Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 13: Nguyên phối đầu tiên 13

Xe ngựa ngăn cản đường đi của người Trương gia, vừa nhìn là biết là tìm các nàng.

Trương lão gia phía sau đã tiến lên trước, khom lưng hỏi: “Thế tử có chuyện gì không?”

Dung nhan nho nhã, ấm áp của thế tử sau màn che như ẩn như hiện, nói: “Bổn thế tử không tìm được nơi ở thích hợp trong thành, không biết phủ Trương lão gia có tiện không?”

Trương lão gia: “....” Không tiện!

Đối với người khác mà nói, có thể thân cận hoàng tôn là chuyện tốt cầu không được. Nhưng Trương lão gia không có dã tâm lớn như thế, ông ấy là một người thận trọng cầu thắng, đều nói gần vua như gần hổ, hoàng tôn này tính cách thế nào chưa biết, lỡ như không chiếm được chỗ tốt, ngược lại dính vào làm cho cả nhà lớn nhỏ của mình không yên, mới thật sự là không có lời.

Vả lại, thế tử này vừa nãy còn đi dự thính ân oán hai nhà Trương Lý, ai biết hắn theo bên nào?

Trương lão gia cả đời đều ở thành Liễu Châu, không quen biết mấy hoàng tử phượng tôn này. Nếu không phải bên mình, vậy nhất định có liên quan với Lý gia, vừa hay Lý Trạch Ngạn tài hoa nổi bật, trong cả thành Liễu Châu này rất có tiếng tăm. Nếu thế tử này thật sự nhàn rỗi không có gì làm chạy đến Trương gia ở nhờ còn đỡ, nếu hắn giúp Lý Trạch Ngạn trút giận.... Vậy ngày tháng sau còn có thể yên bình sao?

Ông ấy muốn cự tuyệt, nhưng có thể nói không tiện sao?

Chỉ đành cười trừ: “Thế tử chân quý dẫm lên đất hèn, cả nhà thảo dân đều hân hoan không thôi. Thế tử, mời.”

Thế tử kia thật sự cho người đánh xe ngựa hướng đến Trương phủ.

Không chỉ có Trương lão gia thấp thỏm, ngón tay Trương phu nhân trong xe ngựa cũng đã trắng bệch. Tần Thu Uyển nhìn thấy, chỉ xem như bà sợ hãi, an ủi nói: “Nương, thế tử thân là hoàng tôn, sẽ không tùy tiện nóng nảy trút giận đâu. Nếu không cũng không sống được đến ngày hôm nay.”

Trương phu nhân gượng gạo cười, lau mồ hôi trên trán: “Ta sợ hắn cố tình gây sự làm khó chúng ta.”

Xe ngựa đến cửa Trương gia, cửa đã mở rộng, cửa thậm chí còn trải lụa đỏ, còn long trọng vui mừng hơn ban đầu Trương đại ca thành hôn.

Thế tử không bắt bẻ, vào phủ ở khách viện.

Đến cũng đến rồi, Trương lão gia cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, nơm nớp lo sợ sẽ thất lễ với khách quý, sắp xếp cho người ta ổn rồi, lại vội vàng lệnh quản gia ra ngoài tìm nguyên liệu quý hiếm, chuẩn bị một buổi tiệc đón gió tẩy trần cho thế tử.

Chuyện đón tiếp này, cả nhà phải cùng nhau làm. Chập tối, khi Tần Thu Uyển đến chủ viện, vừa hay gặp phải khách quý trong vườn. Nàng ngừng lại, vẫn nên tiến lên hành lễ.

Thế tử tư thái nhàn nhã, từ trên cao quan sát nàng, không bảo đứng dậy, lát sau mới nói: “Lúc trước ngươi từng gả cho Lý Trạch Ngạn?”

Tần Thu Uyển khẽ động trong lòng, người này quả nhiên là vì hai người Lý Trạch Ngạn mà đến. Sắc mặt nàng không thay đổi: “Đúng vậy ạ. Chỉ là hắn lừa gả, song thân Lý gia nghiêm khắc, vị Lâm biểu muội trong phủ cũng ba ngày hai lần hãm hại ta, dân nữ chịu không nổi, cha nương thương xót ta, bèn đón ta về nhà.”

