Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 16: Nguyên phối thứ nhất 16

Tần Thu Uyển nhìn lướt qua, không thấy người Lý gia, có thể là sợ Lâm Cầm Hề uy hϊếp nên không đi cùng.

Lâm Cầm Hề hung ác trừng lại, nàng ta vốn cho rằng người Trương gia sẽ biết sợ, không ngờ rằng bọn họ lại không để ý đến mình. Nhất là Trương Phinh Đình, dáng vẻ nhìn xung quanh như đang tìm người. Nghĩ đến việc mình bị ngàn người chỉ trỏ đều bởi vì nàng, Lâm Cầm Hề càng nghĩ càng giận, nàng ta đi đến trên quan đạo, thử thăm dò: "Ca ca, muội nghe nói huynh ở Trương gia?"

Thế tử đáp một tiếng “Ừ”: "Nếu muội không muốn ở đó thì cũng có thể về Lý gia."

Lâm Cầm Hề: "…"

Ý ban đầu của nàng ta là muốn nói mình không muốn đến Trương gia, thuận tiện đề cập đến ân oán giữa nàng ta và Trương gia, rồi tỏ vẻ tủi thân một ít, thế tử làm ca ca, phải giúp muội muội là nàng ta lấy lại công đạo mới đúng.

Ở Trương gia là cho họ mặt mũi, Lâm Cầm Hề không muốn cho Trương gia chiếm món hời này. Nàng ta có nằm mơ cũng không ngờ rằng thế tử lại nói những lời ấy!

Nàng ta sửng sốt một lát, sau khi phản ứng lại, thấy chủ tớ thế tử đã đi về phía trước, cũng không để ý đến nàng ta có đi theo hay không.

Nhìn hai chủ tớ cũng không quay đầu lại, đầu óc vui vẻ đến điên của Lâm Cầm Hề đã hơi tỉnh táo lại.

Cho dù nàng ta thành muội muội của thế tử, cho dù thế tử đặc biệt đến đây để tìm nàng ta, nhưng cũng không để tâm gì đến nàng ta cả. Hắn vẫn là hoàng tôn cao cao tại thượng, còn nàng ta… Vẫn là một nữ cô nhi.

Trong khi nàng ta ngây người một lúc, hai chủ tớ đã lên xe ngựa. Lâm Cầm Hề mới vừa đắc tội người Lý gia, không thể nào trở về, chỉ có thể nắm tay hài tử vội vàng đuổi theo.

Xe ngựa của thế tử thêu sợi bạc giấu chỉ, chiếu sáng rạng rỡ trong ánh tà dương. Lâm Cầm Hề vừa chuẩn bị trèo lên trên, đã nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của ca ca: "Tuy chúng ta là huynh muội, nhưng nam nữ hữu biệt, không thể đi cùng." Hắn sai bảo: "Cường Nhất, dẫn cô nương ra xe ngựa đằng sau."

Đây là trên quan đạo, phu nhân các nhà đều chuẩn bị lên xe ngựa về thành, cảnh tượng giữa hai huynh muội đều lọt vào mắt đám người trên đường.

Nàng ta còn chưa hồi phủ, nhưng thế tử là trưởng tử của Khải vương, bất kể sau này hắn làm thế tử hay là Thái tử thì người của Vương phủ đều phải xem sắc mặt của hắn. Hắn đối xử lạnh lùng với Lâm Cầm Hề như vậy, mọi người đã có thể đoán được, Lâm Cầm Hề ở trong Vương phủ chắc hẳn cũng không được người xem trọng.

Trái tim treo lơ lửng của Trương lão gia hoàn toàn rơi xuống.

Tần Thu Uyển cũng âm thầm thở phào.

Nói thật, tất cả người của Trương gia đều không muốn tiếp nhận Lâm Cầm Hề. Nhưng bây giờ nàng ta là muội muội ruột thịt của thế tử, bọn họ không chỉ không thể chặn nàng ta ngoài cửa, còn phải xem nàng ta như khách quý, đón nàng ta vào trong phủ rồi hầu hạ thật tốt, nếu làm thế thì thật uất ức đến bao nhiêu.

Tần Thu Uyển cũng không muốn để nàng ta hài lòng như ý, tìm quản gia rồi phân phó: "Chỗ Lâm cô nương các ngươi phải hầu hạ thật tốt. Đúng rồi, ta nhớ nàng ta không thích ăn đồ ăn, cũng chỉ ăn rau xanh, các ngươi đưa ít chút, miễn cho lãng phí."

Quản gia lập tức hiểu.

Tóm lại là khách khí trên mặt là được.

Tần Thu Uyển đi lên núi cả nửa ngày, có phần mệt mỏi, giao hoa cúc nàng hái được cho nha hoàn rồi đi tắm nước ấm.

