Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 14: Nguyên phối đầu tiên 14

Trong lòng phu thê Lý gia rối bời không thôi.

Vừa không nỡ tôn tử, nhưng lại muốn Lâm Cầm Hề vươn tới thế tử, cho dù thế tử không được làm Hoàng thượng, thì cũng là thân vương! Đây là phú quý Lý gia chưa từng nghĩ đến.

Thấy cha nương động lòng, Lý Trạch Ngạn càng khó chịu trong lòng, kéo Lâm Cầm Hề: “Chúng ta nói chuyện.”

Hai người trốn đến chỗ không có ai, Lý Trạch Ngạn vội vàng hỏi: “Có phải nàng động lòng rồi không?”

Lâm Cầm Hề nhỏ giọng: “Ta không biết.”

Không phủ nhận, chính là động lòng rồi!

Sắc mặt Lý Trạch Ngạn khó coi vô cùng: “Nàng muốn tái giá với người khác sao?”

Hai ngày sau là ngày hẹn thưởng cúc, Lâm Cầm Hề muốn đến nơi hẹn, còn sớm đã chuẩn bị y phục trang sức, tốt nhất là tìm một ma ma trang điểm tài nghệ cao siêu, mà những chuyện này đều tránh không khỏi Lý gia, nàng ta do dự một hồi, ấp úng nói: “Ta không muốn tái giá.”

Sắc mặt Lý Trạch Ngạn vừa thả lỏng, Lâm Cầm Hề tiếp tục nói: “Nhưng mà..... nhi tử nay đã trở thành hài tử của gian da^ʍ, cho dù sau này chàng tên đề bảng vàng cố gắng bảo vệ nó thì tương lai của nó cũng không tốt, nhà hơi giàu có chút sẽ không đồng ý gả nữ nhi cho nó. Nếu như ta đến Vương phủ, cho dù nó không phải thế tử thân sinh, cũng không ai dám coi thường nó. Đợi đến khi đó, thế tử thành vương gia, có lẽ ta có thể cầu xin vương gia giúp nó đề thân... Ai dám cự tuyệt Vương phủ? Đến lúc đó, quý nữ khắp kinh thành mặc nó chọn.”

Nàng ta ngẩng đầu, đôi mắt ngấn lệ mông lung: “Biểu ca, ta không nỡ rời xa chàng, nhưng vì hài tử của chúng ta, ta nhất định phải làm thế. Chàng có thể hiểu cho ta không?”

Lý Trạch Ngạn: “....”

Nói tới nói lui, nàng ta vẫn muốn tái giá!

Thấy sắc mặt hắn không tốt, Lâm Cầm Hề kích động nói: “Có phải chàng cảm thấy ta dễ dàng thay đổi, muốn bỏ chàng đi không? Ta vì chàng trả giá nhiều như vậy, sao chàng có thể nghĩ ta như thế? Chàng là đồ khốn nạn!”

Mắng xong một câu, nàng ta quay người chạy.

Lý Trạch Ngạn không đuổi theo, thực tâm hắn không muốn nàng ta tái giá, nhưng nếu nàng ta vào Vương phủ... Hắn chính là thân thích của Vương phủ, đối với con đường làm quan của hắn mà nói cũng có chỗ nâng đỡ.

Không lâu sau, phu thê Lý gia cũng khuyên nhi tử: “Đây là vận may nhà chúng ta, con không thể bỏ qua. Đối với hài tử mà nói cũng là chuyện tốt.”

Không cần hỏi cũng biết, Lâm Cầm Hề đã chạy đi khuyên bọn họ.

Lý Trạch Ngạn thở dài nặng nề, đè nén bứt rứt trong lòng: “Con hiểu.”

Lý mẫu kéo nhi tử sang một bên: “Trạch Ngạn, con đừng bướng bỉnh. Vẫn nên thân cận Cầm Hề chút mới tốt, mấy ngày trước những chuyện chúng ta làm có lẽ đã tổn thương nàng ta, con phải dỗ nàng ta! Mau đi!”

Đêm hôm đó, Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề nói chuyện bên gối, còn khóc mấy trận, hai người đều không nỡ, cùng giao hẹn sau này chỉ làm biểu huynh muội.

