.

Đại phu đứng một bên, lắc đầu nói: “Chuẩn bị hậu sự đi.”

Lý Trạch Ngạn há miệng thở dốc, trong phòng đầy khói, hắn hít vào đều là khói khiến l*иg ngực càng khó chịu và khó thở hơn. Hắn mở to mắt nhìn Tần Thu Uyển sau đó nhìn về phía phụ mẫu, cuối cùng nhìn về phía viện của Lâm Cầm Hề, trong mắt toàn là hận thù.

Lý mẫu vội tiến lên đỡ nhi tử, mắt nhìn bà đồng không nói một lời, lại quay đầu gọi đại phu: “Đại phu, cứu với! Coi như ta cầu xin ngài...”

Đại phu đi tới gần, Lý Trạch Ngạn đã mở mắt, không còn thở.

Tần Thu Uyển đứng một bên, hờ hững nhìn Lý Trạch Ngạn từ giãy giụa đến lúc không còn hơi thở, trong lòng là một mảng yên tĩnh.

Lý mẫu gào khóc rất to, Tần Thu Uyển xoay người nhìn người hầu bên cạnh: “Dẫn ta đi gặp Lâm cô nương.”

Ra khỏi phòng, trong sân đã có nhiều người chạy đến.

Trong đó có đệ đệ của Lý Trạch Ngạn, còn có thúc thúc của hắn. Sau khi thấy Tần Thu Uyển đều dừng chân hành lễ.

Tần Thu Uyển xua xua tay: “Nhanh đi đi!”

Lâm Cầm Hề vẫn sống trong thiên viện đó, viện Lý gia không lớn, nàng ta yếu ớt dựa vào giường nhỏ, nhìn cỏ dại um tùm bên ngoài và trong viện. Đột nhiên nàng ta ngồi thẳng người, cẩn thận lắng nghe tiếng khóc vô cùng thống khổ của nữ nhân thuận theo chiều gió bay tới.

Liên tục xác nhận mình không nghe nhầm, trên mặt nàng ta lộ ra ý cười, khóc mà như không khóc. Nước mắt vô thức chảy theo khóe mắt đi dọc xuống.

Tần Thu Uyển bước vào thì nhìn thấy khuôn mặt méo mó của nàng ta, đột nhiên tò mò: “Ngươi đây là đang khóc hay là đang cười?”

Lâm Cầm Hề giơ ngón áp út lau nước mắt ở khóe mắt, vẻ mặt lãnh đạm: “Ngươi đến xem chuyện cười của ta sao?”

Tần Thu Uyển thật lòng thật dạ nói: “Ta là tới cứu ngươi.” Nàng ra hiệu cho đại phu bước lên.

Lâm Cầm Hề ngược lại cũng không từ chối, cũng khá hợp tác giơ tay đặt lên gối bắt mạch: “Nói thật với ta đi! Còn có thể chữa trị không?”

“Lần trước nói ngươi trúng độc quá nặng, chỉ có thể sống qua ngày, nếu dưỡng bệnh tốt, còn có thể sống thêm mấy năm.” Vẻ mặt Tần Thu Uyển tò mò: “Nghe lời này của ngươi, sao lại như ngươi muốn chết đến thế? Còn có, sắc mặt ngươi thật sự rất xấu. Sao vậy, lại trúng độc rồi?”

Lâm Cầm Hề ngước mắt lên nhìn nàng: “Trương Phinh Đình, ngươi giả vờ cái gì? Đây không phải đúng như những gì ngươi muốn sao?”

Tần Thu Uyển vỗ tay một cái: “Vẫn là ngươi hiểu ta.” Thấy Lâm Cầm Hề căm hận nhìn mình nàng thắc mắc hỏi: “Ngươi đang hận ta sao?”

Lâm Cầm Hề dùng sức trừng mắt nhìn nàng, chất vấn: “Ngươi hại ta thảm như vậy, chẳng lẽ ta không nên hận?”

Đại phu bắt mạch xong, lắc lắc đầu: “Chỉ mấy ngày nữa.”

Tần Thu Uyển gật đầu ra hiệu Xảo Nhi dẫn người hầu ra ngoài, đi đến ngồi đối diện với Lâm Cầm Hề, vẻ mặt hăng hái nói: “Ngươi nên hận ta. Nhưng ta ra tay với ngươi cũng xứng đáng. Hôm nay chúng ta đổi thân phận, ngươi sẽ bỏ qua cho ta sao?”

Nghe xong lời này, Lâm Cầm Hề im lặng.

Lúc đầu khi nàng ta là nữ nhi cao quý của Vương phủ, luôn nghĩ cách làm sao hành hạ người Trương gia.

Tần Thu Uyển không hề bất ngờ: “Ngươi xem, ngươi cũng không bỏ qua cho ta! Mỗi người đều có thủ đoạn riêng, ngươi có cái gì mà hận chứ?” Vẻ mặt nàng nghiêm túc: “Ít nhất, ta không đích thân hạ độc ngươi, cũng không làm khó ngươi, càng không tới cửa gây rắc rối cho ngươi. Ta còn cứu ngươi một mạng nữa, lần trước nếu không phải ta mời đại phu đến, ngươi bây giờ đã thành một nắm cát vàng rồi.”

