Vốn là Tần Thu Uyển cũng không muốn động phòng, nhìn thấy người đã chạy rồi thì trực tiếp đóng cửa rồi đi vào ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Tần Thu Uyển mới vừa ngủ dậy Lý Trạch Ngạn liền bưng một cái tráp từ bên ngoài đi vào, mặt mày tươi cười: “Phu nhân, nàng nhìn thử xem có thích hay không?”
Trong tráp là một cây trâm gỗ, chế tác cẩu thả, lờ mờ có thể nhìn ra là khắc một loại trái cây.
Tần Thu Uyển đưa tay ra nhận lấy, nhìn một cái, lắc đầu nói: “Mang cái món đồ này ra ngoài sẽ bị người ta chê cười, cứ để đây trước đi!”
Lý Trạch Ngạn nhấn mạnh: “Đây là tâm ý của ta, là do chính tay ta khắc đó, còn bị thương ở tay nữa nè.” Vừa nói liền đưa đầu ngón tay bị thương ra.
Hắn chính là như vậy, chỗ nào cũng tốt cả, ban ngày sống chung với nhau thì không có chỗ nào là không ổn, còn về việc động phòng… Hắn thường xuyên tìm đủ mọi cớ, Trương Phinh Đình thân là nữ tử nên cũng không thể chủ động, chỉ dám đẩy qua đẩy lại. Nhìn vệt máu trên đầu ngón tay của hắn quả thật là rất sâu, đời trước cũng là như vậy nên Trương Phinh Đình mới không có sinh nghi.
Tần Thu Uyển nói như lẽ đương nhiên: “Nếu như cái món đồ chơi này không phải do chính tay chàng làm thì nó cũng chẳng đến được trước mắt ta đâu, càng không thể nào được ta nhận lấy.”
Lý Trạch Ngạn: “…” Thật là có đạo lý.
“Hôm nay về nhà, chàng có đi với ta không?” Trương Phinh Đình thuận miệng hỏi: “Biểu ca đã hồi tin cho ta, sau giờ ngọ hẹn ở Phúc Nguyên tửu lâu, bảo biểu muội cũng đi cùng đi.”
Nghe được nửa câu đầu, Lý Trạch Ngạn lập tức đi lấy đại hồng y sam ở bên cạnh để mặc vào, nhưng mà sau khi hắn nghe được những lời phía sau thì nhất thời cau mày: “Phinh Đình, chúng ta ép biểu muội như thế, cũng không thích hợp lắm nhỉ?”
Tần Thu Uyển tò mò: “Tại sao người trong nhà của chàng đều cảm thấy biểu muội sẽ không tái giá chứ? Chẳng lẽ tình cảm giữa nàng ta và phu quân của nàng ta thật sự tốt như vậy à?”
Lý Trạch Ngạn chột dạ mà chớp mắt: “Hình như là vậy.”
Tần Thu Uyển gật đầu một cái: “Thì ra là vậy, nhưng mà ta với biểu ca đã hẹn xong hết rồi, hôm nay nhất định phải đi gặp đó!”
Hôm nay người trong chính viện đã ít hơn rất nhiều, cũng chỉ có phu thê Lý gia và lão thái thái, ngay cả đệ đệ của Lý Trạch Ngạn cũng không có ở đây. Tần Thu Uyển tiến lên thỉnh an, Lý mẫu cười tủm tỉm gọi dậy: “Đều là người một nhà, mấy thứ hư lễ này có thể bớt được thì bớt đi.”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển đứng thẳng người dậy: “Vậy thì tức phụ không khách khí nữa!” Lại hỏi: “Biểu muội đâu?”
“Nó không tới.” Lý mẫu dặn dò: “Các con ăn sáng xong rồi thì lên đường, của hồi môn ta đã chuẩn bị hết rồi. Bắt buộc phải nhớ kỹ, về nương gia thì phải về lại bà gia trước khi trời tối. Dù sao thì cũng không xa lắm, sau này còn có nhiều cơ hội để về nhà.”
Lý Trạch Ngạn đáp lời, phân phó hạ nhân để của hồi môn lên xe ngựa.
Tần Thu Uyển cũng phân phó: "Đi gọi biểu muội tới đây!"
Lý mẫu nghi ngờ: “Các con về nương gia sao còn tìm nó làm gì?”
Nghe vậy, Tần Thu Uyển tươi cười nói: “Mẫu thân, trí nhớ của người thật không tốt, ngày hôm qua chúng ta đều đã nói xong rồi, con phải giúp nàng ta bàn bạc hôn sự.”
