Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 17: Nguyên phối thứ nhất 17

Nhìn Trương Phinh Đình mặt mày hớn hở ở trước mặt, trong lòng Lâm Cầm Hề rất hối hận, nếu sớm biết rằng thân phận của mình quý giá thì nàng ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản Lý Trạch Ngạn động phòng.

Nếu Trương Phinh Đình thật sự động phòng với hắn, cố gắng thì bây giờ đã có hài tử của hắn rồi, nào còn có thể đắc ý như vậy?

Nói nữa, Trương Phinh Đình đã từng gả một lần, nhưng khi nàng hòa ly đã gây huyên náo xôn xao chuyện nàng chưa động phòng. Cho nên trong thành còn có rất nhiều phu nhân bằng lòng kết thân với Trương gia. Dĩ nhiên cũng có người bảo thủ xem thường nàng, nhưng lại có càng nhiều phu nhân thương tiếc cho cảnh ngộ ấy của nàng.

Lâm Cầm Hề siết chặt tay bên người, móng tay đâm vào trong thịt, đã đâm rách lòng bàn tay chảy ra máu, nàng ta hận đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Trương Phinh Đình, ngươi đừng đắc ý! Chờ đến khi ta về Vương phủ..."

Tần Thu Uyển trừng mắt: "Ngươi uy hϊếp như vậy là muốn ta hạ độc cho ngươi chết đi để chấm dứt tai họa về sau à?"

Lâm Cầm Hề: "…"

Vẻ mặt của nàng ta không thể tin: "Sao ngươi dám nói lời này?"

Hoàng gia cao quý, người bình thường đều không dám nói lung tung. Còn hạ độc, ngay cả ý nghĩ thế này cũng không thể có!

"Chỗ này cũng không có người khác, nói thì làm sao?" Tần Thu Uyển đỡ Trương phu nhân: "Mẫu thân, chúng ta về đi!"

Cãi nhau với nàng ta cũng không có kết quả, Trương gia không dám động thủ với Lâm Cầm Hề.

Mà Lâm Cầm Hề thì sao, từ việc nàng ta phải ăn thức ăn chay thế này còn không đi tìm thế tử đòi lẽ phải đã nhìn ra được, nàng ta cũng sợ khiến thế tử ca ca chán ghét, nên không dám gây chuyện.

Hai mẫu tử quay người lại, Lâm Cầm Hề phía sau lưng tức giận đến mức vung hết chén bát trên bàn xuống đất.

Tiếng đồ sứ vỡ vụn truyền đến, hai mẫu tử dừng lại, cũng không phải sợ Lâm Cầm Hề nổi giận, mà là ở cửa viện, chủ tớ thế tử đang bước đến.

Lâm Cầm Hề nhìn thấy thế tử, nhất thời ngẩn ra, trong phòng này vô cùng lộn xộn, nhìn là biết nàng ta vừa trút giận… Nàng ta vội vàng tiến lên: "Ca ca, bọn họ chỉ cho muội một bàn thức ăn chay, đây là cho con thỏ ăn hay sao? Trương phu nhân còn nói khách phải theo chủ, thế này cũng bắt nạt người ta quá… Hu hu hu… Trước kia muội không có thân nhân, bị người Lý gia tùy ý bắt nạt cũng được, bây giờ tìm được ca ca, bọn họ lại còn dám bất kính với muội… Ca ca… Muội khiến Vương phủ hổ thẹn…"

Nói đến đoạn sau, nàng ta bụm mặt khóc không thành tiếng.

Trương phu nhân căng thẳng kéo tay Tần Thu Uyển, tiến lên vái chào: "Thỉnh an thế tử."

"Phu nhân miễn lễ." Phong thái của thế tử vẫn thong dong, không thấy lửa giận, vẫn hiền hòa như trước.

Cả người Lâm Cầm Hề đều cứng ngắc, trong lòng càng không chắc chắn, dự cảm của nàng ta không sai, quả nhiên thế tử không có tình cảm huynh muội đối với nàng ta, hoàn toàn không muốn giúp nàng ta lấy lại công đạo.

