Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 12: Nguyên phối đầu tiên 12

Đơn giản mà nói thì có nghĩa là bách tính không được phép dùng màu vàng cùng với màu vàng tươi.

Trên thực tế ở những cửa hiệu bán vải ngoại trừ những thước lụa mỏng có màu vàng nhạt ra thì không thể tìm thấy bất cứ đâu bán vải màu vàng. Y phục có thêu bằng kim tuyến lại là thứ mà chỉ có mình Hoàng thượng mới được phép dùng, còn chỉ ngân tuyến thì dùng cho những hoàng tử hoàng tôn.

Người này vậy mà lại mặc cả một bộ y phục như vậy đi rêu rao khắp phố vậy chẳng phải đã chứng minh hắn là hoàng thân quốc thích sao?

Hắn chạy tới công đường làm cái gì?

Mọi người càng hoài nghi hơn, bắt đầu có những người theo bản năng mà quỳ xuống, rất nhanh sau đó những người bên trong và ngoài công đường cũng quỳ xuống hết.

Tri phủ đại nhân cũng phản ứng rất nhanh, hắn vội vàng bước tới chắp tay: "Vi thần tham kiến thế tử." Vừa nghi hoặc: "Thế tử tới… là có công vụ sao? Ở nơi này của vi thần còn có vụ án cần phải thẩm..."

Nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, khí chất ôn hòa, khoát tay một cái nói: "Ngươi thẩm vấn phần của ngươi, bản thế tử tới dự thính là được."

Đang trong lúc phỏng vấn mà có người đứng một bên nhìn chằm chằm cũng không quá tốt, giống như là thượng quan xuống trấn để xem xét dân tình. Nếu như làm không tốt thì sẽ bị trách phạt. Trong lòng của Tri phủ đại nhân cực kỳ đau khổ, hắn âm thầm quyết định sau khi xong việc sẽ chấn chỉnh lại đám hộ quân đang canh gác ở cổng thành một chút, ngay cả hoàng tôn cũng đã đến đây rồi mà bọn họ còn không biết.

Tri phủ đại nhân không dám cự tuyệt vì thế chỉ có thể ngồi xuống lại, vỗ khối kinh đường mộc một cái: "Lâm thị, chuyện này là sự thật sao?"

Trên mặt Lâm Cầm Hề đều là nước mắt, nàng ta không lên tiếng.

Coi như là ngầm thừa nhận.

Nếu như vậy thì không còn cách nào khác. Hôm nay Lý gia đang đứng ở đầu sóng ngọn gió, nếu như danh tiếng của Lý Trạch Ngạn bị hủy hoại thì không thể tránh khỏi việc mất hết tiền đồ. Mà nàng, người hại tiền đồ của Lý Trạch Ngạn còn nhận được cái gì nữa?

Nói cho cùng thì con người của Lâm Cầm Hề tựa như cây lục bình vậy, chỉ có thể phụ thuộc vào Lý gia mà thôi. Chỉ cần mạng của nàng ta vẫn còn ở đây thì nàng ta sẽ không dám cãi lại ý chỉ của phu thê Lý gia.

Đầu óc của thượng thủ đại nhân xoay chuyển một cách nhanh chóng, chuyện ngày hôm nay quả thật có chút bé. Lúc trước hắn nhận vụ này là do muốn lấy hai ngàn lượng bạc lót đường kia. Vốn dĩ thì chuyện này cũng không tính là gì nhưng tình hình hiện tại đã không còn như trước. Hoàng tôn tự mình dự thính, người không biết còn tưởng rằng hắn đang rảnh quá nên vậy.

Trong lúc nhất thời, Tri phủ đại nhân chỉ cảm thấy ông trời như muốn diệt hắn rồi. Hắn tự nhận thương dân như con, dốc hết tâm huyết quản lý luật lệ cho thật tốt nhưng ai có thể ngờ rằng một thế tử mấy chục năm không tới một lần lúc này lại tới ngay thời điểm hắn đang thẩm vấn một chuyện nhỏ nhặt như vậy chứ?

Nhìn lại thì thấy Lâm Cầm Hề không ngừng ủy khuất khiến cho Tri phủ đại nhân phẫn nộ gõ kinh đường một cái: "Ngươi bị khi dễ ở đâu? Đại khái thì người đó khoảng bao nhiêu tuổi? Thân hình cao bao nhiêu? Trên người hay gương mặt của hắn có gì đặc biệt hay không?"

Chuyện một cô nương bị làm nhục cũng không phải là một vụ án nhỏ đâu!