Lý mẫu: “… Cầm Hề chưa nói nó muốn tái giá!”
Tần Thu Uyển không đồng ý: “Mẫu thân, ở đây không có người ngoài nên con cũng nói thẳng luôn. Biểu muội có thân thế nào thì đó cũng chỉ là thân thích. Làm gì có người thủ tiết trong thời gian dài ở nhà người khác chứ? Qua lâu dài, cho dù chúng ta đồng ý thì biểu muội cũng sẽ cảm thấy xấu hổ, nếu như nàng ta không nhân lúc còn trẻ mà đi tìm một mối hôn sự tốt thì sau này hoa tàn ít bướm muốn rời đi, thì nên đi đâu về đâu đây?”
Nhìn bộ dạng của nàng giống như không gả Lâm Cầm Hề đi thì không được, Lý mẫu có hơi nóng nảy: “Ta đã sớm nói rồi, sẽ chăm sóc cho mẫu tử nó cả một đời!” Dứt lời bà ta lại cảm thấy giọng điệu của mình không đúng lắm, giải thích: “Phinh Đình, con mới về, có một vài nội tình con không biết, năm đó ta là người làm mai cho hôn sự của Cầm Hề, kết quả nó lại trở thành như vậy… trong lòng ta thật sự rất áy náy, cũng là thật sự muốn bồi đắp lại cho nó. Chỉ cần nó muốn ở trong nhà này, thì ta sẽ không đuổi nó đi.”
“Đúng lúc rồi!” Tần Thu Uyển nghiêm túc nói: “Trước đó người thiếu nợ nàng ta, bây giờ tìm một mối hôn sự khác tốt hơn để bù đắp lại thì vừa hay rồi!” Dư quang của nàng nhìn thấy Lâm Cầm Hề đang ở ngoài cửa đi vào, cười nói: “Biểu ca kia của con ngày thường không quản lý hậu viện, thú thê tử về chính là để giúp hắn chăm lo trong nhà, cũng không có yêu cầu phải môn đăng hộ đối, chỉ cần nữ tử đủ ôn thuận, biết chăm nhà chăm cửa là được rồi.”
Lâm Cầm Hề đến gần liền nghe được những lời này, cúi đầu không lên tiếng.
Tần Thu Uyển quay người lại, kéo cánh tay của nàng ta: “Biểu muội, muội đừng sợ, có ta ở đây, mối hôn sự này ván đã đóng thuyền. Muội cứ chờ làm tân nương tử đi!”
Mọi người ở Lý gia sắc mặt đều khác nhau.
Việc đã đến nước này, muốn khước từ thì cũng không thể.
Một nhóm ba người đi ra chính viện, Tần Thu Uyển kéo Lâm Cầm Hề lên xe ngựa, cười với Lý Trạch Ngạn rồi nói: “Phu quân, trong xe ngựa không có vị trí của chàng, chàng đi ra ngoài ngồi đi!”
Rèm cửa buông xuống, xe ngựa bắt đầu chạy, Tần Thu Uyển không còn nhiệt tình như ban nãy nữa, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Lâm Cầm Hề liếc trộm nàng, muốn nói lại thôi mấy lần, hỏi: "Biểu tẩu, vị Lý công tử mà tẩu nói, bên cạnh có thê thϊếp không…”
Tần Thu Uyển: “…” Cái góc tường này, hình như có hơi lỏng lẻo đấy!
Nếu như Lâm Cầm Hề không có động lòng thì hỏi nhiều như vậy để làm gì?
“Có.” Tần Thu Uyển cười như không cười nhìn nàng ta: “Biểu muội để ý sao?”
Lâm Cầm Hề cúi đầu xuống: “Ta thân là một quả cư(góa phụ), còn có thêm hài tử, chỉ sợ không xứng với Lý công tử."
Tần Thu Uyển như có điều suy nghĩ, với tình hình này thì có lẽ Lâm Cầm Hề đã động tâm rồi. Nhưng mà, nàng ta cũng không thể vội vàng muốn gả cho người ta được, cho dù là muốn gả thì nói chung cũng sẽ làm bộ như mình bất đắc dĩ.
“Cứ gặp mặt trước đi rồi nói sau.” Tần Thu Uyển thuận miệng qua loa lấy lệ.
* Trong chính viện của Trương gia, Trương phu nhân đang uống trà, Trương lão gia cùng nhi tử thì đang quay vòng vòng, luôn luôn liếc mắt nhìn ra cửa: “Đã tới chưa?”
