Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 3: Nguyên phối đầu tiên 3

Chỉ sau một vài nhịp hô hấp, Lâm Cầm Hề liền phản ứng lại, khóc không thành tiếng: "Ta biết rằng thân phận thủ tiết bị người người ghét bỏ, nhưng đây cũng không phải là điều ta muốn. Mọi người đã không muốn giữ bọn ta ở lại, vậy mẫu tử bọn ta sẽ đi..."

Nàng ta lau nước mắt, chuẩn bị rời đi, Lý Trạch Ngạn tiến lên một bước muốn túm lấy nàng ta, hai tay đều duỗi ra, dường như phát hiện hành động của mình không thích hợp, lập tức quay đầu nhìn mẫu thân ở bên cạnh.

Lý mẫu nghiêm khắc nói: "Phinh Đình, Cầm Hề đã sống trong phủ nhiều năm rồi. Nếu con vừa đến đã bảo người ta dọn đi, người nào không biết còn tưởng con cay nghiệt, cố chấp."

Tần Thu Uyển mang vẻ mặt không muốn hiểu: "Con đã đưa cho nàng ta trạch tử trong của hồi môn để ở, con nghĩ mình chu đáo như thế là đã đủ với thân nhân này rồi. Câu này hơi khó nghe, nếu con không gả vào Lý gia mấy người, cả đời muội ấy cũng sẽ không bước được chân vào trạch tử của con đâu!" Nàng nhìn Lâm Cầm Hề vừa đi được vài bước đã đứng dưới tàng cây thấp giọng nức nở, nghi hoặc hỏi: “Vừa rồi ngươi mới nói là muốn đi, sao giờ lại không đi nữa?"

Lâm Cầm Hề: "..."

Dường như Lý phụ đặc biệt lo lắng cho hài tử, ông ta đích thân bế nó lên, cau mày thúc giục: "Đại phu đâu? Không cần tìm danh y, cứ tìm đại phu ở y quán gần nhất, sau đó phái xe ngựa đi đón!"

Lại thêm một vài thuộc hạ vội vã chạy đi.

Tần Thu Uyển cười như không cười: "Phụ thân, nhìn thấy người lo lắng như vậy, người nào không biết, còn tưởng rằng đây là tôn tử của người đấy?"

Lý phụ cứng người.

Lý mẫu như mèo bị giậm đuôi, lớn tiếng nói: "Con đừng nói nhảm! Cha con nhìn hài tử lớn lên, tình cảm mấy năm trời, không nỡ nhìn nó bị thương mà thôi!"

Lý Trạch Ngạn chột dạ mà vội vàng đồng ý: "Phinh Đình, đừng nói nhảm. Biểu muội vốn thủ tiết, không thể để người ngoài hiểu lầm."

Tần Thu Uyển cười nhạo: "Nhìn chàng vừa lo lắng cho hài tử như vậy, muốn làm không hiểu nhầm cũng khó."

Lời vừa nói ra, Lý Trạch Ngạn càng cảm thấy chột dạ.

Ngay cả Lâm Cầm Hề ở đằng kia cũng không khỏi nhìn sang, đầu mới quay được một nửa, đã vội vàng thu lại.

Không rõ nội tình thì có lẽ không nhìn ra được, nhưng Tần Thu Uyển biết mối quan hệ giữa họ. Lúc này quan sát thần sắc của vài người, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là sơ hở.

Cứ coi như là đuổi người đi, trước tiên cũng phải chữa lành vết thương cho hài tử đã. Đại phu đến rất nhanh, kiểm tra xong thì mặt mày tỏ vẻ không sao: "Chỉ là vết thương ngoài da thôi, dưỡng thương một khoảng thời gian là khoẻ ngay, là do vết thương hơi sâu ... nên sẽ để lại sẹo. Vết sẹo này càng lúc sẽ lớn dần theo hài tử. Trong y quán của ta có thuốc ngừa sẹo, nếu dùng thường xuyên, chắc chắn sẽ lành hẳn.”

Lâm Cầm Hề ôm hài tử, khóc như thể ruột gan đứt thành từng khúc.

Sắc mặt của Lý mẫu cũng không tốt, Lý phụ cau mày, rõ ràng là không hài lòng, thuận theo tiếng khóc bi thương của Lâm Cầm Hề mà sắc mặt càng lạnh hơn.