Thế tử rất hứng thú, như tán gẫu hỏi: “Sau khi nữ tử gả cho người ta nên phụng dưỡng gia nương trượng phu, tôn trọng phu quân, đối xử tử tế với thân thích trong nhà, ngươi thì hay rồi, không chịu nổi, là muốn sau này cô độc đến già sao?”

Tần Thu Uyển không rõ tính cách hắn, nhưng mà, thấy tán gẫu hứng thú thế này, chắc sẽ không tùy tiện làm khó đâu, nàng hơi thả lỏng trong lòng, chỉ nói: “Lý cử nhân có người trong lòng, bất luận ta làm chuyện gì cũng sai, không muốn ở lại khiến người ta ghét.”

“Vị trong lòng hắn tính cách thế nào?” Thế tử nhìn chằm chằm mắt nàng, bổ sung: “Ta chỉ hiếu kỳ nữ tử được Lý cử nhân ái mộ có chỗ nào đặc biệt, ngươi cứ nói là được.”

Tần Thu Uyển khẽ động trong lòng, vị này hẳn là đến nghe ngóng tính khí của Lâm Cầm Hề. Chạy đến trước mặt người không hợp thậm chí có thù với Lâm Cầm Hề như nàng để nghe ngóng, cũng rất thú vị.

Nhưng mà lại nghĩ, Lâm Cầm Hề đóng cửa không ra ở Lý gia, người ngoài qua lại với nàng ta không nhiều, hỏi một không biết ba. Nếu hỏi người Lý gia, dĩ nhiên là khen ngợi liên miệng. Chạy đến hỏi nàng, chắc là muốn biết tính tình thật của Lâm Cầm Hề.

Suy đoán của nàng lúc trước hẳn không sai, vị thế tử này, cũng không thích vị muội muội Lâm Cầm Hề được hời này.

“Dân nữ qua lại với nàng ta không nhiều, nàng ta..... rất che chở cho Lý cử nhân, hai người trong mắt dân nữ, có thể nói là tình cảm còn bền chặt hơn vàng.” Ngừng một chút, Tần Thu Uyển bắt đầu nói từ việc Trương Phinh Đình gả vào cửa, kính trà, đến khi bị vu oan đẩy hài tử và đến chuyện về nhà, chuyện lớn bé nói qua một lượt.

Từ đầu đến cuối nói suốt hai khắc, nàng mới ngừng lại.

Thế tử xoay ban chỉ ngọc trên ngón cái, hơi đăm chiêu: “Ngươi không bịa chuyện?”

Tần Thu Uyển rũ mi: “Dân nữ không dám. Những chuyện này cũng không phải một mình dân nữ biết, tất cả hạ nhân Lý gia đều có chứng cứ.”

Thế tử vươn tay rót trà: “Uống nước đi.”

Bàn tay còn trắng hơn chén trà sứ trắng đưa một ly trà qua.

Còn rất thân thiết, cũng không cao cao tại thượng như vẻ bề ngoài. Trong lòng Tần Thu Uyển càng thả lỏng, nói đa tạ sau đó vươn tay nhận lấy.

Tiệc đón tất cả đều thuận lợi, thế tử chưa lộ ra chán ghét hay yêu thích đối với Trương gia, nhưng mà, đây cũng chứng minh, hắn cũng không ghét Trương gia đối nghịch với Lâm Cầm Hề.

Tần Thu Uyển vẫn luôn đề phòng đã có thể ngủ một giấc an ổn.

Hôm sau, trong phủ lại có khách đến.

Người đến tìm thế tử, nói là hộ vệ của hắn, Trương gia chỉ có thể mời người vào.

Lúc đó Tần Thu Uyển đang từ chủ viện trở về phòng, nhìn thấy người quản gia đưa vào, hơi sững sờ, người này.... là vị trên lầu ba tửu lâu hôm đó.