Tần Thu Uyển đã vái chào, kể lại lời vừa nãy một lần nữa: "Ta và Lâm cô nương cùng nhau dùng bữa mấy lần, đều chưa thấy nàng ta ăn thịt bao giờ, thậm chí còn không dùng bữa. Thức ăn này do ta dặn dò phòng bếp đặc biệt chuẩn bị cho nàng ta…"

Nói gần nói xa, đều là Lâm Cầm Hề cố tình gây sự.

Nàng ta há hốc mồm, không biết nên cãi lại như thế nào.

Liên quan tới việc ăn chay thì phải nói từ rất lâu trước kia. Từ nhỏ Lâm Cầm Hề đã ăn nhờ ở đậu, nàng ta và Lý Trạch Ngạn lớn lên cùng nhau. Lý gia đối xử với nàng ta xem như không tệ, nhưng vào năm nàng ta mười ba tuổi, nàng ta tình cờ nghe thấy Lý phu nhân trêu ghẹo bảo là muốn gả nàng ta đi, còn nói tới nàng ta là một cô nương mồ côi, hôn sự khó khăn, phải tìm kiếm thật kỹ… Lúc ấy nàng ta lập tức bị dọa, nghe những người được chọn trong miệng Lý phu nhân, bọn họ hoàn toàn không sánh bằng Lý gia.

So với gả ra bên ngoài, sao còn không bằng ở lại Lý gia chứ?

Cho nên, Lâm Cầm Hề cố ý khiến Lý Trạch Ngạn chú ý tới mình, việc trực tiếp nhất là lúc ăn cơm cố gắng ăn ít, sau đó chờ hắn trộm đồ ăn từ phòng bếp nhỏ để đưa cho nàng ta. Mà nàng ta lại nhất quyết muốn hắn ăn cùng nàng ta, lần một lần hai, cuối cùng hai người đã ước định chung thân với nhau… Lại không ngờ rằng bị Trương Phinh Đình ghi tạc trong lòng.

Thế tử gật đầu: "Làm phiền Trương cô nương nhọc lòng. Muội muội này của ta ăn nhờ ở đậu mà lớn lên, không hiểu quy củ, sau này xin hãy khoan dung cho."

Lâm Cầm Hề: "…" Còn có sau này?

Tần Thu Uyển cũng hơi im lặng, nếu thế tử này đến đây vì tìm người, bây giờ đã đạt được mục đích, tại sao còn không đi?

Thế tử lại nói: "Muội muội, vừa nãy ta nhận được thư do Lý gia gửi tới, bảo có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với ta. Ta nghĩ chắc bọn họ không nỡ để muội đi. Muội nói thật cho ta, rốt cuộc hài tử là cốt nhục của ai?"

Lâm Cầm Hề không đề phòng hắn hỏi đến việc này, sửng sốt một lát, vội vàng cúi đầu che giấu sắc mặt: "Muội không biết."

Ý vẫn là bị người ta làm nhục mà có.

Thế tử gật đầu, sai bảo tùy tùng: "Đến huyện thành, bảo tri huyện tìm ra hung thủ làm nhục muội muội ta để trừng trị nghiêm khắc!"

Khi hắn nói chuyện rất uy nghiêm. Lâm Cầm Hề càng cảm thấy không gần gũi, trong lòng sợ hãi, lặng lẽ nuốt một ngụm nước bọt.

Thế tử nhìn về phía nàng ta: "Muội muội, muội yên tâm, có lời này của ta, tri huyện không dám không tận tâm, nếu như tra ra hung phạm thì tất nhiên phải khiến hắn hối hận đến chết vì đã làm nhục muội."

Lâm Cầm Hề vội vàng nói cảm ơn, cảm động đến mức rưng rưng nước mắt.