Tần Thu Uyển chậm rãi tiến lên, cúi người ngồi xổm xuống, nhìn hài tử nhẹ giọng hỏi: "Ai đẩy con?"

Trên lông mi của hài tử còn có nước mắt, nhìn đặc biệt đáng thương, cậu bé duỗi ngón tay chỉ vào nàng: "Ngươi đẩy ta!"

Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người đều có vẻ mặt khác nhau, nhưng rõ ràng là tất cả đều có vẻ mặt không hài lòng với Tần Thu Uyển.

Lý mẫu còn chế nhạo: "Hài tử không biết nói dối, bây giờ còn lời gì để nói nữa không?"

Sắc mặt Tần Thu Uyển không thay đổi, nàng lộ ra vẻ tò mò: "Vừa rồi ta nhìn thấy con, hình như có người ở bên cạnh con, là ai vậy?"

Lâm Cầm Hề thót tim, đang muốn ngăn lại, nhưng lại nghe thấy tiếng hài tử giòn tan: "Điềm nương."

Điềm nương trong miệng cậu, là nhũ mẫu của cậu.

Tần Thu Uyển gật đầu, đứng dậy nhìn về phía đám người: "Một hài tử như nó, bên cạnh không thể thiếu người. Ta chưa hề đẩy nó mà nó lại bị ngã. Trước ta có nhũ mẫu ở cùng nó, ta cho rằng người đẩy ngã nó chính là nhũ mẫu của nó!"

Lông mi Lâm Cầm Hề run lên, che đi biểu tình trong mắt: "Điềm nương hôm nay không khoẻ, xin nghỉ ở trong phòng tu dưỡng. Nếu thật sự có bà ấy ở bên cạnh, Chí Viễn cũng sẽ không ngã..."

Lý mẫu cũng không nghĩ là Điềm nương: "Điềm nương chăm sóc cho Chí Viễn mấy năm nay, còn yêu thương Chí Viễn như hài tử của mình, sao có thể đẩy nó được?"

“Hài tử đã nói như vậy, rốt cuộc Điềm nương có làm hay không? Cứ hỏi là biết ngay!” Tần Thu Uyển vẫy tay, hai bà tử đứng ở bên ngoài cùng lập tức tiến lên.

Hai người này là hai người đi theo Trương Phinh Đình xuất giá, cũng gọi là có sức lực, dáng dấp cũng cao lớn. Đáng tiếc là hôm qua vừa bước vào cửa, hai bà tử đã bị Lý mẫu chặn ở ngoại viện với lý do tướng mạo trướng mắt, khó coi.

Tần Thu Uyển ra lệnh: "Đi tìm Điềm nương đến đây."

Cả hai nhận lệnh và rời đi.

Lâm Cầm Hề lo lắng siết chặt ống tay áo.

Lý mẫu không kiên nhẫn: "Sao con có thể coi lời nói hài tử là thật được? Điềm nương đã xin nghỉ ngơi, vậy khẳng định không phải là bà ấy. Phinh Đình, làm sai thì nhận tội đi. Đừng có vu cáo người khác gánh tội thay con!"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Vừa rồi người nói hài tử không thể nói dối, bây giờ lại nói không thể coi lời nói của hài tử là thật. Cuối cùng thì cái nào mới đúng đây?"

Lý mẫu: "...Nếu không phải Điềm nương, con định thế nào?"

Tần Thu Uyển không trả lời câu này, cho dù không phải là Điềm nương thì dù sao trong phủ cũng có người đẩy hài tử. Ngô bà tử có một câu nói rất đúng, chỉ dựa vào mình hài tử thì sao có thể ngã thành như vậy.

Điềm nương bị kéo tới, bà ta cứ giãy dụa suốt một đường, từ xa nhìn thấy tình hình bên này, vội vàng giải thích: "Cô nương, hôm nay ta đã hơn nửa ngày không ra khỏi phòng, thuật phân thân đâu ra mà đến đây? Hơn nữa, từ nhỏ ta đã nhìn Chí Viễn thiếu gia lớn lên, không phải thân sinh mà còn hơn cả thân sinh, sao có thể đẩy nó đến nỗi bị thương được?”

Lý mẫu không kiên nhẫn được nữa, bà ta nói: "Phinh Đình, con đã làm loạn đủ chưa?"

