Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 4: Nguyên phối đầu tiên 4

Lý mẫu là người đầu tiên kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ không hài lòng: "Phinh Đình, Cầm Hề là chất nữ của ta và là khách trong nhà. Chỉ cần có ta ở đây, không ai có thể đuổi hai người đi."

Lý phụ đồng ý, giọng điệu nghiêm nghị: "Trương thị, cho dù con là tức phụ Lý gia ta, trong nhà vẫn còn có trưởng bối, không đến phiên con làm chủ."

Lâm Cầm Hề cúi đầu: "Di phụ, người đừng nói như vậy. Biểu tẩu cũng là người trong nhà, tỷ ấy không muốn giữ con lại, vậy thì con còn..."

“Ở lại!” Lần này lão thái thái lên tiếng, sắc mặt nghiêm nghị: “Ta cho con ở lại, ai dám đuổi con đi?”

Đại phu ở bên kia phát hiện không khí không ổn nên nhanh chóng băng bó cho hài tử rồi đứng dậy cáo từ.

Người ngoài vừa đi, giờ chỉ còn lại có người của Lý gia.

Tần Thu Uyển bị người của Lý gia ném đá giấu tay nhưng cũng không tức giận, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Con là để biểu muội xuất giá, không phải là đuổi muội ấy đi!"

Lý mẫu bức xúc: "Nó còn chưa nói muốn tái giá, con thì nhất định muốn nó xuất giá. Còn nói trong nhà không chứa nổi mẫu tử chúng nó. Không đuổi nó thì còn là gì nữa.”

“Mẫu thân, người đừng có gấp nha.” Tần Thu Uyển không nhanh không chậm nói: “Con đề ra ý kiến làm mai giúp biểu muội, cũng không phải nói lung tung. Con có một biểu di, sống ở Lý gia trên đường Nam trong thành. Nhà có hơn chục cái cửa hiệu. Biểu ca kia của con năm nay ba mươi tuổi, đã tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình. Năm ngoái, biểu tẩu của con mất rồi, để lại một hài tử cũng không có ai nuôi dưỡng, nếu biểu muội nguyện ý, con sẽ tận lực giúp nói chuyện... "

“Không được, không được!” Lý mẫu từ chối mà không cần suy nghĩ.

Lý Trạch Ngạn trầm mặt nói: "Phu nhân, nàng ít lo thôi cho nhàn tâm.”

Lý phụ cau mày: "Ta đã từng gặp qua gia đình Lý Đông rồi. người ta là nhân tài, gia thế giàu có như vậy. Liệu họ có đồng ý một cuộc hôn sự như thế này không?"

Nói trái nói phải thì đều có ý tứ rằng Lâm Cầm Hề không xứng với người ta nên hôn sự này không thể thực hiện.

Đây cũng là sự thật, nếu cuộc hôn sự này có thể được thực hiện, Lâm Cầm Hề quả thực sẽ kết hôn với người có địa vị cao hơn mình.

Tần Thu Uyển nhìn mấy người trong Lý gia, vẻ mặt khó hiểu: "Ta cũng có ý tốt muốn tìm giúp biểu muội một kết cục tốt. Biểu muội còn chưa lên tiếng, mấy người đã vội vã cự tuyệt như vậy. Nếu biểu muội đồng ý thì sao?"

Nàng quay đầu nhìn Lâm Cầm Hề: "Biểu muội, muội có bằng lòng không?"

Lâm Cầm Hề: "..."

Nói thật, nàng ta là một nữ tử đem con đến ăn nhờ ở đậu nhà người khác, nếu nàng ta có thể gả vào Lý gia và được làm Lý phu nhân, quả thực là một cuộc hôn sự tuyệt vời. Một lúc lâu sau, nàng ta mới khó khăn nói ra: "Đa tạ lòng tốt của biểu tẩu. Nhưng ta..."

Tần Thu Uyển xua tay: "Đều là thân thích, đừng khách sáo như vậy. Ta nói là giúp muội, nhưng thật ra cũng là tự giúp mình. Thế này đi, ta viết một phong thư cho biểu ca, hẹn ngày gặp mặt. Hôn sự đại sự liên quan đến cả một đời, hai người cứ gặp nhau đã rồi tính sau."

Lý Trạch Ngạn gấp gáp, hắn mắng: "Đừng làm khó biểu muội."