* Hai ngày sau, trên núi cúc ở ngoại ô, được biết hôm nay thế tử muốn đến, rất nhiều người trong thành cũng đưa theo gia quyến đến thưởng cúc.

Tần Thu Uyển không muốn đến, nhưng thế tử mời nhiệt tình, bảo tất cả người Trương gia đều đến.

Mặc dù Trương lão gia không biết tại sao thế tử muốn ở lại Trương gia, nhưng thấy bản thân thế tử không phải người thô bạo, có thể vươn tới Vương phủ, ông ấy có ngốc mới cự tuyệt. Vì thế liền vui vẻ đồng ý.

Trên núi cúc toàn là người, nếu hoa cúc có linh, đại khái sẽ bị mấy người này dọa mất.

Tần Thu Uyển dìu Trương phu nhân xuống xe ngựa, nhìn quanh bốn phía: “Nương, chúng ta tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi trước.”

Hai ngày nay Trương phu nhân tiều tụy quá chừng, nghe Trương lão gia nói, trong đêm bà ấy còn ngủ không ngon.

Hôm nay vốn không muốn để bà ấy đến, nhưng bản thân bà ấy lại đòi theo, Trương lão gia hết cách, chỉ có thể dặn dò nữ nhi chăm sóc nhiều hơn.

Thấy mẫu tử hai người, rất nhiều người bước đến chào hỏi, Trương phu nhân miễn cưỡng lên tinh thần ứng phó.

Trương phu nhân nghỉ ngơi một lát, tinh thần tốt lên nhiều, đến rồi lại có hứng thú muốn hái hoa cúc về làm bánh ngọt, hoa cúc đẹp đẽ từng vùng, ngắt thì đáng tiếc, bà ấy bèn kéo Tần Thu Uyển đến nơi hẻo lánh.

Một mặt khác của núi, khắp nơi đều là hoa cúc dại, Tần Thu Uyển ngắt từng đóa, ngẩng đầu lên, không thấy mẫu thân, nhưng lại thấy Lâm Cầm Hề ở xa xa.

Hôm nay Lâm Cầm Hề một thân y phục vàng mỏng, thắt lưng tinh tế, trang điểm cũng tinh xảo không ít. Thoáng nhìn, dung nhan xinh đẹp, khí chất ôn nhu, như tiểu thư bích ngọc. Mà đối mặt với nàng ta, chính là thế tử.

Còn chỉ có một mình thế tử!

Lúc này hai má Lâm Cầm Hề hơi đỏ, cúi đầu rất ngượng ngùng. Tần Thu Uyển nổi hứng tò mò, nhìn xung quanh, xách váy bò lên nơi cao, bên này ít dấu chân, thỉnh thoảng có bụi gai, làm nàng bị đâm hỏng cả váy.

“Ý ngươi là, ngươi tâm duyệt(yêu thích) ta?” Giọng nói nghiền ngẫm của thế tử như gió bay đến.

Tần Thu Uyển vừa ngồi xuống, liền nghe thấy câu này, nàng liền cảm thấy bò lên đây thật sự không uổng phí.

“Vâng!” Giọng Lâm Cầm Hề yếu ớt, lại có chút mạnh mẽ: “Khó thấy thế tử không ghét bỏ mẫu tử muội.” Nàng sờ trâm cài tóc hoa cúc trên đầu, khuôn mặt xấu hổ: “Thế tử lấy trâm để tặng, dân nữ vô cùng yêu thích. Sau này, dân nữ...dân nữ sẽ hầu hạ thế tử thật tốt.”

Nghe thấy câu này, tay Tần Thu Uyển sờ chỗ bị rách trên váy chợt ngừng, váy này rách thật đáng! Nàng tò mò nghiêng đầu nhìn, nhưng vì cách khá xa nên không thấy rõ trâm trên đầu Lâm Cầm Hề.

Sắc mặt thế tử không thay đổi, nụ cười bên môi cũng không thay đổi, trong mắt lại lạnh lùng: “Ngươi hiểu lầm rồi, ta tặng trâm, không phải có ý với ngươi.”