“Là các người làm loạn!” Tần Thu Uyển nhấn mạnh: “Ta đang trên đường quay lại phòng để sắp xếp của hồi môn. Trên đường lại đυ.ng phải một hài tử ở đợ ngã sấp xuống. Ta chưa kịp đỡ nó dậy thì một đám người các ngươi chạy đến chất vấn ta! Ta mới vào Lý gia, không thể để lại thanh danh là khắt khe không bao dung với một hài tử. Dù thế nào đi chăng nữa, ta cũng phải điều tra chuyện này!"

Nói xong, nàng lại nghiêm mặt nói: "Chí Viễn nói, trước ta là có Điềm nương ở cùng nó, hài tử sẽ không nói dối. Vậy thì, người nói dối nhất định là Điềm nương. Các ngươi đánh bà ta cho ta..."

Lâm Cầm Hề vừa khóc vừa nói: "Điềm nương đã chăm sóc Chí Viễn nhiều năm, không có công lao thì cũng có khổ lao, bởi vì một câu nói thuận miệng của một hài tử không hiểu chuyện mà phạt đòn ép hỏi bà ấy, khó tránh khiến người khác cảm thấy rùng rợn!”

Lý mẫu lập tức lên tiếng: "Phinh Đình, con có thể thẩm vấn, nhưng không được động thủ!"

Điềm nương đã bị đè trên mặt đất run sợ nghe được điều này, cảm kích nhìn về phía Lý mẫu và Lâm Cầm Hề.

Tần Thu Uyển không tức giận: "Cũng được, ai bảo người là bà bà ta chứ? Lời của người ta không dám không nghe theo..." Ánh mắt nàng liếc đi, nhìn về phía đám người vây xem, cười nói: "Như này đi, Điềm nương nói hôm nay bà ấy không ở trong viện. Ai trong số mấy người nhìn thấy tận mắt, thì hãy giúp ta, đứng ra xác nhận một lát."

Đám thuộc hạ không động đậy.

Tần Thu Uyển cười nói: "Con người của ta ấy, ân oán rõ ràng. Có oán báo oán, có ân sẽ báo đáp, chưa từng lợi dụng người khác một cách vô ích. Nếu có ai đứng ra làm chứng, ta sẽ trả lại khế ước bán thân cho người đó, cũng sẽ tặng hai mươi lượng bạc để người đó ổn định cuộc sống.” Nàng vẫy tay, nha hoàn bên cạnh lập tức móc bạc ra dâng lên.

Tần Thu Uyển chỉ một ngón tay vào bạc: "Ta nói được làm được!"

Một đám thuộc hạ vốn còn đang bình tĩnh lập tức náo loạn lên.

Hai mươi lượng bạc đối với những phu nhân này của Lý gia mà nói, cũng không phải là con số nhỏ. Đối với những thuộc hạ này, càng là một lượng bạc lớn, ý nghĩ có chút lay động. Cầm thứ này và khế ước bán thân rời đi, cũng không sợ chủ tử ghi hận, chuyện này không khác gì cái bánh ngọt rơi từ trên trời xuống.

Chiếc bánh đã rớt xuống, lại còn được kẹp với thịt, chỉ có kẻ ngu ngốc mới không lấy nó.

Lúc này, bốn người bước tới, tranh nhau nói bọn họ nhìn thấy Điềm nương ở chỗ nào trong viện.

Một trong số đó còn nhìn thấy Điềm nương đưa hài tử đến, còn trông thấy bà ấy một mình trở về.

Viện lớn như vậy, lộ tuyến lại chỉ có tí tẹo như kia, dường như là bên kia Điềm nương ra khỏi viện, bên này đều có nhân chứng nhìn thấy bà ta đi vào vườn.

Tần Thu Uyển ngoài cười nhưng trong không cười: "Mẫu thân, thuộc hạ này gan to bằng trời, đẩy ngã tiểu chủ tử rồi còn đùn đẩy sự tình lên người ta. Đánh bà ấy một trận cũng không oan đâu nhỉ?"

Nàng vung tay: "Đánh mạnh tay lên cho ta!"

Hai bà tử bước tới và đè Điềm nương xuống đất, những cú gậy lập tức liên tiếp rơi xuống.

Sau đó là tiếng hét đau đớn của Điềm nương.