“Hôn sự tốt như vậy, chỉ kẻ ngu mới từ chối.” Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn hắn, biểu tình như kiểu “không hiểu thì đừng nói lung tung làm hỏng chuyện tốt”: “Nữ tử hay xấu hổ, có đôi khi không đồng ý chưa chắc là thật sự không đồng ý. Đặc biệt là trong hôn sự, thường xuyên khẩu thị tâm phi!" Nàng nhìn Lâm Cầm Hề: “Biểu muội, cứ quyết định vậy đi! "

Thời điểm nói chuyện, Điềm nương đã bị kéo đi xa.

Tần Thu Uyển tâm trạng tốt, chúc phúc các vị trưởng lão, xoay người trở lại viện của mình. Hơn nữa, nàng lập tức viết một phong thư, cho người đưa đến thân thích Lý gia.

Khi đó, cả Lý gia đang vây lại một chỗ, sắc mặt khác nhau khi biết được tin.

Lâm Cầm Hề cúi đầu, nắm chặt khăn tay, không nói lời nào.

Trong mắt Lý mẫu, bà ta cảm thấy nàng ta phải chịu uỷ khuất, trấn an nói: "Cầm Hề, bọn họ không dám ép buộc con. Cùng lắm thì con đi gặp mặt một lần, trở về nói không thích hợp, không muốn tái hôn!"

Lâm Cầm Hề ừm một tiếng.

Lý phụ tỏ vẻ không hài lòng: "Lâm thị, ta đã sớm nhắc nhở con không được làm những việc không cần thiết. Chuyện hôm nay là do con tâm tư đố kị mà nên. Cân nhắc về lợi ích của Chí Viễn nên ta sẽ không truy cứu nữa. Nhưng nếu về sau còn thế nữa, con cút khỏi đây cho ta."

Dứt lời, ông ta phẩy tay áo bỏ đi.

Không có ai ngu ngốc đến mức không biết được cả.

Rõ ràng là Điềm nương đẩy hài tử ngã ra đất rời đi, nhưng Lâm Cầm Hề nhất quyết cho rằng Điềm nương xin nghỉ ngơi. Vừa rồi còn một mực khóc, tuy rằng không trực tiếp xác nhận, nhưng vẻ mặt và thái độ rõ ràng muốn mọi người nghĩ rằng Trương Phinh Đình động thủ với hài tử.

Lý mẫu cũng nhìn Lâm Cầm Hề với vẻ không đồng tình, nhấn mạnh: "Cầm Hề, bất kể lúc nào, con cũng không được đưa thân thể của hài tử mình ra làm trò đùa!"

Nghĩ đến hài tử bị thương, Lý mẫu cũng rất tức giận, đứng dậy đuổi theo Lý phụ mà đi.

Ngay từ lúc người trong nhà bàn bạc sự tình thì đã đuổi hết thuộc hạ ra ngoài, ngay sau khi đôi phu thê rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lâm Cầm Hề và Lý Trạch Ngạn.

Vừa mới bị đôi phu thê chỉ trích, Lâm Cầm Hề vành mắt đỏ bừng, lúc này nàng ta nhìn Lý Trạch Ngạn ứa nước mắt: "Biểu ca, ta không cố ý..." Nàng ta nghẹn ngào nói, "Ta không thể chịu đựng được, ta sợ… sợ mọi người đều… thích nàng ta… ta không nỡ rời xa huynh… ”

Rất bi thương.

Lý Trạch Ngạn vốn tức giận vì nàng ta ích kỷ mà không để ý đến hài tử, nhưng thấy nàng ta khóc lóc thảm thiết, chỉ vì hắn mà làm chuyện có lỗi, thế là lòng tràn đầy thương tiếc, thở dài một hơi: “Sau này đừng làm loại chuyện này nữa. "

* Sau khi Tần Thu Uyển trở lại hậu viện, nàng nhốt mình ở trong phòng một hồi lâu, rồi ngủ một giấc.

