Tần Thu Uyển không biết tình cảnh hỗn loạn của Lý gia lúc này.
Ngày đó, nàng trở lại Trương gia không lâu, Xảo Nhi đã mang theo người kéo theo của hồi môn của Trương Phinh Đình trở về.
Đồ thuộc về Trương Phinh Đình đều mang trở về hết, mà những món đồ nhỏ Lý Trạch Ngạn đã từng đưa cho nàng lại để lại Lý gia.
Phu thê Trương gia rất thương nữ nhi, sợ nữ nhi đau lòng, ở trước mặt Tần Thu Uyển trước giờ chưa từng nhắc tới Lý gia. Mà nàng cũng bắt đầu trải qua những ngày tháng nhàn rỗi ăn rồi chờ chết.
Đương nhiên rồi, nhàn rỗi chỉ là nhất thời thôi, nguyện vọng của Trương Phinh Đình thật ra chính là rời khỏi Lý gia, nhưng mà chỉ là một trong những nguyện vọng mà thôi.
Thật ra, Trương Phinh Đình cũng tính là gả vào Lý gia rồi, tính khí vốn ôn nhu hiền dịu, tai cũng mềm, chịu không được sự thuyết phục của Lý mẫu đã đem cửa hiệu giá trang(đồ cưới) cho bà bà. Đồng thời, cho dù là Lý Trạch Ngạn có đỗ tiến sĩ vào triều làm quan đi nữa, số của hồi môn của Trương Phinh Đình cũng giúp ích cho hắn ta.
Tình hình thực tế như thế, Lý gia còn động tay với nàng, suy cho cùng, cũng bởi vì đã có người khác tốt hơn.
Hơn nữa, người được chọn này như ván đã đóng thuyền rồi, nhất định phải hướng về Lý gia.
Chính là Lâm Cầm Hề.
Chuyện này nói ra thì dài, nương của Lâm Cầm Hề từ nhỏ đã mất sớm, từ đó về sau, nàng ta luôn đi theo Lý gia, là thanh mai trúc mã cùng lớn lên với Lý Trạch Ngạn. Hai người đã hứa chuyện chung thân suốt đời, tình yêu này không kiềm được nữa, chuyện gì làm hay chuyện gì không nên làm cũng đều làm hết rồi.
Vừa hay Lý Trạch Ngạn đỗ tú tài, nhà Lý gia còn có chút vốn liếng nữa, nghiến răng chạy đến Phủ Thành mua nhà. Mục đình là vì trong các phu tử ở Phủ Thành có một vị đã cáo lão về hưu, Lý gia muốn cho Lý Trạch Ngạn ở đây cầu học, kết giao thêm nhiều đồng môn hảo hữu nữa, cuối cùng là cùng nhau vào kinh thành thi.
Lúc Lý gia chuyển tới trong thành, bạc thì không nhiều, tất cả đều phải bắt đầu lại từ đầu hết, Lý mẫu để Lâm Cầm Hề ở lại thị trấn, nàng ta có thai cũng không biết, mãi cho tới khi bụng to rồi mới biết rõ là bản thân mình xảy ra chuyện gì, lúc đó, lòng nàng ta tràn đầy sự hoảng sợ gửi thư đến Phủ Thành.
Chuyện Lâm Cầm Hề có thai không thể giấu diếm, thanh danh ở thị trấn thì thôi đi, Lý mẫu biết được chuyện này, độc ác mắng cho một trận. Bà lúc đầu thu nhận điệt nữ này, ý định ban đầu chính là muốn nuôi một nha đầu, sau này lớn lên rồi ít nhất có thể giúp đỡ được vài phần cho nhi tử mình. Cái khác thì không nói tới, nhưng khi mà nàng ta xuất giá, cũng phải thu chút sính lễ chứ?
Lý mẫu có nằm mơ cũng không ngờ rằng cô nương này còn có thể bị phá vỡ trong tay bà. Cái thai cũng lớn rồi, nếu như phá thai, người cũng sẽ nguy hiểm, lúc đó Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề tình cảm sâu đậm hết sức, cộng thêm việc lão thái thái tuổi tác đã lớn muốn bế tằng tôn(chắt) nữa. Lý mẫu nói không lại bà bà và nhi tử, chỉ có thể nói với người ngoài rằng điệt nữ quả cư trong nhà, giữ lại hài tử không rõ này tung tích này.
