Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 11: Nguyên phối đầu tiên 11

Nếu như thân nhân của Lâm Cầm Hề là vị công tử như thế này, chỉ sợ là không thể trêu ghẹo.

Nhưng mà, Tần Thu Uyển những ngày này rất cẩn trọng làm cho hai người họ lục đυ.c, chờ tới khi Lâm Cầm Hề có cơ hội để chọn lựa… Từ lúc nàng quan sát, có thể thấy nàng ta đối với Lý Trạch Ngạn vốn dĩ cũng không có tình sâu như vậy, một khi một bước lên mây, có lẽ một cướp đạp hắn muốn dựa vào thế lực Vương phủ mà gả cho người khác cũng không chừng.

Lúc dùng bữa, Tần Thu Uyển có chút đãng trí.

Ánh mắt vô tình mà hướng về phía lầu ba, nhưng mà, cửa sổ còn chưa mở, những gì nàng nhìn thấy đều là tường.

Xảo Nhi tràn đầy thương hại: “Cô nương, hai người đó không phải người, người đừng vì bọn họ mà hao tổn tâm sức nữa.”

Tần Thu Uyển cũng không giải thích được, kêu Xảo Nhi dùng bữa, một phút sau, chủ tớ hai người mới rời khỏi đây.

Chỗ lan can trên lầu ba đã không thấy người nữa, Tần Thu Uyển liếc nhìn một cái rồi thu hồi tầm mắt, nàng nghĩ đến cái gì đó, dặn dò nói: “Xảo Nhi, Điềm nương được bán đi đâu rồi?”

Xảo Nhi không ngờ chủ tử lại đột nhiên hỏi vấn đề này, vẻ mặt kinh ngạc: “Người nha hành ở trên phố, để nô tỳ đi nghe ngóng một lát.”

Không bao lâu sau, Xảo Nhi quay trở lại, vẻ mặt tức giận, hạ giọng nói: “Cô nương, Điềm nương hôm đó đã bị ông chủ của cửa hiệu Lý gia đưa đi rồi, bây giờ vẫn còn đang phụ giúp ở trong cửa hiệu. Nha bà(mẹ mìn, buôn người) nhìn thấy nô tì liền cuống quít giải thích, nói là Lý gia cưỡng ép…”

Cưỡng ép thì có thể, nhưng mà nha bà thật sự đã động lòng, chỉ sợ bởi vì bị lợi ích cám dỗ.

Tần Thu Uyển vốn dĩ định chờ tới lúc thích hợp sẽ đưa Điềm nương ra. Lý gia gần đây đang bàn bạc hôn sự, nghe nói có phú thương nhìn trúng tài hoa của Lý Trạch Ngạn muốn qua tính chuyện hôn sự.

Nói thật lòng, lúc này để tin tức Lâm Cầm Hề ghen ghét nói xấu hãm hại thê tử của Lý Trạch Ngạn thì có hơi sớm, tốt nhất vẫn là chờ nàng ta trở thành nữ nhi của Vương phủ rồi lại lộ ra những chuyện này sau vậy, bất luận kết quả như thế nào, cũng sẽ trở thành vết nhơ cả đời lau cũng không sạch của nàng ta, sợ là làm nữ nhi của Vương phủ rồi, cũng là loại tiếng tăm không tốt. Nếu như Vương phủ xem trọng những thứ đó, có thể khiến cho nàng ta “bệnh chết”.

Nhưng mà, nếu như còn chưa truyền tin tức, Lý Trạch Ngạn lại định thân thêm lần nữa. Sau đó hắn vội vã làm, có thể trong vòng một tháng sẽ đem người vào nhà.

Thân phận của Lâm Cầm Hề đặc biệt, Lý Trạch Ngạn còn thú thêm một vị cô nương nữa vào nhà, bất kể là ai đi nữa chắc chắn đều sẽ có chung vận mệnh giống như Trương Phinh Đình. Hơn nữa, với quyền thế của Vương phủ, không có ai dám thay cô nương đó đòi lại công đạo đâu.

Tần Thu Uyển để cho vận mệnh của Trương Phinh Đình rẽ sang lối khác, nhưng lại không dám nghĩ tới việc sẽ hại cô nương khác làm kẻ chết thay.

