Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 28: Nguyên phối thứ nhất 28

Quận chúa nhịn rồi lại nhịn, nhưng không dám tức giận.

Nàng muốn thứ gì, vương gia sẽ thỏa mãn nàng. Nhưng nếu nàng bỏ đồ gì đó, vương gia tặng người khác sau đó nàng lại muốn, thì đó chính là tùy hứng. Hơn nữa, Mạc Hoa là người, còn là tướng quân nắm trong tay binh quyền, vương gia muốn kết thân, dự tính ban đầu là muốn kéo gần quan hệ với hắn, nếu nàng hồ nháo, chỉ sợ vương gia cũng sẽ không cho phép.

Trong lòng nàng vừa đố kị lại vừa hận, Mạc Hoa không muốn thú nàng, trái lại lại muốn thú một một cô nương được một nhà thương hộ nuôi lớn, còn từng gả đi một lần...Thực sự đáng giận!

Nàng từ nhỏ đã được nuông chiều tùy hứng, trong lòng khó chịu, liền thể hiện lên mặt một chút: “Muội muội của con từ nhỏ đã lớn lên ở bên ngoài, quy củ không tốt, tính tình lỗ mãng, chỉ sợ không xứng với tướng quân...”

Mạc Hoa lạnh mặt: “Trương cô nương rất tốt, có thể thú nàng là phúc khí của ta.”

Quận chúa: “...” Mắt mù hả?

Vương gia sao lại không nhìn ra tiểu tâm tư của nữ nhi, nhíu mày nói: “Phúc An!”

Thấy phụ vương tức giận, quận chúa chỉ có nước ngậm miệng, lẩm bẩm bảo: “Con chỉ sợ Quốc Công phu nhân không thích Bát muội, kết thân biến thành kết thù.”

Sắc mặt Mạc Hoa càng lạnh hơn so với ngày thường: “Đây là hôn sự đích thân vương gia đề cập tới, mẫu thân sẽ không từ chối.”

Quận chúa dời mắt, rõ ràng không phục.

Mạc Hoa không muốn ở cùng một phòng với nàng, dù sao hôn sự cũng đã định rồi, vương gia muốn mượn sức hắn, tự nhiên sẽ không đồng ý tâm tư của quận chúa, lập tức cáo từ: “Vương gia, mối hôn sự này Phinh Đình vẫn còn chưa biết, ta muốn tự mình nói với nàng.”

Vương gia đối với việc hai người thân cận tất nhiên là rất vui mừng, gật đầu cười bảo: “Đi đi.”

Mạc Hoa đi trước, quận chúa cũng lấy một cái cớ đi theo, đuổi tới hoa viên: “Tướng quân, thân phận muội muội ta không cao, ngươi thật sự muốn qua loa quyết định việc hôn sự của mình như thế sao?”

Bây giờ chỉ có hai người, Mạc Hoa không che giấu sự lãnh đạm của mình chút nào: “Quận chúa, ta đã ở Trương phủ này khá lâu, thấy chuyện Trương cô nương làm mấy ngày nay, cũng xem như có hiểu biết về nàng. Không cần người tới nhắc nhở.”

Quận chúa bực bội: “Ngay từ đầu là phụ vương muốn cho hai chúng ta kết thân!”

“Thì làm sao?” Mạc Hoa mặt lạnh nói: “Không phải quận chúa đã tuyên bố dù có chết cũng không chịu gả cho một tên đầu gỗ như ta sao? Chẳng lẽ chỉ vì ta và người từng xem mắt, mà muốn ta cả đời này không phải người thì không thú ai khác? Vậy thì ta muốn đi hỏi vương gia xem sao, dưới gầm trời này thật sự có luật lệ như vậy hay không?”

Hắn nói xong liền xoay người muốn đi.

Quận chúa nóng nảy, chuyện rắc rối này mà đưa đến trước mặt vương gia, nhất định nàng sẽ đuối lý. Vội vàng bảo: “Tướng quân, vừa rồi là ta nói lỡ lời, ngài đừng nói cho phụ vương ta!”

Nàng có thể được vương gia sủng ái nhiều năm, tất cả đều là vì nàng biết giữ chừng mực, biết khi nào có thể làm nũng muốn thứ gì đó lại còn không chọc vương gia chán ghét, cũng biết khi nào nên dừng lại.

Thật ra Mạc Hoa không có ý muốn cáo trạng, chỉ muốn để quận chúa dừng lại. Lúc này mới xoay người lại: “Hiện giờ Trương cô nương là vị hôn thê của ta, sỉ nhục nàng chính là sỉ nhục ta, sau này phiền quận chúa ăn nói cẩn thận!”