Lâm Cầm Hề: “....”

Hình như đúng là như vậy.

Nếu như không phải nghe nhầm, tiếng gào khóc vừa nãy hình như là di mẫu. Mà nguyên nhân bà ấy khóc như vậy…..Lý Trạch Ngạn có lẽ đã chết rồi.

Nữ nhân trước mặt giống như không dây dưa gì đến chuyện này nhưng thật ra cái gì nàng ta cũng đã làm rồi.

Lý gia không còn Lý Trạch Ngạn căn bản không còn gì cả.

Lâm Cầm Hề bận rộn đi tìm Lương lão gia không có thời gian xem bệnh, sau này nàng ta chỉ biết độc trong cơ thể ngày càng nặng, lại không biết nặng tới mức nào. Lúc nãy đại phu vừa nói nàng ta chỉ còn sống được vài ngày nữa, lại thêm cái chết của Lý Trạch Ngạn, dường như trong chốc lát nàng ta đã bị lấy đi hơn nửa sức lực, toàn thân đột nhiên không còn chút tinh thần, ngã ngồi xuống giường nhỏ: “Trương Phinh Đình, xin lỗi. Lúc đầu biểu ca chưa định thân, có mấy nhà muốn kết thân. Huynh ấy đồng ý thú ngươi, thực ra là do ta giúp huynh ấy chọn.”

Những điều này ngược lại Trương Phinh Đình lúc trước không biết. Tần Thu Uyển tò mò hỏi: “Tại sao lại là ta?”

“Nụ cười trên mặt ngươi quá chói mắt.” Lâm Cầm Hề nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, bầu trời đầy mây mù, như tâm trạng bây giờ của nàng ta: “Ngươi cười vui vẻ, tùy ý làm nũng với phụ thân mẫu thân...ta từ nhỏ đã ăn nhờ ở đậu, đến cơm cũng không dám ăn nhiều. Ta nhìn thấy nụ cười của ngươi luôn có cảm xúc kích động muốn xé nát nụ cười trên mặt của ngươi, ta muốn nhìn ngươi khóc....” Nàng ta cười khổ: “Không ngờ, người khóc cuối cùng lại trở thành chính ta.”

Tần Thu Uyển không còn gì để nói.

Không ngờ những đau khổ mà Trương Phinh Đình phải trải qua tất cả chỉ là vì Lâm Cầm Hề nhìn nàng không thuận mắt?

“Xin lỗi.” Lâm Cầm Hề lại một lần nữa nói xin lỗi: “Ngươi sẽ tha thứ cho ta chứ?”

Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ta tưởng rằng người như ngươi sẽ không biết hối hận, cũng sẽ không xin lỗi.”

Lâm Cầm Hề cười khổ, chậm rãi đứng dậy, quỳ xuống trước mặt nàng: “Trương cô nương, cầu xin ngươi nể tình ta biết sai tha cho nhi tử ta.”

Đời trước cho đến lúc Trương Phinh Đình chết, Chí Viến vẫn là hài tử vài tuổi, mặc dù ngày thứ hai sau khi Trương Phinh Đình thành hôn nó cố ký vu khống nàng ấy nhưng nó mới bốn tuổi, không hiểu đúng sai, chuyện này không thể trách nó. Muốn trách chỉ có thể trách người lợi dụng nó.

Trương Phinh Đình không hận Chí Viễn, Tần Thu Uyển cũng không có sở thích ra tay với hài tử.

Nhưng nàng cũng không lập tức đồng ý. Người như Lâm Cầm Hề nên chịu sự đau khổ này.

“Sắc trời không còn sớm.” Tần Thu Uyển đứng dậy: “Ta phải về rồi.”

Lâm Cầm Hề bò đuổi theo ra tới cửa, nước mắt đầm đìa: “Xin lỗi....”

Tần Thu Uyển không quay đầu, một đường rời khỏi Lý gia, ngoài cửa lớn đã treo khăn trắng.

Về đến Trương phủ, lại thấy tùy tùng của Mạc Hoa đang đợi ở cửa với vẻ mặt lo lắng, sau khi nhìn thấy nàng liền vội vàng tiến lên: “Cô nương, tướng quân nhà ta có lời mời.”

Mạc Hoa đang bận, câu đầu tiên khi thấy Tần Thu Uyển liền nói: “Phinh Đình, lúc nãy ta vừa nhận được tin, hoàng thượng bị ám sát, bị đâm trúng chỗ hiểm, đã không còn sống được bao lâu nữa.”

Hạ nhân xung quanh ra ra vào vào, dường như đang sắp xếp hành lý, Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ngươi phải hồi kinh?”

Mặc dù đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay nhưng không nghĩ đến lại nhanh như vậy.

“Trước khi thế tử xuất kinh, mặc dù hoàng thượng bị bệnh nhưng chỉ cần dưỡng bệnh cho tốt, ít nhất cũng còn sống được năm sáu năm nữa. Bên cạnh hoàng thượng có nhiều người có năng lực nên thế tử mới đi xa như vậy.” Mạc Hoa nắm chặt tay nàng: “Thế tử bị đánh một cái trở tay không kịp, vương gia cũng đã phân phó người sắp xếp hành lý, bọn họ sẽ lập tức lên đường hồi kinh.”