Nàng ngâm mình hai khắc đồng hồ, đang lau tóc thì tiểu nha đầu đã đến cửa bẩm báo: "Lâm cô nương đến."

Tần Thu Uyển nhướng mày: "Mời vào."

Lúc đi tới, Lâm Cầm Hề đã rửa mặt rồi trang điểm lại lần nữa, váy sa lưu ly màu xanh nhạt, trong lúc đi lại mờ ảo như tiên, cộng thêm việc nàng ta vốn đã gầy yếu, càng có vẻ xuất trần. Trên đầu nàng ta vẫn là cây trâm hoa đào ấy, trang dung tinh xảo, cười dịu dàng đi vào cửa: "Phinh Đình, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ không gặp ta chứ?"

Tần Thu Uyển ngồi trước bàn trang điểm, nhìn nàng ta qua gương: "Ồ? Tại sao ngươi lại nghĩ vậy?"

Nàng không đứng dậy, thậm chí không nhúc nhích chút nào, Lâm Cầm Hề bất mãn: "Ngươi không đứng dậy làm lễ?"

"Xin lỗi, lúc này ta không tiện." Cho dù thuận tiện, Tần Thu Uyển cũng không đứng dậy.

Sắc mặt của Lâm Cầm Hề sừng sộ lên: "Ngươi không sợ ta trị tội ngươi?"

Vẻ mặt của Tần Thu Uyển rất đương nhiên: "Từ trước đến nay ngươi đều hiền dịu, sẽ không tính toán chi li như vậy. Vả lại, bây giờ ngươi là khách của nhà ta, càng sẽ không so đo."

Lâm Cầm Hề: "…"

Nói đến mức này rồi, nàng ta cũng không thể dựa vào đó mà nổi giận. Nàng ta phối hợp ngồi xuống bên bàn: "Trí nhớ của ta rất tốt. Chỉ cần là người đã giúp ta, ta đều nhớ, ta không ở chùa, chờ đến khi ta trở về Vương phủ ở kinh thành, ta sẽ tính sổ với các ngươi cho rõ."

Nàng ta nhấn cực mạnh ở hai chữ "Tính sổ".

Rất rõ ràng đây không phải ý trên mặt chữ, mà muốn tính toán ân oán trước kia.

Nói xong, Lâm Cầm Hề mỉm cười, nhìn Tần Thu Uyển bằng nửa con mắt, chờ nàng cầu xin tha thứ.

Tần Thu Uyển đặt vẻ mặt của nàng ta vào mắt, không thèm để ý, dặn dò: "Không cần phải chải, lát nữa ta sẽ nghỉ ngơi." Thái độ tự nhiên, giọng nói nhẹ nhàng.

Trong mắt Lâm Cầm Hề tràn đầy ý lạnh.

Tiếp đãi khách quý đều phải là y phục chỉnh tề trang dung tinh xảo, nhưng Trương Phinh Đình ngay cả tóc cũng không búi, đây rõ ràng là xem thường nàng ta! Hơn nữa, mặc dù nàng ta và Trương gia đã quen biết từ lâu, nhưng bây giờ nàng ta là muội muội của thế tử, nữ nhi của vương gia, thân phận không tầm thường, ngày đầu tiên đến Trương gia, chẳng lẽ không nên chuẩn bị bày tiệc mời khách sao?

Mà Trương Phinh Đình lại không búi tóc… Chẳng lẽ không muốn làm tiệc đón gió?

Nghĩ đến đây, sắc mặt của Lâm Cầm Hề âm u. Bây giờ nàng ta là nữ nhi của vương gia, tất cả mọi người trong toàn bộ Phủ Thành đều phải tôn kính nàng ta, trong lúc nàng ta trang điểm, ngay cả Tri phủ phu nhân cũng đưa quà nhận lỗi. Trương Phinh Đình có gan lãnh đạm như thế từ đâu ra vậy?

Nàng ta đang muốn nổi giận, tiểu nha đầu lại đến cửa: "Cô nương, Mạc tướng quân ở bên ngoài."

Tần Thu Uyển: "…"

Nàng thật sự muốn lau khô tóc đi ngủ.

Dáng vẻ này gặp nữ quyến còn được, mà khách nam lại không được, rơi vào đường cùng, nàng cầm lấy một cây trâm, thuận tay búi một kiểu tóc đơn giản, lại sửa y phục trên người xong, lúc này mới uyển chuyển đứng dậy, đi đến cửa viện: "Mạc tướng quân tìm ta có chuyện gì?"