Lâm Cầm Hề sững sờ, hỏi theo bản năng: “Vậy thì là gì?”

Nam tử tặng trâm, một thứ thân mật như vậy cho một nữ tử quả cư, không phải là có ý sao?

Tần Thu Uyển dỏng tai lên nghe, nghe thấy câu trả lời của thế tử, trước mắt đột nhiên đen lại, nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy hắc y nam tử tự xưng là thị vệ của thế tử.

Hắn ta nghiêm nghị, ánh mắt đề phòng: “Sao cô lại ở đây?”

Tần Thu Uyển: “.....Ta hái hoa cúc làm bánh ngọt!” Nói xong, vươn tay ngắt một đóa.

Hắc y nam tử nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt quan sát kỹ: “Dưới đó nhiều như thế, tại sao cô phải đến tận đây?”

Tần Thu Uyển lập tức nói: “Ta thích đóa cúc phấn này, đặc biệt bò lên đây, váy cũng bị rách rồi.”

Nàng xách váy lên cho hắn ta xem.

Hắc y nam tử nghiêng đầu né tránh: “Cô nương xin tự trọng.”

Tần Thu Uyển muốn làm cho hắn ta ngại ngùng, đạt được mục đích liền bỏ váy xuống: “Tại sao công tử lại ở đây? Còn là dáng vẻ khởi binh hỏi tội, ta làm sai gì hả?”

Hai người vừa nói, hai người bên kia nghe thấy liền nhìn sang.

Vẻ không cam tâm của Lâm Cầm Hề đầy trong mắt, ban nãy nàng ta hỏi thế tử lý do đối tốt với nàng ta hắn vẫn chưa trả lời. Thấy Tần Thu Uyển phá hư chuyện tốt của mình, thù mới hận cũ càng tăng thêm, tuy ở trước mặt thế tử, sắc mặt nàng ta cũng không kiềm được trở nên khó coi.

Thế tử tò mò: “Trương cô nương, sao cô lại bò lên đây? Mau xuống đi.”

Sau đó nói với hắc y nam tử: “Mạc tướng quân, ngươi bảo vệ chút. Cẩn thận Trương cô nương ngã.”

Cảnh tượng này lọt vào mắt Lâm Cầm Hề, khiến nàng ta tức đến đỏ mắt. Trừng mắt nhìn Tần Thu Uyển, giống như muốn chọc thủng nàng thành một cái động vậy.

Bản thân Tần Thu Uyển cũng thấy xui xẻo, nàng không muốn bị người ta phát hiện! Xách váy trượt xuống, đi đến trước mặt thế tử phúc thân: “Đa tạ thế tử.”

Đúng lúc này, Trương phu nhân phát hiện không thấy nữ nhi, tìm mấy vị phu nhân một đường đến đây, thấy nàng và thế tử ở cùng nhau, mọi người mới yên tâm, cũng qua đó tụ hội.

Mắt thấy mọi người sắp đến gần, thế tử không thích đông người, nhìn Lâm Cầm Hề: “Ta tặng đồ cho ngươi, không phải tâm duyệt ngươi, ta không có bụng đói ăn quàng như thế. Bởi vì ngươi là muội muội ta, ta mới tặng trâm.”

Nghe thấy nửa câu trước, mặt Lâm Cầm Hề đã nóng rần, bị cự tuyệt trước nhiều người như vậy, danh tiếng vốn không tốt của nàng ta sẽ càng thêm không tốt, nháy mắt tâm đông thành băng. Nhưng nghe nửa câu sau, nàng ta trừng mắt, không thể tin nhìn nam tử một thân giàu sang trước mặt.

Các phu nhân vây xem cũng ngẩn ngơ, hai mặt nhìn nhau tại chỗ. Mới nãy, bọn họ thấy một phụ nhân quả cư dắt theo hài tử giống như Lâm Cầm Hề lại được thế tử đối đãi bằng con mắt khác, tự mình mời không nói, còn tận tay tặng nàng ta lễ vật, thậm chí còn giúp nàng ta cài trâm lên đầu.... Một nam nhân đối đãi với một nữ tử như thế, mọi người còn gì không hiểu?