Lòng hắn hân hoan, sải bước đi về hướng viện của Trương Phinh Đình, để lại một mình quận chúa đứng tại đó giận đến mức mặt đỏ tai hồng.

Tần Thu Uyển đang suy nghĩ vu vơ, liền biết được Mạc Hoa đã tới.

Trước cửa viện tử Mạc Hoa khoác lên mình một thân màu đen, cả người lạnh lùng trầm mặc, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại tràn đầy vui vẻ: “Trương cô nương, mới vừa rồi vương gia có đề cập tới hôn sự, ta đã hạ định ước.” Hắn chậm rãi tiến lên, mở lòng bàn tay ra, trong đó có một cây trâm cài bằng gỗ, trên đó khắc một đóa hoa mẫu đơn, trông rất thật, được mài giũa đến bóng loáng: “Đây là món quà ta muốn tặng cho nàng từ lâu rồi, một món đồ chơi nhỏ không đáng giá bao nhiêu, cô nương giữ lại để thưởng thức đi.”

Tần Thu Uyển nhìn một cái, cười hỏi: “Ngươi khắc?”

Mạc Hoa càng không được tự nhiên: “Ta chỉ mới vừa học, tay nghề không tốt, cô nương đừng chê cười.”

Trên đời này, những món quà mang theo thiện ý cùng dụng tâm đều đáng được tôn trọng, Tần Thu Uyển vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Cầm vào tay ấm áp, chất gỗ còn mang theo mùi hương nhẹ. So với thứ Lý Trạch Ngạn đưa trước đây, quả thực là khác nhau một trời một vực.

Mạc Hoa thấy nàng lật xem trâm gỗ, rõ ràng không có ý muốn trả về. Định ước xong rồi, còn nhận lễ vật của hắn, Mạc Hoa cảm thấy, hôn sự này hẳn đã ổn.

Hắn chưa từng có người trong lòng, nhưng cũng từng thấy nam nữ lưỡng tình tương duyệt ở chung thế nào, hiện giờ Trương Phinh Đình đối với hắn khách khí có thừa thân cận không đủ. Nhưng mà cũng không sao cả, thú người vào cửa trước, hắn có thời gian cả đời để khiến nàng động lòng.

* Với phu thê Trương gia mà nói, nữ nhi tìm được phụ thân thân sinh rồi, không thể không về nhà. Loại chuyện này cũng không phải chuyện tốt gì.

Trương lão gia đang sầu lo vì ở thành Liễu Châu không có hậu sinh trẻ tuổi thích hợp, để gả nữ nhi đi. Lại được biết chuyện nữ nhi định thân với Mạc Hoa.

Mạc Hoa đã ở Trương gia khá lâu, trừ việc có hơi kiệm lời ra, thì chỗ nào cũng tốt. Thân phận cao, năng lực mạnh, tướng mạo cũng không tồi, mấu chốt là sau khi định thân hắn đối xử với nữ nhi sẽ tốt...Nữ tế tốt như vậy, Trương lão gia vừa mừng lại vừa bi thương.

Vui mừng chính là cả đời nữ nhi đã có chỗ dựa, còn bi thương là đã sắp đến lúc ly biệt.

Phu gia nương gia của nữ nhi đều ở kinh thành, lần từ biệt này, chỉ sợ cả đời cũng không có cơ hội gặp lại. Tần Thu Uyển biết phụ mẫu lo lắng, lúc này nàng không dám đưa ra hứa hẹn gì, chỉ có thể tận lực dành nhiều thời giờ ở cùng hai người.

Sau khi trở thành hôn phu thê, Mạc Hoa cực kỳ thích ở cùng với nàng, gần đây đi tới không ít nơi vui chơi mới lạ trong thành.

Mạc Hoa dựa vào cái cớ này, mời Tần Thu Uyển ra cửa.

Trời đang cuối mùa thu, mấy trận mưa thu rơi xuống lại tựa như khi trời vào đông, nơi nơi đều lạnh, nhưng trên đường cái lại trái ngược hoàn toàn với cái lạnh lẽo, đâu đâu cũng có dòng người qua lại. Bởi vì nguyên do Khải vương tới Liễu Châu, mấy phủ thành xung quanh đều có rất nhiều phú thương tới đây du ngoạn, muốn mượn cơ hội này tình cờ gặp gỡ. Vài huyện thành phú thương dưới trướng Liễu Châu, cũng tới không ít.

Cho nên, trước kia thường hay gặp được người quen ở tửu lâu hoặc trà lâu, bây giờ xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt xa lạ.