Đã sớm thì sớm một chút vậy!

Ngày hôm sau, Tần Thu Uyển đi đến nha môn, cáo trạng Lâm Cầm Hề nói xấu hãm hại nàng.

“Lúc đó ta thân là người của Lý gia, vừa mới vào nhà một ngày, tuy là nghi ngờ hài tử ngã sấp xuống là chuyện ngoài ý muốn mà không phải do ta đẩy, nhưng cũng không tiện để tranh cãi lắm, dù sao thì chuyện xấu trong nhà cũng không thể truyền ra ngoài, Nhưng mà sau khi ta giải trừ hôn ước về nhà, càng nghĩ càng thấy không đúng, Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề sớm đã có quan hệ với nhau rồi, dưới sự đố kỵ của Lâm Cầm Hề thì vu oan cho ta là điều không ngạc nhiên mấy. Nhất là hôm qua ta tình cờ biết được là, Điềm nương bà ta lại không có bị bán đi chỗ khác, mà là bị ông chủ của Lý gia đem về… Ngày hôm đó lúc hài tử ngã, người của Lý gia đều nói là do ta đẩy, đúng là một kế hoạch tốt. Cũng may sau khi ta đặt ra nghi vấn, đã tra ra là Điềm nương gây nên, nhưng mà ta cũng sợ nếu mình bắt chước y chang, ngỡ như người ngoài nói ta tranh chấp với một hài tử, chẳng phải là quá oan uổng rồi sao? Nếu như bởi vì vậy mà ảnh hưởng đến hôn sự của ta thì… Ta thật là đang lo sợ, xin đại nhân thay ta làm chủ.” Tần Thu Uyển hít một hơi thật sâu: “Ta không có ý định truy cứu, nếu như đại nhân có thể tra ra chân tướng, chỉ cần Lâm Cầm Hề thật sự có ý đó với ta thì chỉ cần xin lỗi ta là được rồi.”

Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề lén lút qua lại, lừa Trương Phinh Đình gả vào Lý gia, càng đáng sợ là Lý Trạch Ngạn vừa muốn của hồi môn của nàng vừa muốn thủ thân vì người trong lòng, thật đúng là đê tiện.

Để cho bọn họ phải chủ động nói lời xin lỗi với Trương Phinh Đình, đúng là không hề quá đáng chút nào.

Vốn dĩ đại nhân không muốn tiếp nhận chuyện này, bởi vì không có gây ra tai nạn chết người, cũng không có ai vì vậy mà chịu thương chịu khổ. Nhưng không kiềm chế được trước sự giàu có và hào phóng của Trương gia. Trương lão gia trực tiếp quyên góp hai nghìn lượng để sửa đường trong thành, chỉ vì muốn vi nữ nhi đòi lại công bằng.

Trong thành có tới mấy con đường gồ ghề lận, quả thật là cần phải sửa chữa lại, Tri phủ đại nhân đúng là vẫn muốn sửa, nhưng phủ nha cũng chỉ có một nha, các loại chi trả không ít, trong kho chứa bạc cũng không dư dả gì, ông còn muốn để dành bạc giữ lại cho việc cần thiết.

Ngủ gà gật được tặng cho cái gối, tuy là mấy thứ ấy đối với thanh danh của hai người Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề có chút tổn hại, nhưng mà cũng không có oan uổng cho bọn họ, chỉ là để chuyện này sáng tỏ như ban ngày mà thôi. Tri phủ đại nhân nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là tiếp nhận vụ án này.

Lý Trạch Ngạn gần đây đang thăng quan tiến chức, mặc dù hôm qua vì cái vòng tay mà Trương Phinh Đình đưa mà khiến cho Lâm Cầm Hề tức giận đau lòng, hắn bỏ mất một đống sức lực mới dỗ dành xong, nhưng lại khiến Lâm Cầm Hề tiếp nhận chuyện hắn sắp thú một người khác.

Mới sáng sớm, hắn đang đọc sách, người của nha môn đã tới rồi.

Lý Trạch Ngạn nghe nói nếu đang là cử nhân lên đường vào kinh thành đi thi, Tri phủ đại nhân sẽ phải chiêu đãi yến tiệc, nhưng vì gần đầy đồng môn hảo hữu đều không đồng ý giao du với hắn nên hắn cũng không biết là bao giờ.

