Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 15: Nguyên phối thứ nhất 15

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Lâm Cầm Hề, có người phản ứng nhanh đã bắt đầu hùa theo Lý mẫu.

Tần Thu Uyển âm thầm tới gần Trương phu nhân, giơ tay đỡ bà.

Trương phu nhân nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt mang nước mắt phức tạp khó tả. Tần Thu Uyển bị ánh mắt như vậy nhìn mà khẽ giật mình, nàng còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, Trương lão gia đã đi đến dùng áo khoác ngoài bao lấy thê tử, lo lắng nói: "Phu nhân, bà không sao chứ?"

"Không sao." Trương phu nhân nhìn đám người vây quanh người Lý gia bên kia, sắc mặt trắng bệch.

Nhưng dáng vẻ của bà không giống như là không có việc gì.

Bên này vẻ mặt của hai phụ tử đầy lo lắng, bên kia không biết là ai nịnh nọt nói: "Lâm cô nương, vừa nãy ta đã nhìn ra, hài tử đó của cô quá thông minh, trông rất bất phàm."

Nhắc đến hài tử, vẻ mặt của Lý phu nhân cùng chung vinh dự.

Bên cạnh có phu nhân hơi đảo mắt, cười nói: "Hài tử đó ta vừa nhìn đã thích, sau này chúng ta cần phải thường xuyên qua lại. Tức phụ của lão đại nhà ta đi sớm, không thể để lại dòng dõi. Lão đại thích hài tử nhất…"

Phụ nhân còn lại đều trợn mắt nhìn sang, còn nhiều người như thế mà bà ta đã muốn nhanh chân đến trước, như vậy cũng quá không lịch sự!

Phu nhân nói chuyện vẫn mang vẻ mặt thản nhiên, không để ý tới những người này, chỉ mong đợi nhìn Lâm Cầm Hề.

Nói đùa, đây là tôn nữ của Hoàng thượng, nếu ai thú nàng ta thì đó chính là hoàng thân quốc thích. Việc buôn bán trong nhà được nâng cao một bước không nói, cố gắng còn có thể làm hoàng thượng. Đợi đến khi nàng ta vào cửa rồi lại sinh hạ nhất nam bán nữ, tôn tử chính là trọng tôn tử(chắt) của Hoàng thượng!

Nhiều chỗ tốt như vậy bày ra trước mặt, thế giao và bằng hữu đều phải đứng sang bên cạnh!

Các phu nhân thấy bà ta mặt dày, có người âm thầm tiếc nuối, có bốn năm người tính tình gấp gáp mặt dày thì bất chấp việc dè dặt, càng vội vàng tới gần Lâm Cầm Hề, mời nàng ta đến nhà tham gia yến hội.

Cho dù trong nhà không chuẩn bị yến khách… Thì bây giờ cũng nhất định phải có!

Thấy đám người nói gần nói xa đều rất thích Lâm Cầm Hề, Lý mẫu choáng váng, sau khi phản ứng kịp thì kêu to: "Cầm Hề có thân phận khác biệt, không thể tùy ý đi ra ngoài làm khách. Vẫn mong mọi người thông cảm một ít."

Đám người bày ra vẻ mặt mỉa mai, có phu nhân không thích Lý gia lại càng không hề khách khí: "Chúng ta biết Lâm cô nương có thân phận khác biệt nên chỉ kính trọng chứ không dám thất lễ, Lý phu nhân cứ yên tâm."

Trước đó trên công đường Lý gia luôn miệng nói hài tử của Lâm Cầm Hề là bị người ta làm nhục mà có, không ít người cũng lén nghi ngờ hài tử đó là huyết mạch của Lý gia. Lý gia làm vậy vì bảo vệ nhi tử, hất nước bẩn lên người một cô nương, thật sự vô sỉ. Hơn nữa, sau mấy lần hai nhà Trương Lý náo loạn, tất cả mọi người đều nghe nói ân oán trong đó, không cần biết hài tử này có phải huyết mạch của Lý gia hay không, giữa Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề đều không trong sạch.

Nhưng vậy thì sao?

Trước kia Lâm Cầm Hề là một nữ cô nhi không nơi nương tựa còn mang hài tử, tất nhiên Lý gia có thể nắm nàng ta trong lòng bàn tay. Nhưng bây giờ người ta là kim chi ngọc diệp, chỉ bằng những việc mà Lý gia làm, chỉ cần Lâm Cầm Hề không ngốc thì sẽ không ở lại nữa, Lý gia muốn ngăn cản không cho nàng ta tái giá thì đó là nằm mơ!