Cái thai mười tháng, Lâm Cầm Hề sinh ra một nhi tử, nhìn bề ngoài hài tử, thái độ đối xử của Lý gia với nàng ta cũng dịu xuống bớt. Cộng thêm việc mấy năm này Lý Trạch Ngạn thuận buồm xuôi gió, năm ngoái còn đỗ cử nhân, Lý gia đã không còn xem cô như người ngoài nữa rồi.
Sau đó, Lý Trạch Ngạn cần phải vào kinh thành đi thi, Lý gia mấy năm nay vì để cho Lý Trạch Ngạn học hành, bạc trong nhà cũng đã tiêu hết sạch, duy chỉ còn lại một ít để đủ cho phí sinh hoạt hằng ngày của cửa hiệu.
Không có bạc cũng rất đơn giản, lấy một người tôn tức có tiền vào nhà là được, thế là cái gì cũng có rồi.
Trương Phinh Đình chính là như vậy được gả vào Lý gia.
Sau đó, Lý Trạch Ngạn vào kinh thành đi thi, còn chưa bắt đầu thi nữa, liền nhận được tin tức này, Lâm Cầm Hề lại chính là nữ nhi Vương phủ trong kinh thành.
Cuối cùng, Trương Phinh Đình đã trở thành người bị hi sinh. Nàng trước khi chết, lúc nương biết được bệnh của nàng, thì nàng đã nằm ở trên giường, cha cũng quá lao lực, cả người tiều tụy vô cùng. Lúc nàng chết, nương nàng lại thổ huyết, sắc mặt sợ hãi vô cùng.
Nàng chưa có mất mạng, tuy rằng không biết được chuyện xảy ra sau này, nhưng đoán cũng biết, Lý Trạch Ngạn nhất định sẽ thú Lâm Cầm Hề, đôi hữu tình này sẽ thành người một nhà.
Cho nên, dưới sự căm hận của Trương Phinh Đình, mới có Tần Thu Uyển.
Gần đây, Tần Thu Uyển cực kỳ chú ý đến chuyện xảy ra trong thành, đặc biệt thích nghe ngóng chuyện có khách quý đến đây hay không.
Không nghe ngóng được khách quý, trái lại nghe được chuyện Lý Trạch Ngạn và Lâm Cầm Hề thường xuyên hẹn nhau đi chơi.
Có thể lừa gạt được Lý Trạch Ngạn đối đãi với nàng ta như vậy, Lâm Cầm Hề quả nhiên có thủ đoạn không bình thường, đến cả chuyện này cũng lừa được.
Bọn họ thì tốt rồi, mà Tần Thu Uyển thì không tốt lắm.
Nàng đặc biệt nghe ngóng hành tung của hai người, chạy đến tửu lâu đi dò la, chặn hai người ở trên lầu.
Nói thật lòng, ngày ấy hai người Lý Trạch Ngạn bị bắt gian ở trên giường, bây giờ nhớ tới cũng rất là nhục nhã, những ngày này bọn họ vẫn luôn thôi miên chính mình, hơn nữa còn cho rằng chỉ cần bản thân mình thẳng thắn vô tư, người ngoài sẽ từ từ quên đi chuyện đó.
Lúc đầu hai người bọn họ đều đã quên rồi, nhưng mà nhìn thấy Trương Phinh Đình, khó tránh khỏi việc nhớ lại những chuyện đó.
Lý Trạch Ngạn rất là không được tự nhiên, nhưng nhận thấy được ánh mắt của mọi người bên dưới đại sảnh, hắn lập tức hiểu ra, bản thân mình không thể rút lui, nếu không thì, sẽ khiến người khác bàn tán thêm nữa.
Lâm Cầm Hề cúi đầu không lên tiếng.
Lý Trạch Ngạn cố gắng làm ra một bộ dạng thẳng thắn vô tư, chắp tay nói: “Trương cô nương, thật là trùng hợp.”
Tần Thu Uyển lạnh nhạt nói: “Mới vừa nãy ta ở đối diện nghe nói hai người tới đây, nên mới đặc biệt đi qua đây.”
Tim của Lý Trạch Ngạn đột nhiên dậy sóng: “Có chuyện gì à?”