Mạc tướng quân thấy gương mặt nàng hồng hào, lọn tóc chưa khô hết, không khó tưởng tượng đến việc nàng vừa tắm rửa xong, trong hơi thở mơ hồ có mùi thơm truyền đến, hắn ta vội vàng nhìn sang chỗ khác: "Trương cô nương, ta đến đây để tìm Lâm cô nương."

Lâm Cầm Hề đã đứng ở cửa, nghe vậy vui mừng: "Ca ca muốn gặp ta?" Nàng ta chạm vào cây trâm hoa đào trên đầu: "Ta tới ngay."

Nàng ta bước đi nhẹ nhàng, mang theo nha hoàn nhanh chóng rời khỏi.

Mạc tướng quân lại hành lễ, xoay người rời đi.

Tần Thu Uyển: "…" Nói cũng quá ít rồi đấy.

Không biết kiểu nam nhân kiệm lời với người khác thế này có đáng tin không?

Theo bản thân Tần Thu Uyển, nàng không muốn gả cho người khác. Nhưng với thế đời hiện nay, nếu cả đời Trương Phinh Đình đều không gả thì không biết sẽ bị người lên án như thế nào.

Không gả là không thể nào.

Nhưng bản thân Tần Thu Uyển đã không tin tưởng nam nhân. Những ngày này nàng cũng đã nghĩ, tìm một người không háo sắc không gây thêm phiền phức cho nàng để chịu đựng thôi, không cần yêu thương lẫn nhau, chỉ tôn trọng nhau như khách là được.

Càng nghĩ, Tần Thu Uyển càng quyết định sẽ tìm một người có thân phận thấp hơn nàng, hoàn toàn do nàng khống chế, lỡ như không nghe lời thì dứt khoát đá văng.

* Quả nhiên Trương lão gia không chuẩn bị tiệc đón gió, thế là vào bữa tối, Lâm Cầm Hề lập tức náo loạn.

Tần Thu Uyển tắm rửa xong càng cảm thấy mệt mỏi, bèn lên giường nghỉ ngơi sớm. Nhưng nàng lại ngủ không được, cầm một quyển sách tùy ý lật xem. Xảo Nhi chạy vào từ bên ngoài: "Cô nương, Lâm cô nương tìm phu nhân qua đó, dáng vẻ như chuẩn bị hỏi tội."

Nghe vậy, Tần Thu Uyển lập tức bỏ quyển sách trên tay xuống, lấy áo khoác khoác hờ lên người rồi đi ra bên ngoài.

Dạo này thân thể của Trương phu nhân yếu đuối, không thể tức giận không thể hao tâm tốn sức. Tần Thu Uyển chạy tới khách viện, chỉ nghe thấy tiếng Lâm Cầm Hề tức hổn hển: "Thế này thì sao mà ăn? Đây là đạo đãi khách của Trương gia các ngươi à? Nếu không đổi cho ta, ta sẽ lập tức đi tìm ca ca!"

Tần Thu Uyển có phần hiểu được, đi tới cửa, quả nhiên thấy Lâm Cầm Hề chỉ vào thức ăn trên bàn tức giận đến mức vành mắt đỏ bừng.

Nhìn thấy Tần Thu Uyển đến đây, Lâm Cầm Hề thẳng lưng, kiêu ngạo cười lạnh nói: "Bây giờ ta cũng không phải nữ cô nhi mặc người bắt nạt. Theo ta thấy, Trương gia các ngươi làm vậy là chưa nghĩ kỹ rồi."

Tần Thu Uyển chậm rãi đi vào cửa, cười nói: "Lâm cô nương tức giận vì thức ăn này à?"

Lâm Cầm Hề tức giận không thôi, chất vấn: "Làm thức ăn như thế, ngươi xem ta là con thỏ hả?"

Tần Thu Uyển tỏ vẻ kinh ngạc: "Nhưng lúc ta ăn hai bữa cơm với ngươi, khi đó ngươi cũng chỉ ăn cơm trắng, thi thoảng gắp hai cọng rau xanh. Ta cũng sợ quá lãng phí mới bảo phòng bếp cố ý làm theo khẩu vị của ngươi." Nàng thở dài: "Đúng, bữa cơm này không hợp với thân phận của ngươi, nhưng Hoàng hậu nương nương đã nói phải chi tiêu tiết kiệm, thân là tôn nữ của ngài ấy, chẳng lẽ không nên trên làm dưới theo? Ta cũng sợ ngươi quá xa hoa lãng phí, truyền vào trong cung lại bị Hoàng hậu nương nương chán ghét."