Lúc thức dậy đã là buổi chiều, khi nha hoàn của hồi môn Xảo Nhi giúp nàng mặc y phục, muốn nói lại thôi: "Phu nhân, nô tỳ nghe ngóng mãi, vừa nãy sau khi người trở về, cô gia và lão gia phu nhân đều đến tiền viện, biểu cô nương cũng ở đó. Sau đó, lão gia phu nhân ra trước, cô gia và biểu cô nương hai người họ ở lại với nhau trong một khắc, khi họ bước ra, mắt biểu cô nương đỏ hoe, dường như nàng ta đã khóc. "

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của chủ tử, Xảo Nhi không khỏi nhắc nhở: "Phu nhân, nam nữ hữu biệt, thậm chí là biểu huynh muội, cho dù có quan hệ tốt đến đâu. Cũng không thể chỉ hai người ở với nhau lâu như vậy, hơn nữa… có vẻ không thỏa đáng lắm.”

Tần Thu Uyển cắm trâm lên đầu: "Ta biết rồi."

Thấy chủ tử vẫn không quan tâm, dù Xảo Nhi có lo lắng thế nào đi nữa cũng chỉ có thể chịu đựng.

Đêm hôm đó, Tần Thu Uyển mặc y phục trắng dựa vào đầu giường đọc sách, Lý Trạch Ngạn lảo đảo chạy vào cửa, người đầy mùi rượu, ngã xuống giường là ngủ thϊếp đi.

Tần Thu Uyển liếc nhìn hàng mi vẫn còn đang chuyển động của hắn, khóe miệng hiện lên một nụ cười châm biếm. Để thủ thân cho Lâm Cầm Hề, hắn đã say rượu hai ngày liên tiếp, thật là làm khó hắn quá mà.

Nàng không muốn động phòng, nhưng cũng không có ý nghĩ giống hắn. Vì vậy, nàng vươn tay giúp hắn cởϊ áσ: "Phu quân à, cởi y phục ngủ sẽ tương đối thoải mái."

Lý Trạch Ngạn dường như rất say, vung tay lên một cái, xoay người nằm lì trên giường, sau đó bất động.

Xảo Nhi bưng nước nóng vào, vốn muốn rửa mặt cho Lý Trạch Ngạn, nhưng khi nhìn thấy cô gia đang nằm trên giường ngủ ngon lành, nàng ta không khỏi lén nhìn biểu hiện của cô nương nhà mình.

Hôm qua không động phòng, tân lang không giỏi chặn rượu nên uống quá chén, say đến bất tỉnh nhân sự, miễn cưỡng nói còn nghe được. Nhưng hôm nay uống say đến vậy... là coi thường ai đây? Đây là cố tình làm xấu mặt cô nương nhà mình mà?

"Phu nhân, chuyện này ..."

Tần Thu Uyển xua tay: "Ngươi đi xuống đi!"

Xảo Nhi ngoan ngoãn đặt chậu xuống và đi ra ngoài, còn giúp đóng cửa lại.

Tần Thu Uyển rút đôi giày bị hắn đè dưới giường ra, đi tới giỏ kim khâu, cầm cái kéo trở lại giường. Chiếc kéo phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh nến, nàng tự nhủ: "Không biết những chiếc kéo này có đủ sắc không?"

Đêm thu trời khá lạnh, nhưng chiếc kéo còn lạnh hơn, nàng hung ác dùng lực đạo giống như gϊếŧ người đâm cái kéo xuống sau cổ của người đang nằm trên giường.

Ngay khi cái kéo chạm vào thịt, Lý Trạch Ngạn đột nhiên xoay người quay lại, hỏi: "Nàng đang làm gì vậy?"

Quả nhiên là giả bộ!

Sợ chết khϊếp như vậy, Tần Thu Uyển trong lòng cười nhạo, một tay cầm kéo, trên mặt đúng lúc lộ ra vẻ kinh ngạc, nói: "Phu quân, chàng còn chưa ngủ? Ta còn định cắt y phục cho chàng đấy."

Lý Trạch Ngạn thầm thở phào nhẹ nhõm và nói: "Không cần. Có hai bằng hữu nhất định phải tìm ta uống rượu chúc mừng ta tân hôn. Không từ chối được nên không nhịn được uống nhiều chút, giờ đã thấy đỡ hơn rồi.” Hắn đứng dậy cởi y phục: “Đêm lạnh, tranh thủ nằm xuống đi.”

Tần Thu Uyển đặt cái kéo lên đầu giường, ngồi trở lại trên giường đắp chăn bông, lại cầm sách lên.