Trong lòng Trương lão gia vô cùng sốt ruột: "Không biết Lý gia có ức hϊếp nó hay không, tình tình của nó nhu nhược, có bị ức hϊếp thì cũng chỉ biết nhẫn nhịn, tí nữa bà hỏi kĩ nó một chút…”
So với hai phụ tử đang sốt ruột thì Trương phu nhân tuy lo lắng nhưng mà cũng không có sốt ruột như vậy: “Lão gia yên tâm, ta sẽ hỏi kĩ nó.”
Đúng vào lúc này, quản gia dẫn một nhóm ba người vào tới cửa.
Chân Trương lão gia động đậy, muốn tiến lên trước để nghênh đón, sau khi nhìn thấy Lý Trạch Ngạn thì liền nhịn lại.
Tần Thu Uyển đi tới trước mặt của Trương lão gia, quỳ gối xuống: “Phụ thân, nữ nhi trở về rồi.”
Trương lão gia đỡ nàng dậy: “Trở về là được rồi!”
Vừa nói, vành mắt đã đỏ bừng.
Trong lòng Tần Thu Uyển không phải không đau lòng, lại đi về phía Trương phu nhân dập đầu: “Mẫu thân, nữ nhi đã trở về rồi.”
Vẻ mặt bình tĩnh của Trương phu nhân đã không còn nữa, khom người đỡ nàng dậy: “Không cần đa lễ.” Lau lau khóe mắt, lúc này mới nhìn về phía Lý Trạch Ngạn đứng ở một bên.
Lý Trạch Ngạn cũng dập đầu với hai phu thê bọn họ, Trương lão gia vờ đưa tay ra đỡ: “Đứng lên đi.”
Lâm Cầm Hề cúi đầu đứng ở phía sau, im lặng không lên tiếng.
Hai phu thê liếc nàng ta một cái, đều có hơi nghi ngờ: “Vị này là…”
Tần Thu Uyển nở nụ cười dịu dàng, kéo tay của Lâm Cầm Hề: “Mẫu thân, nàng ta là biểu muội của phu quân, hôm nay con cố ý dẫn nàng ta trở về cũng là để cho người xem thử.”
Về lại nương gia cũng xem như là một ngày lớn, bình thường đều là hai phu thê trở về, mang theo một vị thân thích nữa… cũng được. Nhưng mà cái gì gọi là “cố ý mang về”?
Đối với biểu tình nghi ngờ của Trương phu nhân, Tần Thu Uyển cười nói: “Một lát nữa con sẽ nói rõ hơn với người sau.”
Nữ nhi ranh ma kì lạ, có thể thấy được hai ngày vừa qua cũng không quá tệ. Khuê nữ đã gả cho người ta rồi hiếm khi mới trở về, phu thê Trương gia cũng không muốn đặt tâm tư lên người nào khác, lúc này cũng không hỏi nữa. Trương phu nhân chọc chọc trán của nhi nữ mình: “Con đó, gả cho người ta rồi thì phải biết tuân theo quy củ, không được làm bậy đâu.”
Lại nhìn về phía Lý Trạch Ngạn bên kia: “Trạch Ngạn, hai ngày này Phinh Đình có càn quấy hay không?”
Lý Trạch Ngạn: “…” Có đó!
Mới vào cửa ngày thứ hai đã khiến cho trong nhà gà bay chó sủa rồi, cứ muốn lấy lý do là làm mai cho khách nhân ở nhờ trong phủ mà đuổi người ta đi, nhìn thế nào cũng không giống với một thê tử khôn khéo dịu dàng.
Nhưng mà nhìn nụ cười trên mặt của Trương phu nhân, rất rõ ràng đây chỉ là khách khí, thậm chí còn có ý đang chờ đợi hắn khen nữ nhi của bà nữa. Dưới tình huống như vậy thì làm sao mà hắn dám nói thật được?
Lúc này, Lý Trạch Ngạn nuốt xuống các loại bất mãn đã trào lên tới miệng, miễn cưỡng nở một nụ cười: “Phinh Đình rất tốt, mẫu thân của con nói rằng có thể lấy được nàng là phúc khí của con và Lý gia bọn con.”
Lời này rất rõ ràng là đang lấy lòng một nhà ba người bọn họ, Trương lão gia cười haha thật to: “Phinh Đình bị chúng ta chiều đến hư rồi, nếu như làm sai ở đâu thì các con cứ việc dạy dỗ nó.”
Lý Trạch Ngạn vội vàng nói: “Nàng tốt lắm!”