Lý Trạch Ngạn đặt chuyện này vào trong mắt, trong lòng cũng không chắc chắn, vô thức nhìn Lâm Cầm Hề.

Lâm Cầm Hề vừa vui vừa thẹn, ngay trước mặt thế tử, nàng ta không thể quá vội vã, chỉ mỉm cười cảm ơn người khác đã mời. Nàng ta biết được thân phận của mình thì đương nhiên sẽ không muốn gả vào thương hộ, nhưng loại cảm giác được người vây đỡ này cũng không tệ, nghe nhiều thì tâm tình cũng sẽ vui vẻ.

Không từ chối nghĩa là đồng ý?

"Không đi không đi!" Lý mẫu xua tay đẩy đám người ra.

Lâm Cầm Hề đỡ bà ta: "Di mẫu, các vị phu nhân cũng có ý tốt. Người không nể mặt người ta như vậy thì không tốt lắm."

Ý là nàng ta muốn đi dự tiệc?

Không thể ở chỗ này nữa, sắc mặt của Lý Trạch Ngạn khó coi vô cùng, giơ tay ôm hài tử ở bên cạnh: "Biểu muội, Chí Viễn nhớ mẫu thân."

Hắn càng muốn nói là hài tử nhớ phụ thân.

Lý mẫu nhìn thấy Lâm Cầm Hề không từ chối, chợt cảm thấy tức phụ đã đến trong chén này sắp bay đi rồi, trong lòng lo lắng không thôi, lúc này tiếp lời: "Đúng vậy! Cầm Hề, hài tử quan trọng. Sắc trời không còn sớm, chúng ta về trước…"

Lâm Cầm Hề ngắt lời bà ta: "Con nhớ tất cả những gì Lý gia làm vì con!"

Lời này hơi cứng rắn, Lý mẫu sửng sốt một lát.

Lâm Cầm Hề khẽ cúi mình với bà ta: "Di mẫu, cảm ơn nhiều năm trước tới nay người đã chăm sóc con. Những năm nay mẫu tử chúng con làm phiền mọi người, thật sự là trong lòng bất an, cũng may bây giờ ca ca tới tìm con. Sau này con có trưởng bối của mình, nếu làm không ổn thì tất nhiên bọn họ sẽ chỉ dạy."

Nói gần nói xa, ý xa cách rất rõ ràng.

Lý mẫu càng kinh ngạc: "Con muốn rời khỏi Lý gia?"

Lúc này thế tử mở miệng: "Lần này bản thế tử đến đây là vì muốn đón muội muội về."

Về?

Về hoàng cung ư?

Cho dù không phải hoàng cung, đó cũng là Vương phủ. Trong mắt Lâm Cầm Hề vui mừng, nhận được tin chính xác từ thế tử, nàng ta càng có lực lượng: "Di mẫu, con có nhà của mình thì nên trở về nhà mình. Ở lâu trong nhà của thân thích, nói thì dễ mà nghe thì khó." Dừng một lát, nàng ta nói bổ sung: "Người yên tâm, con nhớ kỹ ân tình của người đối với con, nếu sau này có cơ hội, con nhất định sẽ báo đáp."

Thứ mà Lý mẫu muốn cũng không phải là nàng ta báo đáp, nếu sau khi Lâm Cầm Hề trở về lại tái giá, Lý gia của bọn họ sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt với Vương phủ. Lúc này bà ta lập tức sốt ruột: "Cầm Hề, con muốn đi đâu? Bất kỳ nam nhân nào cũng sẽ không thương hài tử bằng phụ thân ruột thịt của hài tử…"

Lời ra khỏi miệng mới nhận ra lỡ lời, Lý mẫu bị Lý phụ nhéo một cái mới phản ứng kịp, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi, cũng đem lời chưa nói ra nuốt trở vào.

Nhưng dựa theo câu nói bà ta thốt ra, đám người vây xem cũng hiểu được, phụ thân hài tử của Lâm Cầm Hề chính là Lý Trạch Ngạn.

Cái gì mà bị người ta làm nhục, đều là bịa ra để rửa sạch thanh danh cho Lý Trạch Ngạn!

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, không có người nào lên tiếng. Thế tử vuốt nhẫn ngọc trên tay, sắc mặt lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ thú vị.