“Có.” Tần Thu Uyển từ trong tay của Xảo Nhi nhận lấy một bọc vải đỏ rồi mở nó ra, bên trong chính là chiếc vòng màu đen vừa dày vừa nặng. Nàng đưa tới trước mặt hai người nói: “Hôm đó Lý phu nhân đưa chiếc vòng này cho ta, rất cẩn thận, nói cái này là đồ gia truyền của Lý gia tặng cho nhi tức. Lúc đó ta nhận thấy được là Lâm cô nương hình như rất muốn có được nó, vốn định tặng cho, nhưng mà ngại chuyện ý nghĩa ban đầu của chiếc vòng nên không tiện mở lời. Lúc rời khỏi Lý gia ta lại quên mất chuyện này, hôm nay đặc biệt đem nó qua đây, hai người các ngươi tình cảm bền vững như vàng, làm cho người ta hâm mộ, cặp vòng này, vẫn là nên đưa cho chủ nhân thật sự của nó mới phải. Vừa hay, cũng như ý nguyện của Lâm cô nương.”
Bây giờ Lý Trạch Ngạn đang rất rầu rĩ chuyện lộ phí vào kinh thành đi thi, nhanh nhất cũng phải chờ cho tới khi tìm được cách rồi mới định chuyện hôn sự sau.
Dù hắn và Lâm Cầm Hề dây dưa mập mờ, thanh danh cũng bị hủy rồi. Nhưng mà vẫn có một vị phú thương đã nhìn trúng hắn có tài văn chương mong muốn hứa hôn, hai ngày này đã có người tìm đến Lý mẫu rồi.
Nói đến đây mới thấy, không phải nhà nào cũng giống như Trương gia, đều xem trọng nữ nhi như vậy.
Ở trong nhà của phú thương thê thϊếp thành đàn, nữ nhân với bọn họ chỉ là một món đồ dùng mà thôi. Cái xã hội này, mối quan hệ bền vững nhất chính là quan hệ thân gia. Phú thương không thiếu bạc, tốn chút bạc ủng hộ một cử nhân vào kinh thành đi thi, sau này có thể có một tiến sĩ là thân gia, thực ra là một cuộc mua bán có lời.
Đương nhiên rồi, lần này Lý Trạch Ngạn bất luận thú ai, thì sự giúp đỡ của nhà gia nương thê tử đối với hắn cũng sẽ không quá nhiều. Đại khái chính là đẩy hắn một cái, nếu thấy hắn không thể đi lên thì sẽ coi như là bọn họ làm ăn thua lỗ vậy.
Mà hai người đã nhiều ngày đi cùng nhau rồi, một là nghĩ là sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện thôi, không đêm thì ngày. Hai là cũng muốn để cho Lý thiếu phu nhân tương lai có thể tiếp nhận chuyện Lý gia có Lâm Cầm Hề là thϊếp.
Nhưng mà, Lý Trạch Ngạn muốn ở trước mặt thê tử tương lai giúp Lâm Cầm Hề tranh thủ một xíu, nhưng cũng không muốn đưa cái vòng tay quan trọng này cho nàng ta.
Rất đơn giản, để khiến Lý phu nhân tương lai chấp nhận Lâm Cầm Hề là thϊếp rất dễ dàng, nhưng nếu như hắn sủng thϊếp diệt thê, phú thương cũng sẽ không vui lòng trả một số tiền lớn để cho hắn làm giá y.
Nghe thấy lời vào lời ra của Trương Phinh Đình là muốn đem chiếc vòng này đưa cho Lâm Cầm Hề, Lý Trạch Ngạn lập tức đưa tay ra lấy.
Cùng lúc đó, Lâm Cầm Hề cũng đưa tay ra.
Hai người đồng thời đưa tay ra lấy bọc vải đỏ, đối mặt nhìn nhau, lực trên tay càng thêm nặng.
Tần Thu Uyển nhìn thấy, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, còn tưởng rằng tình sâu bao nhiêu chứ, hóa ra cũng chỉ có thế mà thôi.
Nàng còn chê hai người cầm chưa đủ chặt, đưa tay qua phía Lâm Cầm Hề.
Lý Trạch Ngạn đổi lại càng thêm gấp gáp, tay kia đưa ra, một tay cầm chặt chiếc vòng.