Gần đây tin tức Mạc tướng quân cùng nữ nhi Vương phủ Trương Phinh Đình sẽ tới kinh thành định thân đã truyền ra, trông thấy hai người, rất nhiều người đều nở nụ cười tiến lên chào hỏi.

Mạc Hoa xụ mặt, những người kia liền không dám lại gần, phần lớn đều đi đến hàn huyên đôi câu cùng Tần Thu Uyển, sau đó mới thuận tiện nhắc tới Mạc Hoa.

Thấy người bước đến hàn huyên càng ngày càng nhiều, chiếc cằm góc cạnh của Mạc Hoa càng thêm rõ ràng, Trương Phinh Đình nhìn vẻ mặt hắn, tuy cũng giống như ngày thường, nhưng nàng lại từ đó nhìn ra một chút khó chịu.

“Ngươi đang tức giận?”

Mạc Hoa nhìn về phía nàng, ánh mắt nghi hoặc: “Không. Chỉ đang cảm thấy bọn họ quá ồn.”

Thật vất vả hắn mới có thể một mình ở cùng vị hôn thê, nhưng người tới chào hỏi một khắc cũng không ngừng nghỉ.

Vốn dĩ Mạc Hoa đã dặn dò tửu lâu để phòng lại, nhưng bọn họ tới muộn, hơn nữa có người rất muốn ở lại nên đã đập một số tiền lớn, chưởng quầy cân nhắc một hồi, đưa phòng của họ cho người khác.

Sau khi nhìn thấy Mạc Hoa đến, vội vàng tiến lên xin lỗi, cũng tỏ vẻ là người ta sẽ trả lại phòng ngay lập tức.

Tần Thu Uyển không phải người có tính tình ngang ngược, nhận lỗi từ chưởng quỹ, sau đó cùng với Mạc Hoa vào ngồi trong đại đường.

Lại có người đến đây chào hỏi, Tần Thu Uyển ứng phó xong xuôi, nhỏ giọng cười bảo: “Chưởng quỹ nói, hôm nay xem như hắn mời khách, chúng ta ăn không cần phải trả tiền, thật là chuyện tốt.”

Mạc Hoa: “...Ta không thiếu ngân lượng.” Đặc biệt là ở trên người nàng, tiêu bao nhiêu cũng đều được hết.

Khi nói chuyện, ở cửa truyền tới một hồi xôn xao, Tần Thu Uyển tò mò nhìn qua đó, thì trông thấy Lâm Cầm Hề vài ngày không gặp lại mặc một thân bạch y xuất hiện ở đây.

Sắc mặt nàng ta vốn đã tái nhợt, lại mặc một thân bạch y, cả người trông càng thêm suy yếu, mỹ cảm nhưng lại không nhu nhược đáng thương. Chỉ vì mặt nàng ta thật sự quá trắng, tựa như bức tranh phai màu.

Thấy hai người Tần Thu Uyển, bước chân của nàng ta dừng lại một chút, tâm tình phức tạp khôn kể. Lúc trước nàng ta vứt bỏ sự rụt rè của nữ nhi gia, dùng không ít tâm tư với Mạc Hoa, nhưng hắn trước sau vẫn giống như một tảng băng không nhiệt.

Chẳng lẽ nàng thật sự không bằng Trương Phinh Đình sao?

Bà tử đi theo bên cạnh đúng lúc nhắc nhở: “Biểu cô nương, cô đừng dừng lại. Có lẽ Lương lão gia sắp đi...”

Lâm Cầm Hề lập tức hoàn hồn. Nàng trúng độc, tuy được phát hiện khá sớm, nhưng dược tính quá mạnh, đại phu nói, nếu tới kinh thành tìm được danh y rồi, có lẽ vẫn còn có thể cứu lại.

Nàng không muốn chết, muốn đi kinh thành trước hết phải có bạc, vả lại hiện giờ Lý gia lấy trứng chọi đá, cũng cần bạc, vậy nên, việc tìm phụ thân tất phải làm. Có lẽ ông trời cũng muốn giúp nàng ta, vốn dĩ cơ thể nàng ta gầy yếu chịu không nổi xóc nảy của xe ngựa, đến Giang Huyền không được. Không ngờ Lương lão gia vậy mà lại tự mình tới Liễu Châu.

Hôm nay biết được Lương lão gia ở đây, nàng ta đã vội vàng đuổi tới.

Thu hồi tầm mắt dừng ở trên hai người kia, Lâm Cầm Hề nâng bước lên lầu.

Tần Thu Uyển vô cùng hứng thú, dặn dò Xảo Nhi: “Đi xem tại sao nàng ta lại tới đây.”