Hai phụ tử bọn họ nói cười vui vẻ, Lâm Cầm Hề đứng ở trong góc, trong lòng cảm thấy khá khó chịu, ánh mắt Trương phu nhân vừa chuyển, cười nói: “Lâm cô nương, đã đến cửa thì chính là khách, nếu như cô đã là biểu muội của Phinh Đình vậy thì chính là thân thích của nhà chúng ta, sau này cũng sẽ thường xuyên qua lại, đừng có câu nệ như vậy. Phong cảnh trong vườn cũng không tệ lắm, ta bảo người dẫn cô đi một vòng?”
Bên cạnh lập tức có nha hoàn vươn tay ra. Hôm nay Lâm Cầm Hề vừa vào trong, nhìn cả phòng sang trọng hoa lệ, nhìn thấy người một nhà nói năng sôi nổi thân thiết vô cùng, lại thấy Lý Trạch Ngạn lời trong lời ngoài mà tâng bốc Trương Phinh Đình, trong lòng đã sớm chua lè rồi, cũng không muốn ở lại nữa, đi theo nha hoàn ra ngoài.
Trương phu nhân kéo Tần Thu Uyển, cười nói: “Thủ sức thạch lưu trước đó làm cho con hôm qua đã được đem tới, con đi với ta xem thử coi có thích hay không.”
Trong bụng Lý Trạch Ngạn lo âu, những chỉ làm ra dáng vẻ tình thâm: “Phinh Đình, ta ở nơi đây đợi nàng.”
Tần Thu Uyển cũng không quay đầu lại, đi theo Trương phu nhân đi vào trong phòng.
Vừa vào cửa, Trương phu nhân nhíu mày lại tới: "Cái biểu muội mà con nói đó, ánh mắt chỉ hận không thể đâm cho con vài đao, con đem nàng ta trở về đây để làm gì?”
Tần Thu Uyển cười nói: “Xem kịch!”
Xem kịch gì chứ?
Vừa nãy bà thấy được nữ nhi lạnh nhạt với tân phu quân, nghĩ đến khả năng nào đó, nụ cười trên mặt Trương phu nhân nhếch không lên nổi, nghi ngờ hỏi: "Con cãi nhau với Trạch Ngạn rồi à?”
"Không!" Tần Thu Uyển lắc đầu.
Đến giờ phút này, Trương phu nhân đột nhiên phát hiện, trên mặt của nữ nhi mình chỉ có sự vui mừng khi nhìn thấy phu thê bọn họ chứ không hề có sự thẹn thùng như lúc tân hôn, lập tức sốt ruột: “Nó ức hϊếp con à? Hay là bà bà kia của con khắt khe với con à?”
Tần Thu Uyển lắc đầu: “Không có đâu, hoặc là nói, hắn căn bản không thèm ức hϊếp con.”
Trong lời nói này khá có thâm ý, Trương phu nhân nghi ngờ mà quan sát nữ nhi, nhích tới gần một ít, vô cùng thần bí mà hỏi: “Các con… đã động phòng chưa?”
Đời trước Trương phu nhân cũng hỏi những lời này, lúc đó Trương Phinh Đình ngượng ngùng không thôi, nói cho có lệ rồi thôi.
Bây giờ đã đổi lại thành Tần Thu Uyển, mặt nàng vô cùng thản nhiên: “Chưa, đêm tân hôn hắn uống say, tối qua trở về giả say bị con vạch trần, sau đó chạy qua thư phòng ở rồi.”
Giả say bị vạch trần?
Cũng có nghĩa là, Lý Trạch Ngạn căn bản không muốn động phòng?
Trương phu nhân giận đến nỗi vỗ một phát lên trên bàn: “Lẽ nào lại như vậy?" Bà càng nghĩ lại càng thấy tức giận: “Nữ nhi tốt đẹp của ta chẳng lẽ lại không xứng với nó?”
Đang nói chuyện, bà xoay người liền ra cửa: “Không được, ta phải đi hỏi nó mới được!”
Tần Thu Uyển kéo bà lại: “Mẫu thân!”
“Con còn bảo vệ nó à?” Trương phu nhân chỉ cảm thấy bực bội.
Tần Thu Uyển bật cười: "Không có bảo vệ, hắn vui lòng giả bộ, vậy con liền phối hợp… Dày vò hắn một chút. Giống như tối hôm qua, hắn trở về liền giả bộ say, con liền đâm cây kéo đâm về phía hắn, hắn lập tức liền tỉnh táo.”
Trương phu nhân: "..."
Nghe lời nói tàn bạo của nữ nhi, trong bụng bà nổi lên nghi ngờ, đây nào giống như đối xử với phu quân, ngược lại giống như đang… ghẹo khỉ?