Sắc mặt của Tần Thu Uyển rất quái lạ, Trương Phinh Đình nhớ rõ hài tử đó của Lâm Cầm Hề chính là huyết mạch của Lý gia. Nếu như tra đến cuối cùng, người làm nhục nàng ta là Lý Trạch Ngạn… Vậy thì sẽ phạt hay là không phạt?

Trương phu nhân kéo tay áo của nữ nhi, cất bước đi.

Phi lễ chớ nghe, huynh muội người ta nói chuyện, mẫu tử các nàng cũng không tiện ở lại nơi này.

Sau lưng có tiếng của thế tử: "Nếu phụ thân của hài tử không phải Lý Trạch Ngạn, vậy ta cũng không cần phải gặp hắn."

Lâm Cầm Hề thử thăm dò: "Ca ca, khi nào chúng ta về kinh?"

Nàng ta đã đủ mất mặt ở Phủ Thành này rồi, không muốn ở lâu thêm một khắc nào nữa. Hơn nữa, thế tử này tự xưng là ca ca của nàng ta, nhưng lại không hề thân thiết. Nàng ta muốn trở lại kinh thành đi tìm phụ thân.

Nếu vương gia vẫn nhớ là có nữ nhi này là nàng ta, còn cố ý bảo trưởng tử đến tìm, chắc chắn có tình cảm với nàng ta. Có vương gia yêu thương, ai còn dám xem nhẹ nàng ta?

Đến lúc đó, tất cả những người từng bắt nạt nàng ta, nàng ta đều sẽ không bỏ qua!

Lâm Cầm Hề càng nghĩ càng hưng phấn, vội vàng chờ thế tử trả lời.

Tần Thu Uyển vểnh lỗ tai lên, vẫn không thể nghe thấy. Nàng cũng không phải gấp gáp, sau này tìm Lâm Cầm Hề "nghe ngóng" một chút là biết.

Sáng hôm sau, Tần Thu Uyển vừa tỉnh dậy, Xảo Nhi lập tức bẩm báo: "Cô nương, Lý lão gia đã đến từ sáng sớm, mang theo rất nhiều người, quỳ xin gặp thế tử."

"Thế tử gặp không?" Tần Thu Uyển thuận miệng hỏi.

"Gặp." Xảo Nhi hạ giọng: "Lý lão gia mang theo hơn mười người, nghe nói bọn họ có thể chứng minh nhi tử của Lâm cô nương là huyết mạch của Lý gia."

Lúc này, rất nhiều cử tử vào kinh đi thi đã lên đường. Lý Trạch Ngạn liên tục bị làm hỏng chuyện tốt, từ đầu đến cuối đều không thể kiếm đủ chi phí đi đường. Nếu có thể cậy nhờ thế tử… Không còn gì an toàn hơn là đi theo đích trưởng tôn của Hoàng thượng.

Hơn nữa, Lý gia vốn dĩ khiến Lâm Cầm Hề bị uất ức, nếu thả nàng ta đi thì e rằng cả đời cũng không chiếm được sự trợ giúp của nàng ta. Dù thế nào thì Lý gia cũng phải nắm chặt chút hy vọng cuối cùng để quấn lấy nàng ta.

Tần Thu Uyển ngược lại muốn đi nghe chuyện, nhưng nàng không thể. Nàng dứt khoát đi ra ngoài, nàng vẫn luôn không có thời gian đi xem cửa hiệu của hồi môn dưới tên Trương Phinh Đình.

Các chưởng quỹ và tiểu nhị được Trương phu nhân thu xếp cho nàng trong tất cả cửa hiệu đều đã được cố ý sàng lọc, Tần Thu Uyển đi dạo một vòng, không tìm ra tật xấu nào, đây là chuyện tốt.

Đi ra từ cửa hiệu cuối cùng, tâm trạng của Tần Thu Uyển rất vui vẻ, đang chuẩn bị leo lên xe ngựa, khóe mắt thoáng nhìn một bóng dáng màu mực ở sau lưng cách đó không xa. Nàng dừng lại, khó hiểu hỏi: "Sao Mạc tướng quân lại ở đây?"