Đầu tiên thì Lý mẫu có chút sửng sốt một chút nhưng ngay sau đó đã lộ ra vẻ mặt sụp đổ hoàn toàn, bà ta đã nhắc khéo đại nhân là không nên truy hỏi quá nhiều vậy mà người ta vẫn hỏi hết lần này tới lần khác.

Vậy thì nàng ta phải trả lời làm sao đây?

Cái vấn đề này, Lâm Cầm Hề cũng muốn hỏi đó nha!

Ở trong trấn này Lý gia cũng không được coi là quá giàu có nhưng cũng có thể coi là cơm áo không lo, trong nhà còn nuôi cả hạ nhân, mặc dù không để cho nàng ta ăn nhiều đồ tốt nhưng cũng không bạc đãi nàng ta về khoảng ăn mặc. Cho nên số lần nàng ta ra cửa cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, đa phần nàng ta đều đi cùng Lý mẫu hoặc Lý Trạch Ngạn, vả lại còn mang theo hạ nhân bên người... Nàng ta làm sao biết cách bịa ra câu chuyện bị làm nhục một cách đầy đủ đây?

Dưới tình thế cấp bách cũng không nên kể bậy kể bạ, lỡ đâu kể sai lộ ra sơ hở đủ đường thì đó mới thật sự là phạm pháp. Trả lời không được vậy thì cứ khóc đi.

Lâm Cầm Hề tựa như thật sự nhớ lại khoảnh khắc mình chịu oan ức bị người khác làm nhục mà khóc đến mức hít thở không thông.

Thấy nàng khóc thương tâm như vậy, đại nhân cũng không tiện tra hỏi nhiều, hắn nhìn về phía Lý mẫu: "Kể những chuyện mà ngươi biết ra đi!"

Lý mẫu: "..." Bà ta cũng đâu dám kể bậy kể bạ đâu!

Thấy Lâm Cầm Hề chỉ lo khóc, bà ta cũng muốn khóc theo. Nhưng bà ta không phải là cô nương bị làm nhục thì lấy cớ gì để khóc đây?

"Ta không biết, từ nhỏ Cầm Hề đã rất hiểu chuyện, sau khi bị người ta làm nhục cũng không chịu nói với bọn ta. Sau đó chúng ta chuyển chỗ đến Phủ Thành, nàng mới gửi thư tới, lúc đó người một nhà chúng ta mới biết nàng bị người khác làm nhục, thậm chí lúc đó đã mang thai được mấy tháng rồi." Lý mẫu cầm khăn tay lau nước mắt, bộ dạng cực kỳ thương tâm: "Cái loại hài tử như vậy thì làm sao có thể sinh ra được. Cho nên lúc đó ta đã đi tìm đại phu giúp nàng phá thai. Nhưng mà hài tử trong bụng nàng ta đã lớn cho nên đại phu nói có khả năng sẽ gặp nguy hiểm. Mẫu thân của nàng đã đi trước vì thế ta đã đồng ý với nàng ta là chiếu cố nàng cho thật tốt... Cho nên cũng phải cắn răng chịu đựng tuyên bố với bên ngoài rằng nàng đã được gả đi."

Nói tới đây bà ta còn không quên nhấn mạnh: "Nhưng mà ta lại không thể ngờ rằng một tiểu cô nương khi còn nhỏ tình tình cực kỳ nhu thuận vậy mà đến khi trưởng thành lại trở nên như vậy, chỉ vì không thành thân được mà đi câu dẫn nhi tử ta. Đã vậy còn dẫn đến chuyện ngày hôm nay. Nàng ta mua chuộc nhũ mẫu, để nhũ mẫu vu oan giáng họa cho Phinh Đình. Nếu sớm biết như vậy thì ban đầu ta không nên thu nhận nàng!" Bà ta chỉ biết đấm ngực dậm chân đau lòng ôm đầu gào khóc: "Ta thật xin lỗi biểu muội, là ta không bảo vệ nữ nhi của muội thật tốt, ta cũng không thể nuôi dạy Cầm Hề ra hồn... Ta sai rồi, nếu như Cầm Hề không đi theo ta thì có lẽ đã có thể sống tốt hơn..."

Tri phủ đại nhân làm quan đã nhiều năm cho nên kiến thức khá rộng. Cho dù vô tình hay cố ý đều đã nghe rất nhiều chuyện thảm thương của rất nhiều người. Nếu đem chuyện này ra so sánh với những chuyện kia thì cũng không quá thảm, đầu óc hắn cực kỳ tỉnh táo hỏi lại lần nữa: "Lâm thị, ngươi còn nhớ những chuyện đó không?" Vì sợ Lâm Cầm Hề không quan tâm đến hắn mà tiếp tục khóc cho nên giọng nói của Tri phủ đại nhân cũng tăng thêm mấy phần nghiêm khắc cực kỳ đáng sợ.

