Trước khi Lý mẫu gả vào Lý gia, hai nhà xem như cũng môn đăng hộ đối.
Lúc mới bước vào cửa, bà ta thực sự có hầu hạ lão thái thái một thời gian. Nhưng không bao lâu sau thì có bầu nên lấy cớ thân thể không khoẻ, không thể hầu hạ nữa. Hài tử ra đời, bà ta còn nói rằng muốn chăm sóc hài tử. Sau đó, bà ta lại sinh thêm hai hài tử, vài năm sau đó, bà ta đã hình thành nên thói quen không phục vụ bà bà rồi.
Lão thái thái cũng vì lợi ích của tôn tử mà lười so đo với tức phụ.
Hôm nay thấy tức phụ phải đầu hàng trước mặt tôn tức(cháu dâu), y hệt bà năm đó... Lão thái thái tràn đầy thích thú nhìn bà tức(đôi mẹ chồng nàng dâu), chờ đợi màn đối đáp của hai người.
Lý mẫu không thể tự mình mở lời, bèn ra hiệu cho nha hoàn.
Nha hoàn nhận lệnh, thẳng eo lên và nói: "Phu nhân sức khỏe không tốt, đến lão phu nhân cũng phải thương hại người, cho nên mới không hầu hạ được."
Tần Thu Uyển ngạc nhiên liếc nhìn Lý mẫu: “Con thấy mẫu thân mặt mày tươi tắn, thì ra là có bệnh ngầm sao?” Nói xong, nàng lộ ra vẻ lo lắng thần sầu: “Mẫu thân, bệnh của người có nặng lắm không? Không bằng con đi mời Chu đại phu ở trong thành đến chẩn đoán và chữa trị cho người nhé?"
Lý mẫu: "..." Nha hoàn rõ ràng đã nói Lý gia phải hầu hạ bà bà.
Thân thể không tốt chỉ là cái cớ!
Tần Thu Uyển nói xong, lập tức ra lệnh cho nha hoàn đứng ở cửa: "Đi mời Chu đại phu đến."
Tất cả mọi người: "..."
Chỉ cần không ngu ngốc thì đều có thể nghe ra được ý tứ trong lời nói của nha hoàn. Rõ ràng là muốn Trương Phinh Đình hầu hạ cho bà bà, nhưng nàng lại phản đối, lập tức quan tâm đến bệnh ngầm của bà bà... Mọi người không nghi ngờ gì nữa, nếu như đại phụ thật sự được mời tới, Trương Phinh Đình chắc chắn sẽ vạch trần với thiên hạ chuyện Lý mẫu đã nhiều năm không hầu hạ bà bà.
Nếu để người ngoài biết Lý mẫu đã lâu rồi không hầu hạ bà bà, vốn cũng không nghĩ ngợi nhiều, mà chỉ coi là bà bà khoan dung. Cũng có những trưởng bối thực tình rất thương tức phụ, không nỡ sai khiến. Nhưng nếu Lý mẫu không hầu hạ trưởng bối, lại quay đầu yêu cầu tức phụ phục vụ mình, chắc chắn bà ta sẽ bị mang tiếng là xấu tính.
Trương Phinh Đình được gả vào một gia đình có địa vị thấp hơn gia đình nàng, Lý gia không dám khắt khe với nàng.
Lúc này, Lý mẫu lên tiếng cự tuyệt: "Không cần!"
Tần Thu Uyển khăng khăng: "Không được giấu bệnh tránh đại phu. Nhiều người bệnh đến mức dùng thuốc cũng không hiệu quả, đều là bệnh vặt mà ra. Thân là nhi tức của người, con không biết người có bệnh thì thôi đi, đã biết là nhất định phải giúp người chữa khỏi!"
Thấy nàng lại sắp gọi người, Lý mẫu gấp gáp: "Bệnh vặt thôi. Không cần tốn công sức."
Tần Thu Uyển bất ngờ: “Vậy là tốt quá rồi.” Nàng vươn tay bóp cổ: “Hôm qua thành thân. Trên đầu đội quá nhiều thủ sức(đồ trang sức), khăn trùm đầu lại vừa to vừa nặng. Nghỉ ngơi cả đêm mà vẫn chưa khôi phục lại bình thường được, cổ thì đau nhức... Mẫu thân, con phục dưỡng người dùng bữa vào ngày khác nhé?"