Không lâu sau, Xảo Nhi đi rồi quay lại: “Gian phòng kia là của Lương lão gia Giang Huyền.”

Tần Thu Uyển khó hiểu: “Bọn họ có quen biết sao?”

Đối diện là Mạc Hoa nhẹ giọng giải thích nghi hoặc cho nàng: “Thế tử từng cố ý nhờ ta hỏi thăm về xuất thân của nàng ta.” Hoặc là nói, thế tử sợ lại nhận sai muội muội, cố ý đi hỏi thăm về thân thế của Trương Phinh Đình và Lâm Cầm Hề.

“Mẫu thân của nàng ta là nha hoàn tam đẳng bên người Lương phu nhân, sau khi rời khỏi Lương phủ không lâu liền có thai.”

Tần Thu Uyển chớp chớp mắt, hỏi lại: “Nàng ta là nữ nhi của Lương gia?”

Mạc Hoa khẽ lắc đầu: “Chuyện năm đó người biết tới cũng không nhiều lắm, ta mất khá nhiều thời gian mới nghe được chân tướng. Nương nàng ta cùng quản sự bên cạnh Lương lão gia có tình, nhưng Lương phu nhân lại muốn gả nha hoàn cho người quản sự kia, nên đã đuổi nương nàng ta ra ngoài.”

Cũng đúng. 400 lượng bạc, cũng không giống như là chuyện mà Lương lão gia sẽ làm.

Biết được Lâm Cầm Hề lại sẽ thất vọng mà quay về, tâm trạng Tần Thu Uyển rất tốt, cầm tách trà lên cụng vào ly của hắn một cái: “Đa tạ.”

Mạc Hoa bật cười, nâng chung trà lên uống một ngụm.

Một tách trà nhỏ còn chưa uống xong, trên lầu Lâm Cầm Hề đã thất hồn lạc phách bước ra, khi xuống lầu còn đạp hụt một bước té ngã xuống. Bà tử bên cạnh nàng tinh thần không tập trung, cũng không kịp duỗi tay ra đỡ.

Cô nương gia té ngã trước quần chúng, cũng coi như là một chuyện rất xấu hổ. Mọi người giương mắt nhìn qua, Lâm Cầm Hề xấu hổ và giận dữ không thôi, vội vã xuống lầu chạy ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của nàng ta, Mạc Hoa tiếp tục nói: “Phụ thân của nàng ta, vào mười năm trước đã sớm bị Lương lão gia đánh chết vì tội phản chủ.”

Nói cách khác, Lâm Cầm Hề không có phụ thân.

Ngoài ý muốn biết được chuyện này, tâm trạng của Tần Thu Uyển rất vui vẻ.

Hai ngày sau, Lý gia truyền ra tin tức, bệnh tình của Lâm Cầm Hề nguy kịch, cùng lúc đó, Lý Trạch Ngạn cũng bị bệnh.

Lý Trạch Ngạn bị phạt trượng, vốn đã bị thương rất nghiêm trọng, hẳn là trong nhà đã tận tâm tận lực chăm lo, vậy mà vẫn còn mắc bệnh...Xem ra bệnh này của hắn, chắc không thoát khỏi có liên quan với Lâm Cầm Hề.

Tần Thu Uyển bừng bừng hứng thú, dẫn theo đại phu tới cửa thăm.

Hiện giờ nàng là nữ nhi của Vương phủ, giống như Trương gia trước đây không ưa Lâm Cầm Hề nhưng cũng phải nhịn nhục nghênh đón vào cửa. Bây giờ dù cho Lý gia biết nàng tới cửa xem náo nhiệt, có lẽ còn muốn làm loạn...Nhưng bất kể trong lòng có cáu giận thế nào, cả nhà cũng chỉ có thể bày ra gương mặt vui mừng đón chào.

Vành mắt phu thê Lý gia thâm đen, khuôn mặt tiều tụy, rõ ràng là không được ngủ ngon. Tần Thu Uyển đi “thăm” Lý Trạch Ngạn trước, nói lời rất dễ nghe: “Dù gì cũng từng làm phu thê, ta có dẫn theo đại phu tới đây, nhân tiện tới thăm, cũng xem như là làm tròn đoạn duyên phận phu thê này.”

Lý mẫu: “...” Không có đoạn duyên phận phu thê này, có lẽ nhi tử còn sống tốt hơn!

Sắc mặt Lý phụ cũng giống như ăn phải phân, khó coi tới cực điểm.

Tần Thu Uyển giống như không thấy vẻ mặt hai người đó, dẫn theo người đi thẳng đến tận phòng trước kia của Lý Trạch Ngạn và Trương Phinh Đình.