Lý mẫu nhìn trái phải, trong lòng nghĩ rằng gan lớn chết no gan nhỏ chết đói, nếu như nhi tử được cậy nhờ Vương phủ, cho dù thanh danh không tốt nhưng có ai dám bàn luận thêm câu nào? Bà ta cắn răng một cái: "Cầm Hề, Chí Viễn thích Trạch Ngạn nhất, hài tử này vẫn nên lớn lên bên phụ thân là tốt nhất, con về Vương phủ cũng được, để Chí Viễn lại, qua khoảng thời gian nữa ta tìm người tới cửa đề thân. Mấy năm nay con và Trạch Ngạn quá khổ, bây giờ… Cuối cùng cũng giơ tay rẽ mây thấy ánh trăng. Ông trời cũng bằng lòng thành toàn cho các con, đây là duyên phận trời ban…"

Thế tử lạnh mặt: "Ngươi nói bậy bạ gì đó?"

Nam tử cao quý thận trọng vừa quát, rất là đáng sợ, trái tim của Lý mẫu run rẩy, nhưng lời không nên nói thì bà ta cũng đã nói. Bà ta cố nén sự sợ hãi trong lòng, nhìn sang Lâm Cầm Hề: "Cầm Hề, thế tử không tin. Con tự nói đi, phụ thân của hài tử là ai?"

Lâm Cầm Hề: "…" Đây là muốn ép nàng ta chết mà!

Nếu thừa nhận phụ thân của hài tử là Lý Trạch Ngạn thì chứng minh nàng ta và Lý Trạch Ngạn âm thầm lui tới bốn năm năm, ngay cả hài tử cũng sinh rồi. Đối với nữ tử mà nói, chưa thành thân đã sinh hạ hài tử cũng không phải là thanh danh gì tốt, người ngoài nhìn vào chắc chắn sẽ nghĩ nàng ta không có tự trọng, không biết kiểm điểm.

Nếu không thừa nhận thì Chí Viễn là do nàng ta bị người khác làm nhục mà có, chưa thành thân đã sinh hạ hài tử và bị người ta làm nhục có gì khác nhau?

Nếu nói thật, đều mất hết danh tiếng nhưng thật ra vẫn có khác biệt, cái trước là nàng ta cam nguyện không bị kiềm chế. Cái sau thì là bị người ta ép buộc.

Mặc dù nữ tử bị người ta làm nhục cũng không còn thanh danh, nhưng so với nàng ta tự nguyện mà tằng tịu với người ta thì bị người ta làm nhục vẫn đáng đồng tình hơn. Vả lại phụ thân của hài tử không phải Lý Trạch Ngạn, nàng ta cũng có thể quang minh chính đại mà tái giá.

Nói thật, Lâm Cầm Hề ở Lý gia đã chịu đủ rồi.

Chỉ cần vừa có chuyện gì là phu thê Lý gia sẽ đẩy lên người nàng ta, Lý Trạch Ngạn thì miệng nói ngọt ngào, nhưng không hề gánh vác được việc gì, mặc cho song thân bắt nạt nàng ta, ngầm thừa nhận người Lý gia hất nước bẩn lên người nàng ta. Nàng ta đã vô cùng thất vọng đối với hắn, trước đó bằng lòng nhẫn nhịn vì không có cách nào khác. Bây giờ có lựa chọn khác, biết rõ Lý gia là một cái hố, nàng ta điên rồi mới tiếp tục nhảy vào!

Trong lòng Lâm Cầm Hề trải qua đủ loại cảm xúc, nhanh chóng bình tĩnh trở lại, nàng trầm giọng nói: "Di mẫu, cho dù người muốn giữ con lại cũng không phải bịa ra lời nói dối không hợp thói thường như thế này để phá hủy thanh danh của con. Con và biểu ca là biểu huynh muội trong sạch, trong lòng con huynh ấy tựa như ca ca. Huynh muội sao có thể làm phu thê? Người có đại ân với con, cả một đời con đều nhớ, cũng sẽ báo đáp mọi người. Nhưng nếu người còn nói bậy như vậy thì con sẽ hận người!"

Lý Trạch Ngạn: "…" Huynh muội?

Tối hôm qua hai người còn triền miên trên một chiếc giường, lưu luyến không rời ước định cả một đời cũng không quên đối phương.

Nghe chất nữ uy hϊếp, Lý mẫu ngây người, bà ta có nằm mơ cũng không nghĩ tới, Lâm Cầm Hề tự nguyện nhận mình bị người ta làm nhục cũng không chịu thừa nhận nhi tử bà ta là phụ thân của hài tử.