Sau khi tự tản ra, trong lòng rất bất bình, tụm năm tụm ba thấp giọng mắng Lâm Cầm Hề. Nói nàng ta dễ dàng thay đổi, không biết liêm sỉ.

Nhưng lúc này, nàng ta đột nhiên trở thành muội muội của thế tử?

Há chẳng phải nói, nàng ta là nữ nhi của vương gia? Tôn nữ của Hoàng thượng, kim chi ngọc diệp sao?

Trong chớp mắt, các phu nhân đều hối hận mình nói lỡ, âm thầm lát nữa sẽ quay đầu giao hẹn cùng nhau không được nói những lời như ban nãy ra ngoài.

Lý phu nhân đứng trong đám người, nghe thấy lời này lập tức sửng sốt, sau đó tim đập “thịch thịch thịch”.

Tôn nữ của Hoàng thượng, là người mà bà ta đích thân nuôi lớn!

Hơn nữa, đã lưỡng tình tương duyệt với nhi tử bà ta, thậm chí còn sinh hạ hài tử! Lý gia bọn họ, phần mộ tổ tiên cũng tỏa khói xanh rồi!

Lý Trạch Ngạn cũng đến, hắn vẫn luôn âm thầm đi theo Lâm Cầm Hề, nãy giờ đúng là tự ngược chính mình.

Nhìn nàng ta cười tươi xinh đẹp với nam nhân khác, trong lòng hắn vừa chua vừa đắng vừa chát, rất khó chịu. Ban nãy nhìn thấy các phu nhân qua đây tìm người, hắn cũng giả trang là tìm người mới thuận tiện qua đây. Nghe thấy thế tử nói, đầu óc liền mông lung, sau khi phản ứng lại, miệng hắn rách lên tới tai rồi, không áp xuống được.

Lâm Cầm Hề vừa buồn vừa vui, khó khăn lắm mới phản ứng lại, theo bản năng nhìn hướng về phía Lý Trạch Ngạn, hai người nhìn nhau, hắn vui mừng khôn xiết, nàng ta lại hờ hững.

Sau đó, nàng ta thu tầm mắt về, nhìn những phu nhân bên cạnh, trong mắt bọn họ đều là kinh ngạc và hối hận, còn có... dáng vẻ nóng lòng muốn nịnh bợ.

Lâm Cầm Hề chỉ thấy giống như nằm mơ, truy hỏi: “Thế tử, ngài đang đùa sao?”

“Không phải nói đùa.” Thế tử nghiêm nghị: “Phụ vương từng nói với ta, hơn mười năm trước, ông ấy đến thành Liễu Châu quản lý ban sai Giang Huyền, bị người ám toán, sau đó cùng một nữ tử.... ta đã điều tra rồi, lúc nương muội có thai đã ở số mười tám ngõ Vạn Khang trong huyện thành Giang Huyền, chắc sẽ không sai đâu.”

Lý phu nhân vui vẻ vô cùng, chạy ra từ trong đám người: “Phải đó phải đó.... biểu muội ta chính là ở đó, ban đầu nó có thai, giấu tất cả mọi người, ta vẫn luôn không biết cha Cầm Hề là ai. Như vậy, không phải đúng rồi sao!” Bà ta nắm khăn tay, cười không thấy mắt đâu: “Cầm Hề à....ta nằm mơ cũng không ngờ, xuất thân con lại cao như vậy, nương con cũng thật là, miệng chặt quá đi...”

Tần Thu Uyển vô cùng lạnh lẽo trong lòng, nàng không muốn thấy ánh mắt vui vẻ của Lý mẫu, vì thế nghiêng đầu tìm Trương phu nhân, nàng vẫn chưa quên thân thể Trương phu nhân không khỏe.

Vừa nhìn, lập tức bị dọa, chỉ thấy Trương phu nhân nắm chặt khăn tay, mồ hôi đầy đầu, khóe môi bị bà ấy cắn ra máu.

Đây là..... bị dọa quá hay sao?

Cũng phải, bất kì ai biết được bản thân mình đắc tội với điệt nữ của Hoàng thượng thì chắc cũng đều sẽ bị dọa. Sắc mặt Trương lão gia bên kia cũng không quá tốt.