Nhìn thấy nha sai, hắn theo bản năng đã nghĩ đến việc này, ngược lại cũng không gấp gáp gì, còn chăm chú chỉnh lại y phục một lượt, chuẩn bị tinh thần đi gặp Tri phủ. Đúng lúc Lâm Cầm Hề đưa trà tới cho hắn, còn giúp hắn thu dọn: “Biểu ca, đại nhân tìm huynh làm cái gì vậy?”

Lý Trạch Ngạn mới dỗ dành người ta xong, tối hôm qua hai người còn ân ái, lúc này đúng là rất thâm tình, hắn cười nói: “Có rất nhiều đồng môn gần đây đều đã lên đường, đại nhân nên tới đưa ta đi rồi. Chuyện lần trước, đại nhân chắc chắn là không thích ta, nhưng mà, chỉ cần ông ta bằng lòng mở yến tiệc mời ta, chắc chắn ta sẽ thay đổi, còn có những vị cử nhân kia, gặp mặt ít nhiều cũng có tình cảm, có lẽ ta còn có thể tìm được bạn đồng hành nữa.”

Tâm trạng của Lâm Cầm Hề suy sụp: “Trước khi khởi hành, chàng sẽ phải thành thân.”

Nghe vậy, Lý Trạch Ngạn ôm nàng ta vào trong lòng: “Nàng yên tâm, bất luận người bên cạnh ta là ai, nàng trong lòng ta vẫn là quan trọng nhất.”

Lâm Cầm Hề nhào vào trong lòng hắn, khóc nói: “Có lúc ta nằm mơ cũng nghĩ rằng, nếu như ta xuất thân giàu có, nắm trong tay vô số của hồi môn, hai chúng ta có phải là không cần khổ như vậy không…”

Lý Trạch Ngạn cẩn thận lau nước mắt cho nàng ta, tránh cho nước mắt làm bẩn y phục của nàng ta, giọng nói dịu dàng mà nhẫn nại dỗ dành: “Nha đầu ngốc, khổ chỉ là tạm thời thôi mà, một đời dài như vậy, trước đắng sau ngọt. Ta sẽ nhớ rõ những oan ức mà nàng phải chịu…”

“Lý cử nhân, đại nhân đang đợi ngài.” Bên ngoài truyền tới âm thanh thúc giục.

Trong lòng Lý Trạch Ngạn cảm thấy có chút kì lạ, cũng không dám trì hoãn, sửa sang lại y phục rồi bước ra cửa.

Người của nha môn đưa tay chỉ về phía sau lưng hắn: “Lâm cô nương cũng đi cùng đi.”

Không phải chứ!

Tâm trạng Lý Trạch Ngạn nhất thời có chút bất ổn, Lâm Cầm Hề là một nữ nhân có hài tử quả cư ở Lý gia, làm sao xứng đáng chứ, làm sao có được lời mời của Tri phủ đại nhân được chứ?

Để nàng ta và một đám cử nhân đi dự tiệc, sao mà thích hợp được!

Lý Trạch Ngạn theo bản năng hỏi: “Quan sai đại ca, đại nhân vì sao lại tìm ta?”

Nha sai ngơ ra: “Đương nhiên là để thẩm vấn rồi.”

Đối diện với ánh mắt lãnh đạm của nha sai, Lý Trạch Ngạn bỗng nhiên hiểu rõ chuyện kì lạ này, dáng vẻ này của nha sai làm gì phải là mời khách chứ, rõ ràng là áp giải phạm nhân mà!

Cũng trách Lý Trạch Ngạn tưởng mình là chủ, nghe tới thẩm vấn, hắn mất đi vẽ nhàn nhã vừa nãy, sắc mặt đại biến: “Vụ án gì chứ?”

Mới vừa nãy còn tung tăng nhảy nhót, bây giờ lại có chút kinh sợ.

Trên mặt Lâm Cầm Hề cũng không còn sự thẹn thùng nữa, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch: “Ta không có làm gì mà!”

Nha sai đưa tay ra: “Tiểu nhân chỉ là phụng mệnh mà tới mời hai vị thôi, xin mời.”

Dọc đường đi, Lý Trạch Ngạn nói bóng nói gió dò hỏi, nha sai đều im lặng không nói gì.