Người đến nhìn thấy nàng, dừng cách xa vài bước, chắp tay nói: “Làm phiền rồi.”

Khí chất giống như sinh ra đã khó gần, nói cũng không nhiều. Tần Thu Uyển đáp lễ: “Không cần khách khí.” Lại dặn dò quản gia chiêu đãi cho tốt.

Hai ngày tiếp theo, Tần Thu Uyển ngẫu nhiên phát hiện, nam tử hắc y này hình như không phải thị vệ bình thường, nàng chính mắt nhìn thấy hai người ngồi đối diện nhau, thế tử có chút thân thiết với hắn ta.

Một cô nương chưa gả bao lâu đã thối hôn như này, vì để phòng hiểu nhầm nên chưa từng đến gần bọn họ, còn cố ý tránh xa nơi ở của bọn họ.

Nhưng cô nương khác thì không giống, ngày đó thế tử xuất hiện ở trên công đường, sau đó cao giọng vào ở Trương phủ, tám phần người trong thành đều nghe nói. Vì thế, người có tâm tặng bái thϊếp, muốn đến cửa bái phỏng.

Bái phỏng Trương gia là giả, bái phỏng thế tử mới là thật. Người càng có tâm, trực tiếp nói trong bái thϊếp rằng phu nhân và nữ nhi trong nhà muốn gặp mặt thế tử, nếu chuyện thành sẽ nhớ đến Trương gia, vân vân...

Nói thật lòng, thấy thế tử rất dễ ở chung, Trương lão gia cũng muốn thân cận để kiếm chút lợi, nhưng ông ấy lại không muốn làm mấy chuyện dư thừa khiến người ta chán ghét. Mặc dù thế tử không nói rõ không cần nha hoàn hầu hạ, nhưng lại đuổi các nàng ra ngoài phòng, xem ra hắn không phải người tà da^ʍ.

Hoặc là nói, hắn không phải là một nam nhân có thể tùy tiện kéo người lên giường.

Dưới tình hình như thế, Trương lão gia lại không ngu, sao có thể không có mắt chạy đi giật dây làm mối chứ?

Những người đó bị cự tuyệt, sau đó vẫn không bỏ cuộc, đây là hoàng tử đích tôn, có lẽ sau này chính là thiên hạ chi chủ, nữ nhi nhà mình nếu đi theo hắn, vận khí tốt sinh hạ nhất nhi bán nữ.... phú quý rất nhiều đang ở trước mắt, ai có thể nhịn nổi?

Vì thế, gần đây trong thành son phấn trang sức y phục vô cùng dễ bán, các phu nhân đều thích đưa nữ nhi ra phố đi dạo trà lâu tửu lâu.

Dường như thế tử chỉ đến du ngoạn, cả ngày đi loanh quanh trong thành, dĩ nhiên cũng “ngẫu nhiên gặp” không ít mỹ nhân, nhưng hắn ý chí sắt đá, chưa từng liếc mắt. Có cô nương mặt dày một chút muốn nhào lên trước, đều bị người bên cạnh hắn cản lại, thật sự là cự tuyệt người ta vạn dặm.

Sau giờ ngọ hôm nay, Tần Thu Uyển đang thuê hoa với Trương phu nhân, thì thấy quản gia vội vàng tới: “Phu nhân, không hay rồi.”

Mấy ngày nay Trương phu nhân buồn bực không vui, dường như tâm sự nặng nề.

Tần Thu Uyển hỏi mấy lần bà cũng không chịu nói, nghe thấy quản gia bẩm báo, hơi nhíu mày: “Có gì từ từ nói.”

Quản gia phát hiện lỡ lời, không kịp xin lỗi, nói: “Hôm nay thế tử đυ.ng phải Lâm cô nương, hai người trò chuyện vui vẻ. Thế tử còn sai người tặng lễ vật cho Lý gia, đây...”