Tiếng khóc của Lâm Cầm Hề ngừng một lát.

Trong lòng bàn tay của Lý Trạch Ngạn đang đứng ở một bên cũng đổ đầy mồ hôi. Hắn sợ dưới tình thế cấp bách Lâm Cầm Hề sẽ biên đại một câu chuyện đầy rẫy sơ hở vì thế vội vàng nói: "Đại nhân, đây là chuyện cực kỳ thương tâm của biểu muội ta, chúng ta có nên thẩm vấn nhũ mẫu trước hay không?"

Vừa rồi nàng đã thú nhận những gì mà Điềm nương đã làm, lại thêm Lý mẫu đứng ra làm chứng. Chân tướng mọi chuyện đã rõ ràng, đại nhân nhìn Lâm Cầm Hề khóc đến tê tâm liệt phế như vậy thì không cưỡng bách nữa mà chỉ nói: "Lâm thị, ngươi cố ý bêu xấu nữ nhi của Trương gia, nhân chứng vật chứng đều có ở đây. Lúc khổ chủ báo án đã nói không cần ngươi bồi thường mà chỉ cần ngươi thật sự hối hận là được."

Lâm Cầm Hề sợ hắn hỏi sâu về người "làm nhục" nàng là ai cho nên cũng không chần chờ thêm nữa mà lập tức lau nước mắt nhìn về phía Trương Phinh Đình hành lễ rồi nói: "Trương cô nương, ta sai rồi, khi đó ta sợ di mẫu quá thương yêu cô sẽ khinh thường mẫu tử chúng ta, sau này suy nghĩ lại ta đã làm ra quá nhiều chuyện sai lầm với cô, ta thật sự có lỗi với cô."

Lời xin lỗi này, là kết quả mà ngay từ khi Tần Thu Uyển tố cáo nàng ta đã đoán được.

Điềm nương chỉ là một nhũ mẫu, cho nên nhất định không dám giấu diếm chuyện gì trước mặt Tri phủ đại nhân, vì vậy nhất định chuyện Lâm Cầm Hề tính toán muốn hãm hại Trương Phinh Đình sẽ bị lộ ra chân tướng. Chuyện mà nàng tương đối lo lắng là cái vị thế tử đang ngồi dự thính ở bên kia. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn thì vị này chắc chắn là ca ca của Lâm Cầm Hề.

Nàng khẽ vuốt cằm: "Ta biết từ nhỏ ngươi đã lớn lên cùng với Lý cử nhân, tình cảm cực kỳ sâu đậm, dưới tình huống nhìn hắn thú thê tử mà không tức giận động thủ thì đã rất bình thường rồi. Nếu đã điều tra xong rồi thì tốt thôi, có điều ta cũng không muốn sau này có người nói ta động thủ với hài tử." Nàng làm một cái lễ sâu với Thượng thủ đại nhân: "Đa tạ Đại nhân đã trả lại thanh bạch cho ta, dân nữ vô cùng cảm kích."

Sau khi vụ án được xét xử xong thì đại nhân cũng không quên việc Lâm Cầm Hề bị người khác khi dễ.

Dù sao thì Trì Hạ xuất hiện loại chuyện này cũng không thể coi là một vụ án nhỏ được cho nên hắn trầm giọng nói: "Ban đầu ngươi bị người làm nhục ở Lăng Huyền, nhưng mà ngươi phải mô tả rõ ràng nơi mà người bị làm nhục, với chuyện người kia có hình dáng như thế nào, tướng mạo ra sao." Hắn phân phó nói: "Mời họa sĩ tới."

Lâm Cầm Hề bị dọa đến mức sợ ngây người.

Giọng điệu của đại nhân cũng chậm lại: "Vừa rồi là do bổn quan suy nghĩ không được chu toàn, trước mặt nhiều người như vậy mà lại yêu cầu ngươi nhớ lại tình hình lúc đó thì thật sự là làm khó cho ngươi. Vậy đi, ngươi đi cùng họ ra phía sau công đường từ từ nhớ lại. Mô tả càng cẩn thận thì càng giúp bổn quan nhanh chóng tìm ra hung thủ cho ngươi. Bổn quan cũng khuyên ngươi trước tiên hãy đè nén thương tâm, cố gắng hồi tưởng lại người nọ như thế nào để vẽ lại, trừ hại giùm cho các cô nương vô tội ở Lăng Huyền."

Lâm Cầm Hề khóc lóc nói: "Ta không muốn! Ta không muốn tố cáo hắn!"

Sắc mặc của Tri phủ đại nhân trở nên thâm trầm: "Ngươi không muốn khiến cho người kia chịu tội?"