Ở ngoài viện đã ngửi thấy mùi thuốc cùng khói thuốc nồng nặc, Tần Thu Uyển hít hít mũi: “Có cháy hả?”

Lý mẫu nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Đại phu đang ngải cứu.”

Tần Thu Uyển kinh ngạc: “Ngải cứu mà cần dùng nhiều khói như vậy?”

Nói vừa dứt lời, sắc mặt mọi người ở Lý gia đều khó coi vô cùng.

Bình thường đương nhiên đại phu sẽ không cần nhiều khói thuốc như vậy, nhưng Lý Trạch Ngạn trúng độc, bệnh tình nguy kịch, đã mời vài đại phu tới nhưng đều nói là không có thuốc trị, hiện tại hắn đang sống qua ngày, bảo là Lý gia nên xuống tay chuẩn bị hậu sự.

Mà phu thê Lý gia lo lắng dưỡng dục cho nhi tử nhiều năm như vậy, lại tốn nhiều đồng bạc để cho hắn gian khổ học hành chăm chỉ mười năm, mắt thấy nhi tử có thể đỗ đạt tiến sĩ vào triều làm quan. Làm sao cam tâm từ bỏ? Lý mẫu đi khắp nơi hỏi thăm danh y, bà tử bên cạnh nói ở thôn nhà bà ta có một bà đồng am hiểu ngải cứu, còn từng cứu sống người gần chết.

Lý gia mời bà đồng vẻ đây, cũng chỉ là cảm thấy còn nước còn tát mà thôi.

Bên trong phòng bị khói xông thành một mảnh mông lung, chỉ miễn cưỡng thấy rõ đường dưới chân. Nghiêng ngả lảo đảo bước tới trước giường, trên giường Lý Trạch Ngạn mặt gầy đi một vòng, màu môi tím tái, quả thật là bị trúng độc.

Bà đồng bên cạnh thấy Tần Thu Uyển tiến đến, bị dọa tới choáng váng.

Đại phu tiến đến bắt mạch, khẽ lắc đầu: “Cô nương, độc tính này rất mạnh, đã ăn vào lục phủ ngũ tạng. Tiểu nhân trị không được.”

Lý mẫu không có ngăn cản đại phu tiến lên, trong lòng nghĩ đại phu do chính nữ nhi của Vương phủ dẫn đến hẳn là y thuật sẽ cao minh hơn, bà ta thầm hạ quyết tâm trong lòng, nếu lời đại phu nói không giống những đại phu khác, hễ là nhi tử có một chút hy vọng sống sót, ngay cả quỳ bà ta cũng muốn cầu xin đại phu cứu giúp.

Nhưng cái chờ được lại là một câu trả lời không khác gì.

Mặt Lý mẫu xám như tro tàn, vết thương trên người bà ta còn chưa khỏi, vốn không trụ được bao lâu, vừa nghe xong lời đại phu nói lại bị đả kích thêm một trận nữa, chân mềm nhũn, hoàn toàn không đứng thẳng nổi. Sức lực toàn thân đều dựa vào người bà tử đang đỡ bà ta, suy yếu hỏi: “Đại phu, vậy ngài có thể để nó sống lâu thêm một chút không?”

Đại phu đang kê gối bắt mạch, nghe vậy nhíu nhíu mày: “Cái khác không nói, trước tiên xua khói thuốc trong phòng này ra đi. Người bình thường như chúng ta còn chịu không nổi, huống chi là người bệnh.”

Bà đồng không ngờ mình lại đυ.ng phải nữ nhi Vương phủ đúng lúc đến thăm, bà ta không dám thừa nhận bản thân mình lừa gạt người ta, nghe thấy ý trong lời của đại phu là nói khói thuốc của bà ta vô dụng, cái này có khác gì với gạt người đâu? Bà ta lập tức nóng nảy: “Khói thuốc này hữu dụng! Ta từng chữa khỏi cho người khác...” Bà ta cũng thật sự không muốn ở lại đây tiếp tục “trị” bệnh, chỉ là ngoài mạnh trong yếu, nếu Lý gia muốn đuổi, bà ta sẽ thuận lý thành chương mà đi.

Không ngờ rằng sau khi Lý mẫu nghe thấy câu này, lập tức nói: “Bà đồng có thể trị hết cho nó, chúng ta sẽ không bỏ!”

Đại phu: “...” Lời có hay cỡ nào cũng không thể khuyên nổi một kẻ muốn chết.

Bà đồng: “...” Thật ra là ta muốn đi.