Lý Trạch Ngạn cởϊ áσ và từ từ ngồi trên giường, hôm qua hai người đã thành thân, nhưng tối qua lại không động phòng. Hôm nay không giả say thành công, xem ra dù có thế nào cũng không thoát được. Nhưng hắn đã đồng ý với biểu muội... Nghĩ đến đây, Lý Trạch Ngạn cười hỏi: "Nàng cũng biết chữ sao? Nàng đang đọc cuốn sách gì vậy?"

Tần Thu Uyển cười một tiếng: “Ta không đọc được Tứ thư Ngũ kinh, ta thích đọc thoại bản.” Nàng chỉ vào cuốn sách: “Chỗ này nói phu quân thú thê tử để trợ giúp mình, nhưng lại không thể buông bỏ được người trong lòng. Thế là không động phòng, chỉ vì thủ thân như ngọc cho người trong lòng..." Nàng lắc đầu:" Cũng chỉ là bản thoại viết thế này thôi. Trên đời làm sao có nam tử thâm tình như vậy được?"

Lý Trạch Ngạn nhất thời cảm thấy nàng như biết được chân tướng, sợ tới mức cả người cứng đờ, tay chân run lên, tim đập như trống, hồi lâu không thể cử động. Nhìn sắc mặt của nàng, cứ như đang nói về bản thoại thật vậy, hắn dần dần thả lỏng, vô thức gần gũi hơn không ít, nghiêng người qua đọc sách: "Ở đâu?"

Nếu không có cuốn sách này, há chẳng phải sẽ chứng minh rằng Trương Phinh Đình biết những gì Lý gia đã che giấu nàng ta sao?

Nhìn thấy hắn bị doạ sợ, Tần Thu Uyển thầm cười nhạo, dù sao cứ để hắn không yên lòng, cả ngày lo lắng sợ hãi như này cũng là được rồi. Nàng thuận tay đưa sách qua.

Lúc đầu không có cuốn sách này, nhưng bây giờ có rồi.

Buổi sáng lúc quay về, nàng biên tập luôn một cuốn sách mới, sách không dày, chỉ hơn hai mươi trang, nàng viết xong thì để nha hoàn không biết chữ gửi đến một hiệu sách bên ngoài để đóng gáy, chạng vạng tối mới nhận được.

Trong cuốn sách, chi tiết người đàn ông chịu nhục và người trong lòng của hắn phải chịu oan ức được viết vô cùng chân thực. Lý Trạch Ngạn chỉ cảm thấy rằng hắn chính là nam tử tình thâm trong cuốn sách. Đọc xong vẫn chưa thông suốt: "Phinh Đình, nàng nghĩ sao?"

“Sách ấy mà, đọc cho vui thôi!” Tần Thu Uyển rút quyển sách trong tay hắn về, đặt lại trên bàn nhỏ bên giường, nhướng mày ôn nhu: “Phu quân, buổi tối trời lạnh, chúng ta đi ngủ sớm đi." Trong lời nói lại mang theo thâm ý, uỷ khuất: "Buổi tối hôm qua chàng không tỉnh, khăn voan là do chính ta vém. Đêm tân hôn của chúng ta..."

Mỹ mạo nữ tử trẻ tuổi, da thịt trắng nõn mềm giọng uỷ khuất, mái tóc đen như mực xõa ra làm cho mặt mày nàng trông thật quyến rũ. Lý Trạch Ngạn nuốt nước bọt rồi đột ngột đứng dậy: "Trong thư phòng của ta có sổ sách, ta phải đi nhìn xem."

Nói xong, người đã chuồn mất rồi.

Thậm chí y phục còn chưa thèm mặc!

Lông mày của Tần Thu Uyển vô cùng lạnh lùng.

Kiếp trước hai người thành thân một tháng còn chưa động phòng, lần đầu tiên Lý Trạch Ngạn say rượu, sau đó luôn viện cớ như thế này. Một tháng sau, Lý Trạch Ngạn khăn gói lên đường đi thi ở kinh thành, phu thê cách biệt hai nơi... Trương Phinh Đình vẫn cho rằng đó là ý trời. Hôm nay, nàng liên tục thăm dò, bây giờ xem ra, ý trời cái rắm ấy!

Rõ ràng là Lý Trạch Ngạn đang cố tình trốn tránh!