Lâm Cầm Hề kinh hãi, vội vàng tiến lên can ngăn. Người của Lý gia lên tiếng cản, Tần Thu Uyển đều ngoảnh mặt làm ngơ: "Bình sinh ta hận nhất là người nào hãm hại ta. Ta mới bước vào Lý gia, nhưng phụ nhân này lại hãm hại ta như vậy. Nếu không điều tra rõ sự thật và trả lại sự trong sạch cho ta, sau này sống ở Lý gia ta phải tự túc thế nào?"

Lâm Cầm Hề khóc càng thảm thiết hơn: "Biểu tẩu, Điềm nương hẳn là vô ý. Bao năm qua bà ấy đã hết sức chăm sóc cho Chí Viễn, tỷ bỏ qua cho bà ấy đi."

“Bỏ qua?” Tần Thu Uyển chế nhạo: “Mới vừa rồi mấy người còn luôn miệng chất vấn ta, nhưng có ý nghĩ muốn bỏ qua cho ta không? Lâm biểu muội, sao ta cứ cảm thấy muội hình như đang nhắm vào ta? Người khác đẩy thì là vô ý, còn ta đẩy chính là cố ý?"

Lâm Cầm Hề trợn tròn mắt, vô thức lắc đầu: "Không phải như vậy!"

Tần Thu Uyển cũng không bỏ qua cho nàng ta, hỏi: "Muội có thể xin tha cho một phụ nhân, nói là bà ta vô ý. Vậy thời điểm mà mọi người đổ oan cho ta, vì sao muội lại không can ngăn, chẳng phải là để Lý gia trách phạt ta sao?"

Kể từ khi phát hiện ra cú ngã của hài tử đến bây giờ, hầu hết suy nghĩ của người Lý gia đều đổ dồn vào vết thương của hài tử, cũng khăng khăng cho rằng Trương Phinh Đình là người đẩy hài tử.

Nhưng vào lúc này, nghe thấy nàng khiển trách Lâm Cầm Hề, mọi người càng nghe càng cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Có vẻ như ... câu hỏi của Trương Phinh Đình rất có đạo lý!

Cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của mọi người, Lâm Cầm Hề nức nở nói: "Ta không cố ý đâu. Mẫu tử bọn ta phải ăn nhờ ở đậu. Dù có bị người ta ức hϊếp thật, bọn ta cũng không dám đi tìm công lý cho chính mình. Vừa rồi, ta đã một lòng khóc cho mệnh khổ của mình, không nghĩ nhiều như vậy... cuộc đời ta thực sự toàn cay đắng ... "

Nghe được câu cuối cùng, người Lý gia vốn còn có chút tức giận vì bị lừa, sắc mặt thay đổi, không còn tức giận như vừa rồi nữa.

Lý Trạch Ngạn tiến lên nói: "Biểu muội, sau này muội ở lại trong phủ, sẽ không có ai ức hϊếp muội!"

Tần Thu Uyển gật đầu: "Đúng rồi. Trước tiên đuổi nhũ mẫu to gan đã hại tiểu chủ tử này ra ngoài." Không đợi phản ứng của mọi người, nàng đã hạ lệnh: "Đưa bà ta đến chỗ nha hành(môi giới). Từ nay về sau, ta không bao giờ muốn gặp lại bà ta nữa."

Điềm nương sợ tới mức hồn phi phách tán, vội vàng kêu lên: "Cô nương cứu mạng… cứu mạng…”

Lâm Cầm Hề đang muốn cầu xin, Tần Thu Uyển đã nói trước: "Biểu muội này, muội năm nay chưa tới hai mươi. Đúng là độ tuổi đẹp, sao phải thủ tiết sớm như vậy. Như vậy đi, Trương gia nhiều thân thích, ta giúp muội thăm dò một chút, đảm bảo chọn cho muội được một người tốt. Muội cũng đừng sợ phiền ta, nói thật, mẫu tử hai người giống như đồ sứ dễ nát, đều không thể chạm vào, ta khẳng định sẽ không để hai người sống ở Lý gia nữa. Hai người đã không đồng ý dọn đến nhà của ta, vậy thì xuất giá đi, tránh việc phải sống gửi nhà người, cũng có người sẽ nhường nhịn che chở cho muội…”

Lâm Cầm Hề: "..." Xuất giá?

Lý Trạch Ngạn: "..." Xuất giá! Sao mà được?