Hai nhà đã kết thù, nếu như thế tử xem trọng Lâm Cầm Hề, uy lực thật không nhỏ, lỡ như thế tử muốn giúp giai nhân xả giận đối phó Trương gia thì phải làm sao?

Trương phu nhân lại nhíu mày, mấy ngày nay bà tiều tụy không ít, nếp nhăn lại nhiều thêm.

Nghe thế, Tần Thu Uyển biết nội tình lại không lo lắng, thế tử hẳn là chuẩn bị nhận muội muội. Nếu như hắn muốn ra tay với Trương gia, thì sớm đã ra tay rồi.

Quản gia lui xuống, Tần Thu Uyển an ủi: “Nương, đừng lo lắng, nói khó nghe thì, trong thành này nữ tử mỹ mạo thế nào thế tử cũng không xem trọng, sao có thể xem trọng nàng ta, một nữ tử quả cư danh tiếng đã bị hủy hết chứ.”

Trương phu nhân mày nhíu vẫn chưa thả lỏng: “Nhưng thế tử quả thật đã tặng lễ vật cho nàng ta.”

Trương Phinh Đình còn không biết thân thế chân chính của Lâm Cầm Hề, Tần Thu Uyển cũng không thể nói, nếu không, sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Mà trong chính đường Lý gia lúc này, người trong nhà đều ở đây, nhìn thấy lễ vật do thế tử phái người tặng, sắc mặt liền kỳ lạ.

Lâm Cầm Hề cúi đầu che đi biểu cảm trên mặt, chỉ có khăn tay càng nắm chặt trong tay mới để lộ vẻ khẩn trương của nàng ta.

Sắc mặt Lý Trạch Ngạn khó coi vô cùng, một nam tử tặng lễ vật cho một nữ tử chưa gả, cũng không vì xum xoe nịnh bợ thì còn có thể là vì cái gì?

Sắc mặt Lý phụ nghiêm nghị, đang chất vấn Lâm Cầm Hề: “Các ngươi thật sự chỉ tán gẫu?”

“Vâng.” Lâm Cầm Hề cố gắng che dấu sự kích động trong lòng, rụt rè nói: “Thế tử nói có duyên với con, còn nói sau này rảnh sẽ hẹn con ra ngoài.”

Lời như vậy nói ra, rất khó không khiến người ta hiểu sai.

Lý phu nhân rất rối rắm, vừa muốn Lâm Cầm Hề qua lại nhiều với thế tử, nhưng lại sợ vì thế mà đả kích nhi tử. Bà ta đắn đo suy nghĩ, nhìn nhi tử: “Trạch Ngạn, chuyện này cũng không do chúng ta làm chủ, không thì con cứ....”

Thân là nam nhân, nữ nhân của mình bị cướp, nghĩ thế nào cũng không phải điều tốt. Nhưng trong lòng Lý Trạch Ngạn cũng rõ, hắn sắp tham gia hội thi cử nhân, cho dù mượn gan trời, hắn cũng không dám cướp người với thế tử.

Hắn dường như cắn răng nghiến lợi nói: “Qua hai ngày nữa thưởng cúc, nàng đừng đi nữa.”

Lời vừa dứt, người ban nãy tặng lễ đi rồi quay lại: “Đúng rồi, thế tử còn hẹn Lý cô nương thưởng cúc, còn đặc biệt dặn dò, nhớ đưa theo hài tử.”

Lâm Cầm Hề vui mừng.

Thế tử đồng ý đưa nàng ta đi chơi, còn muốn nàng ta đưa theo hài tử, há chẳng phải chứng minh hắn không chỉ có ý với nàng ta, thậm chí còn không để ý nàng ta có hài tử sao?

Sắc mặt Lý Trạch Ngạn chợt xanh chợt trắng, không chỉ nữ nhân sắp bị cướp, nhi tử cũng sắp bị cướp luôn rồi!

Mấu chốt là, nữ nhân bên cạnh không hề có vẻ mặt lo lắng sợ hãi, ngược lại còn muốn rất hào hứng.... làm hắn càng bực bội hơn!