Mạc tướng quân chắp tay: "Ta mua mấy món lặt vặt mới lạ mang về cho mẫu thân."

Hai người không quen, Tần Thu Uyển không tiện hỏi nhiều, chỉ nói: "Ta còn có việc, đi trước một bước."

Nàng vừa mới quay người, khóe mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng màu hồng mảnh khảnh hơi nghiêng sang bên này. Cách nàng khoảng ba bước, muốn giơ tay đỡ đã không kịp, ngược lại là cách Mạc tướng quân rất gần, chỉ cần hắn hơi vươn tay là có thể đỡ được người ta.

Từ lúc nhìn thấy cô nương đó xông thẳng đến chỗ Mạc tướng quân, Tần Thu Uyển đã hiểu rõ trong lòng, chắc là cô nương này coi trọng hắn, "vừa khéo" ngã sấp xuống.

Tần Thu Uyển đang định chứng kiến cảnh anh hùng cứu mỹ nhân, nhưng chỉ thấy Mạc tướng quân “xoẹt” một tiếng đã rút bội kiếm bên hông ra, đâm về phía nữ tử áo hồng.

Thế kiếm sắc bén ép người, lúc này cô nương bị dọa đến nỗi hét lên một tiếng, ngã trên đất rồi lộn nhào cách xa Mạc tướng quân mấy bước, dọa sợ đến độ rưng rưng nước mắt, toàn thân run lẩy bẩy: "Tha mạng!"

Mạc tướng quân thu kiếm: "May mà ngươi chạy nhanh, ta còn tưởng là thích khách."

Tần Thu Uyển nhìn từ đầu tới đuôi cũng bị biến cố lần này dọa sợ, lúc ngã cô nương người ta nghiêng người dựa vào, rất xinh đẹp. Còn ngã rất chậm rãi, dựa vào cái gì mà nói là thích khách?

Chắc đây là cách mà Mạc tướng quân từ chối cô nương, hắn chĩa mũi đao với cô nương dựa đầu vào ngực hắn như thế thì ai còn dám đến tìm hắn nữa?

Tần Thu Uyển để vào trong mắt, trong lòng thở dài, nếu thân phận của Mạc tướng quân thấp một chút, có lẽ nàng sẽ… Bỏ qua suy nghĩ hoang đường trong đầu, nàng đang định về phủ, chỉ thấy tức phụ của quản gia Trương phủ thở hồng hộc chạy đến: "Cô nương…"

Hai phu thê quản gia từ trước đến nay đều chững chạc, trong trí nhớ của Trương Phinh Đình, rất ít khi thấy bà ta vội vã như vậy.

Tần Thu Uyển lập tức hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Tức phụ quản gia liên tục thở gấp mấy lần: "Cô nương, người trong phủ đến."

Bà ta tới bên tai của Tần Thu Uyển: "Tuy người đó là nam tử, khi nói chuyện giọng nói lại nhẹ nhàng giống như nữ nhân. Mặt trắng không râu, chắc hẳn là một công công."

Tần Thu Uyển nhíu mày.

Tức phụ quản gia thấy nàng cẩn thận, đè giọng thấp hơn: "Hắn ta tự xưng là đến để giúp vương gia tìm nữ nhi, sau khi nhìn thấy Lâm cô nương, hắn ta rất cung kính."

Thế tử đã đến, còn phái thêm người đến, là vương gia không tin nhi tử của mình có thể tìm được nữ nhi sao?

Chẳng qua, nhìn thế tử đối xử lạnh nhạt với Lâm Cầm Hề như vậy, vương gia thật sự thương nữ nhi, phái người thêm lần nữa cũng có khả năng.

Vương gia yêu thương nữ nhi… Đối với Trương gia, đây cũng không phải chuyện gì tốt!

Lỡ như người đó muốn giúp Lâm Cầm Hề đòi công đạo, chắc chắn Trương gia sẽ gặp phiền phức lớn, chẳng trách tức phụ quản gia cũng sốt ruột.