Tới công đường, nhìn thấy Trương Phinh Đình ở đó, Lý Trạch Ngạn đột nhiên có một cảm giác bừng tỉnh. Trong lúc giật mình lại thấy hơi tức giận, gần như là thở hổn hển hỏi: “Trương Phinh Đình, ngươi có thôi đi không hả? Ta lại làm gì ngươi à?”

Trong lúc cấp bách như thế này, Lý Trạch Ngạn thật sự sợ là đυ.ng phải chuyện này xong sẽ khiến những phú thương kia không dám hứa hôn nữa.

Lâm Cầm Hề cũng trừng mắt nhìn nàng: “Trương cô nương, rời khỏi Lý gia là điều mà cô muốn, tại sao cứ phải không buông tha mà làm phiền chúng ta như vậy chứ?”

Sắc mặt Tần Thu Uyển thản nhiên, căn bản không muốn nói chuyện với bọn họ.

Đại nhân ở trên công đường lên tiếng: “Mang Điềm nương ra đây.”

Đến lúc bắt đầu thẩm vấn, hai người Lý Trạch Ngạn cuối cùng cũng biết được lí do tại sao bọn họ lại có mặt ở đây.

Chuyện lúc đầu lừa gạt Trương Phinh Đình đã qua quá lâu rồi, Lý Trạch Ngạn cũng quên mất luôn, chưa từng nghĩ tới sẽ vì lí do này mà bị đưa tới công đường.

Sắc mặc Lâm Cầm Hề tái nhợt.

Nàng ta để cho nhũ mẫu đẩy ngã hài tử của mình hãm hại Trương Phinh Đình là thật, người khác tới hỏi có thể là che dấu một hai phần, nhưng mà Tri phủ đại nhân đích thân hỏi, nhũ mẫu không thể không nhận tội.

Trước lúc Lý Trạch Ngạn chuẩn bị định thân, gây ra chuyện nàng ta hãm hại phu nhân của Lý Trạch Ngạn, bất luận thê tử của hắn sau này là ai, sau này đều sẽ tăng thêm cảnh giác với nàng ta.

Những ngày sau này làm sao nàng ta có thể sống chứ?

Quan trọng hơn nữa là, chuyện này dính dáng đến hài tử, chắc chắn sẽ đem thân phận của hài tử của nàng ta một lần nữa điều tra kĩ càng.

Nếu như điều tra ra nàng ta chưa vị hôn mà sinh tử, thanh danh vốn đã không tốt của nàng ta lại thêm một vết nhơ, thêm nữa, thân phận của hài tử kia đối với Lý gia vẫn luôn mập mờ, mục đích chính là bảo vệ danh tiếng của Lý Trạch Ngạn… Nam nhân không có thê thϊếp lại có hài tử bốn tuổi, muốn thú một người thê tử chính thức, sợ là hơi khó.

Lâm Cầm Hề càng nghĩ càng thấy sợ, cả người không ngừng run bần bật.

Sau lưng là phu thê Lý gia cũng lung lay sắp đổ, trong lúc nhất thời, hận chết đi được con hồ ly tinh Lâm Cầm Hề này, nếu như không phải nàng ta, thì làm sao có chuyện ngày hôm nay được chứ?

Dưới sự oán hận, Lý mẫu trong lòng chỉ muốn bảo vệ nhi tử, nhanh chóng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Dân phụ cầu xin đại nhân đừng truy cứu thân thế hài tử… Bởi vì hài tử đó… Nó… Nó là do điệt nữ ta bị cưỡng bức mà có…”

Lâm Cầm Hề ngạc nhiên trừng mắt nhìn.

Người ở trong ngoài công đường đều ngẩn ngơ.

Sắc mặt Tần Thu Uyển một lời khó nói hết, quả nhiên là vì bảo vệ thanh danh thì chuyện gì cũng dám làm.

Một màn yên lặng, một công tử mặc áo hoàng bào từ bên ngoài công đường bước vào, tất cả mọi người đều không kiềm lòng được mà nhìn theo, sau đó tất cả đều ngây người ra.

Hiền Quốc luật pháp nói rõ, Minh Hoàng tôn quý, tất cả người trong hoàng thất, bách tính đều phải dè dặt.