Lâm Cầm Hề: “…”
Nàng ta nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt dần dần đỏ lên, trong ánh mắt ngập tràn sự ủy khuất.
Lý Trạch Ngạn vội vàng dỗ dành: “Nàng đừng khóc. Đây là món đồ có ý nghĩa quan trọng, phải để chính tay mẫu thân đưa cho nhi tức.”
Hắn nhấn mạnh khẩu khí ở từ “nhi tức”.
Lâm Cầm Hề nghe vậy, càng thêm đau lòng. Nàng ta và hắn đều bị người ta bắt gian ở trên giường, hắn lại không muốn đưa đồ này cho nàng ta, thậm chí còn ở trước mặt đông đảo quần chúng giành nó lại, đây là coi nàng ta ra cái gì chứ? Nàng ta đối với hắn còn chưa đủ thật lòng sao?
Nhận thấy được ánh mắt của mọi người ở bên dưới đại sảnh, nàng ta bất giác cảm thấy xấu hổ muốn chết đi được, còn cảm thấy có người đều đang nhìn nàng ta mà cười nhạo.
Nàng ta muốn thoát khỏi tình huống xấu hổ này, nhưng mà nàng ta không thể, nếu như mà thật sự đi rồi, sẽ trở thành đề tài câu chuyện ở đây cho mà coi. Hơn nữa, nếu như để những người này biết được nàng ta tùy hứng như thế, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến chuyện hôn sự của hắn… Đã như vậy rồi, nàng ta còn suy nghĩ cho hắn nữa, sau đó liền cảm thấy ủy khuất, nước mắt không biết tại sao lại rơi đầy mặt rồi.
Lý Trạch Ngạn giúp nàng ta lau nước mắt: “Cái bệnh đỏ mắt này của nàng vẫn nên tìm đại phu xem thử đi. Đi, ta đưa nàng đến y quán.”
Nói rồi, quay mặt về hướng Tần Thu Uyển cười một cái, rồi liền kéo Lâm Cầm Hề chậm rãi đi xuống lầu.
Tần Thu Uyển cảm thán cho tâm trạng bình tĩnh của hắn.
Chuyện xấu hổ nhiều như vậy, còn có thể bình tĩnh biến người đang oan uất nói thành bị đỏ mắt?
Đạt được mục đích rồi, thành công khiến cho Lâm Cầm Hề oan ức một phen, chờ cho người của Vương phủ tìm tới, nghĩ đến lúc đó hai cái người này có còn tình thâm như biển một đời nữa không?
Tâm trạng của Tần Thu Uyển không tồi, đến cũng đến rồi, nàng cũng tùy ý lên lầu hai, lúc lên lầu, thoáng nhìn thấy lầu ba có một vị công tử mặc đồ màu đen, khí chất cả người hào hùng, giống như một thanh kiếm xuất ra khỏi vỏ, gay gắt mà sắc sảo.
Nàng chỉ cảm thấy vị công tử kia hình như đang nhìn mình, đợi nàng nhìn lại, người ta cũng đã nghiêng đầu qua. Hơn nữa người ta còn là công tử thế gia khí chất cao độ, nàng trong nháy mắt cảm thấy hình như chỉ là ảo giác mà thôi.
Nhìn khí chất vị công tử kia, không giống như là người xuất thân bình thường, mà Trương gia ở trong thành cũng được tính là có máu mặt, cơ bản tất cả công tử bằng tuổi Trương Phinh Đình đều quen biết.
Nhưng mà ở trong trí nhớ của Trương Phinh Đình, không có người này. Chỉ là khí chất này, nàng trước giờ chưa từng gặp qua.
Khi mà chuyện Vương phủ sắp sửa ra lại có một người như vậy xuất hiện, Tần Thu Uyển không thể không để ý nhiều hơn, lúc tiểu nhị bưng đồ ăn tới, Tần Thu Uyển thuận miệng hỏi: “Vị vừa nãy ngồi ở lan can lầu ba là…”
Đại khái là người hỏi về vị công tử kia quá nhiều, tiểu nhị cũng quen rồi, cười đáp: “Nghe nói là khách quý đến từ kinh thành, ta cũng không dám hỏi nhiều.”
Tần Thu Uyển: “…” Không phải thật sự là người của Vương phủ đó chứ?