Trương phu nhân không để ý đến việc quản gia đãi khách thế nào, nói cho cùng thì Trương gia là phú thương, không thiếu chút bạc ấy. Nhưng bà cũng hiểu dụng ý của nữ nhi, đó là không muốn tiêu bạc để kẻ thù thoải mái dễ chịu. Lúc này bà hùa theo: "Thì ra là thế. Nếu Lâm cô nương không muốn có thanh danh tiết kiệm này thì Trương gia chúng ta cũng không thiếu sơn trân hải vị, lát nữa ta cũng bảo người ta làm cho cô…"

Lý gia có người đọc sách, sẽ đặc biệt chú ý chuyện trong triều và trong cung, khi rảnh rỗi Lâm Cầm Hề cũng từng nghe chuyện hoàng hậu tiết kiệm, vội vàng ngăn cản: "Đừng!" Trước đó nàng ta cố ý không dùng bữa là muốn cho Lý Trạch Ngạn chú ý mình, nào biết sẽ bị Trương Phinh Đình nhìn thấy?

Nghe vậy, Tần Thu Uyển khép tay lại: "Vậy là được rồi. Sau này Lâm cô nương đừng cố tình gây sự."

Lâm Cầm Hề tức đến mức khó thở, nàng ta chỉ vào chóp mũi của mình: "Ta cố tình gây sự? Thức ăn này ngươi ăn cho ta xem!"

"Ngươi là khách!" Tần Thu Uyển nhấn mạnh: "Ngươi chưa từng nghe câu khách theo chủ à? Nếu không muốn ở đây thì ngươi đi đi! Lý gia bên kia chắc chắn sẽ hầu hạ ngươi thật tốt, còn có nhiều phú thương trong thành như thế, nếu ngươi đi, bọn họ cũng sẽ chiêu đãi rất tốt."

Lâm Cầm Hề nghẹn một hơi giữa cổ họng.

Đương nhiên nàng ta biết trong toàn bộ Phủ Thành này ngoại trừ Trương gia ai cũng sẽ tiếp đãi nàng ta rất tốt, nhưng thế tử nhất định phải ở chỗ này, nàng ta có thể đi chỗ nào? Huynh muội ở chung nửa ngày đã khiến Lâm Cầm Hề hoàn toàn hiểu ra, thế tử đối xử với hạ nhân bên người còn tốt hơn đối xử với muội muội là nàng ta.

Nhưng dù nàng ta không được thế tử ca ca yêu thương, cũng vẫn là nữ nhi của Vương phủ, Trương gia lấy đâu ra lá gan chống đối nàng ta?

Chẳng lẽ những người này không nên kinh sợ cầu xin sự tha thứ của nàng ta, cẩn thận từng li từng tí mà dâng đồ tốt nhất đến trước mặt nàng ta à?

Lâm Cầm Hề nghiến răng nghiến lợi: "Ta nhớ kỹ."

Sắc mặt của Trương phu nhân trắng bệch: "Lâm cô nương, ân oán của hai nhà chúng ta đều bởi vì Lý gia mà có, bàn về chuyện này thì Phinh Đình mới là người bị hại. Do các ngươi không buông tha, không chịu buông tha cho nó nên mới dẫn mọi chuyện tới mức này! Oan gia nên giải không nên kết, chúng ta cứ thế mà buông tha cho nhau, được chứ?"

"Bà nằm mơ đi!" Nàng ta càng tức giận: "Thanh danh của ta đều bị các ngươi phá hủy, sao có thể tha thứ..."

Tần Thu Uyển không hề khách khí ngắt lời nàng ta: "Nữ nhân chưa thành thân đã tằng tịu với người khác rồi sinh hạ hài tử chính là ngươi, ngươi nghĩ người ngoài thật sự không biết phụ thân của hài tử là ai ư? Thanh danh của ngươi do chính ngươi phá hủy, chúng ta cũng không có bản lĩnh ấy!"

Những điều này là sự thật!

Trái tim của Lâm Cầm Hề run lên, trong lòng sợ hãi không thôi, lùi về sau một bước nhỏ.

Tần Thu Uyển lại không buông tha, tới gần hai bước, ánh mắt hờ hững: "Chỉ cần ngươi có chút thủ đoạn, Lý gia không thú thê tử thì đâu có chuyện của ta? Nếu ngươi không hãm hại ta đẩy nhi tử của ngươi, vài ngày trước đó ta cũng sẽ không cáo ngươi lên công đường! n oán càng kết càng sâu, đều do ngươi tự tìm."

Nói đến đây, ánh mắt của nàng hơi dời đi: "Nhưng mà nếu không phải ngươi vẫn luôn nắm lấy trái tim của Lý Trạch Ngạn, khuyên hắn không động phòng với ta thì bây giờ ta sẽ càng thảm hại hơn." Nàng nhoẻn miệng cười: "Cảm ơn ngươi!"

Lâm Cầm Hề: "…" Không thèm lời cảm ơn của ngươi!