Lý lão gia đâu chịu để trọng ngoại tôn tử của Hoàng thượng mang huyết mạch của nhà mình chạy đi ngay trước mắt, đây không phải là tôn tử, đây là một mỏ vàng đào không hết! Đó là một nấc thang lên trời, có thể giúp cho Lý gia một bước lên trời từ đây! Ông ta lập tức lên tiếng: "Cầm Hề, hạ nhân trong phủ đều có thể làm chứng, lúc trước con sinh hài tử trong Phủ Thành, bà đỡ còn ở đây."

Lâm Cầm Hề không hoảng hốt chút nào: "Di phụ, con tôn kính người là trưởng bối, nhưng người cũng không thể trợn mắt nói lời bịa đặt. Hạ nhân trong phủ ký tên bán mình, tính mạng đều bị nắm trong tay người, người nói bọn họ có thể làm chứng, bọn họ đương nhiên có thể. Nhưng lời chứng như thế có tác dụng hay sao?"

Câu cuối cùng là nàng ta hỏi đám người vây xem.

Đám người vây xem đều ước gì nàng ta cắt đứt quan hệ với Lý gia, vả lại bây giờ nàng ta là nữ nhi của Vương phủ, cho dù đám người không muốn thú nàng ta làm tức phụ, nhưng cũng không cần phải đắc tội, lúc này họ cũng sôi nổi hùa theo.

Lý Trạch Ngạn trợn tròn mắt, sau đó tỏ vẻ mặt bi phẫn: "Biểu muội, ta không ngờ rằng sau khi muội thành phú quý lại trở mặt không quen biết. Từ nhỏ chúng ta đã là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, nhiều thời gian tốt đẹp như vậy, muội quên rồi sao? Chí Viễn đúng là huyết mạch của hai chúng ta, nó còn gọi ta là phụ thân, muội cũng quên rồi ư?"

Lâm Cầm Hề giận tái mặt: "Biểu ca xin tự trọng! Đừng nói bậy nói bạ! Huynh còn như thế nữa thì muội sẽ hận huynh."

Chữ "Hận" nói vô cùng nặng, mang đầy ý uy hϊếp.

Đầu óc trống rỗng sau khi gặp đả kích lớn của Lý Trạch Ngạn rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đối diện với ánh mắt tràn đầy uy hϊếp của nàng ta, không nhịn được mà lùi lại một bước.

Tần Thu Uyển xem đến mức mê mẩn, tận mắt thấy hai người lén lút thân mật đời trước trở mặt, chuyến này đi đúng là không lỗ!

Sắc mặt của Trương phu nhân tốt hơn một chút: "Phinh Đình, chúng ta về trước đi."

Vậy thì đi thôi.

Đoàn người Trương gia rời khỏi đám người, khi xuống núi, Tần Thu Uyển chú ý tới có người đi theo sau lưng, thấy là vị Mạc tướng quân tự xưng là hộ vệ của thế tử vẫn luôn đi theo bọn họ không xa không gần, vô thức hỏi: "Tướng quân đây là…"

Ánh mắt của Mạc tướng quân lướt qua làn váy bị rách của nữ tử, âm thầm mà nhìn sang chỗ khác: "Thế tử bảo ta đến đây báo cho các ngươi một tiếng, xong chuyện ngài ấy sẽ đến, các ngươi nghỉ một lát rồi cùng nhau về thành."

Đối với người Trương gia thì đây là một tin tức tốt.

Thế tử đã biết Lâm Cầm Hề là muội muội lưu lạc bên ngoài của hắn mà vẫn bằng lòng đi cùng người Trương gia từng náo loạn mấy hồi với Lâm Cầm Hề, như vậy có thể nhận định là thế tử không có ý định giúp muội muội đòi lại công đạo tính sổ với Trương gia.

Dọc đường Trương lão gia còn lo lắng việc này, nghe vậy lập tức buông tảng đá lớn trong lòng, cười nói: "Nên vậy." Rồi tiến về phía trước kéo Mạc tướng quân sang một bên: "Tướng quân, sở thích của thế tử…"

Tiếng nói dần nhỏ đi.

Không lâu sau, dường như Tần Thu Uyển có cảm giác, giương mắt lên nhìn, chỉ thấy Lâm Cầm Hề ngoan ngoãn đi theo sau lưng thế tử xuống núi, nụ cười trên mặt rất tươi đẹp. Ánh mắt nhìn về phía người Trương gia lại hoàn toàn trái ngược với nụ cười, tràn đầy vẻ âm u.