"Không muốn!" Lâm Cầm Hề khóc không thành tiếng: "Ta không muốn tiếp tục nhớ lại những chuyện trước kia."

Bày ra bộ dạng cực kỳ sợ hãi và thương tâm sau khi bị khi dễ.

Tri phủ đại nhân đã xác nhận qua rất nhiều lần vì thế chỉ có thể để nàng ta rời đi. Trước khi nàng ta lui khỏi công đường còn bày tỏ rằng bản thân sẽ báo cho Tri huyện Lăng Huyền, yêu cầu hắn phái người vào trong thành điều tra.

Cho tới khi chuyện này kết thúc, từ đầu đến cuối vị thế tử kia cũng không lên tiếng, hắn khéo léo từ chối lời mời ra đến nhà của Tri phủ đại nhân. Hắn lên xe ngựa rời đi một cách nhanh chóng, tựa như hắn thật sự chỉ tới dự thính mà thôi.

Nói thật thì, Tần Thu Uyển có chút không hiểu thái độ của Vương phủ đối với Lâm Cầm Hề cho lắm.

Nếu là Vương phủ thẳng thắn nhận nàng ta ngay trước mặt mọi người thì đây cũng coi như là chuyện tốt đối với Trương gia. Dù sao thì tất cả mọi người đều biết nàng ta có thù oán với Lâm Cầm Hề, nếu như Trương gia xảy ra chuyện thì Vương phủ cũng không chiếm được lợi.

Từ xưa tới nay, vị trí hoàng tử đều bị rất nhiều người nhòm ngó, Nếu như những chuyện xấu mà bọn họ làm mà không đủ bí mật thì sợ rằng sẽ khiến cả nhà đều chết dưới cán đao từ lâu rồi.

Tần Thu Uyển đã nghe ngóng được chuyện Đương kim Hoàng thượng tuổi tác đã cao, bên dưới các hoàng tử đấu đá với nhau cực kỳ dữ dội. Cũng chỉ có mỗi Đại hoàng tử Khải vương là bị đưa tới thành Liễu Châu.

Nói cách khác, rất có thể phụ thân của Lâm Cầm Hề chính là vị Khải vương gia này.

Khải vương gia chiếm đài, rất có thể là thái tử, mà hắn ở vị trí này cũng không dám loạn động.

Về phần tương lai, hắn có làm hoàng đế hay không thì nói sau.

Tần Thu Uyển cũng không muốn đối đầu với hoàng tử, nhưng mà từ khi hai nhà Trương Lý kết thân gia, Trương Phinh Đình gả cho Lý Trạch Ngạn trở đi. Thì Trương Phinh Đình và Trương gia đã đắc tội với Lâm Cầm Hề. Trừ phi nàng cam tâm tình nguyện chịu chết như đời trước, nếu không thì Lâm Cầm Hề nhất định sẽ tìm Trương gia gây phiền toái, sớm muộn gì thì cũng có ngày Trương Phinh Đình sẽ bị hoàng tử xử lý.

Thoạt nhìn thì, Trương gia chỉ còn một con đường chết.

Không có đường thì Tần Thu Uyển sẽ vẽ ra. Nếu như Khải vương gia thật sự giúp Lâm Cầm Hề đòi lại công đạo bằng cách động thủ với Trương gia, vậy thì chứng minh bản thân hắn cũng không phải là người công chính. Người như vậy mà làm hoàng đế thì không phải là một chuyện tốt đối với bách tính.

"Phinh Đình, con đang suy nghĩ gì vậy?"

Tần Thu Uyển hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt lo lắng của Trương phu nhân. Nàng chỉ khẽ cười một tiếng: "Không biết vị thế tử kia vào thành làm gì? Nhìn cách ăn mặc của hắn hình như là người trong hoàng thất?"

Trương phu nhân thu lại nụ cười nhẹ: "Người giàu sang như vậy, không có quan hệ với chúng ta. Qua một thời gian ngắn nữa, ta sẽ đề hôn giúp con, tìm cho con một hôn sự thích hợp."

Thấy nữ nhi ngượng ngùng, bà cười nói: "Lần này, nhất định ta và phụ thân của con sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt, làm gì có chuyện lớn tới tuổi này rồi mà vẫn còn ở trong nhà!"

Tần Thu Uyển làm bộ như ngượng ngùng nói: "Nương, con không muốn thành thân đâu mà."

Đúng vào lúc này, xe ngựa dừng lại, Trương phu nhân cau mày vén rèm lên hỏi: "Chuyện gì thế?"

Phu xe còn chưa kịp trả lời thì Trương phu nhân đã biến sắc.

Người đang ngồi trong xe ngựa trước mặt chính là vị thế tử ban nãy.