Lý mẫu không muốn đồng ý, nhưng bà ta vì “bệnh vặt” của mình mà không hầu hạ, sao có thể để tức phụ đang đau cổ hầu hạ cho mình được?
Bà tức hai người, người đến người đi, Lý Trạch Ngạn sợ mẫu thân không chịu nhún nhường, đến lúc đó lại ầm ĩ lên, chủ động nói: "Ăn cơm trước đã."
Một bàn người cuối cùng đã có thể bắt đầu ăn, Tần Thu Uyển rất đói, nghe nói Lý Trạch Ngạn không làm nhân sự. Hôm qua hắn uống quá nhiều, vừa trở về đã lăn ra ngủ. Trương Phinh Đình vừa mới vào cửa, nàng ấy không biết tính nết của người Lý gia, thân là một tân nương tử, nàng ấy cũng ngại để người chuẩn bị bữa ăn cho mình, vì vậy nàng ấy đã để bụng đói hơn nửa ngày rồi ngủ thϊếp đi.
Tần Thu Uyển đói đến mức ngực dán vào lưng, tuy rằng động tác ăn uyển chuyển, nhưng lại ăn rất nhanh.
Khi ăn không nói, một bữa ăn diễn ra cũng gọi là suôn sẻ.
Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Lâm Cầm Hề bưng một cái bát nhỏ, gần như là ăn từng hạt một, hành động nhẹ nhàng, như là sợ hãi, cũng không dám ăn. Lý Trạch Ngạn không ngừng nhìn về phía đó, Tần Thu Uyển không nghi ngờ gì nữa, nếu lúc này nàng không có ở đây, hắn nhất định sẽ gắp thức ăn cho Lâm Cầm Hề.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Thu Uyển đứng dậy cáo từ, lời nói cũng dễ nghe: "Ngày hôm qua trong nhà rối ren, của hồi môn còn chưa thu xếp xong, rất lộn xộn, con đi trước một bước."
Nghe thấy từ "của hồi môn", Lý mẫu đặt chén đĩa xuống và nói: "Phinh Đình, ta nghe nói trước khi xuất giá, con luôn được nuôi dưỡng ở khuê phòng. Con có biết kinh doanh không?" Không đợi người khác tiếp lời, bà ta cười nói: "Là thế này, trong nhà cũng có một cửa hiệu, bình thường đều là ta quản lý. Từ đó đến giờ chưa bao giờ lỗ, năm nào cũng dư. Nếu con yên lòng, không bằng ta giúp con trông coi nhé?"
Đừng nói đến Tần Thu Uyển, ngay cả Trương Phinh Đình kiếp trước cũng không đồng ý, nhưng đến cuối cùng nàng ấy không lay chuyển được Lý mẫu, nên chưa đến hai ngày đã giao sổ sách ra.
“Không cần!” Tần Thu Uyển cự tuyệt luôn.
Lý mẫu lộ vẻ thất vọng: "Con không tin ta sao? Cho rằng ta là loại người ham của hồi môn của tức phụ?"
Tần Thu Uyển hỏi: "Chẳng lẽ không phải?"
Sắc mặt Lý mẫu trở nên cứng ngắc.
Dù thực sự nghi ngờ bà bà thì người bình thường cũng không thẳng thừng vặn hỏi như vậy, về sau là người một nhà, uyển chuyển cự tuyệt mới là bình thường chứ.
Đến lúc này, Lý mẫu đã phải thừa nhận rằng tức phụ mới này thực sự không thể dùng lẽ thường mà nói.
Không khí trong phòng ngưng trệ, nhà nào mà tham của hồi môn của tức phụ là sẽ bị vạch áo cho người xem lưng! Thấy sắc mặt của mọi người có vẻ thận trọng, Lâm Cầm Hề dịu dàng nói: "Chắc biểu tẩu chỉ đùa thôi."
Tóm lại là làm dịu cái bầu không khí này xuống.
Sắc mặt Lý mẫu hoà hoãn: "Không hiểu lầm ta là được rồi. Ta muốn giúp con vì ta nghĩ phu thê các con mới tân hôn, cũng là lúc hâm nóng tình cảm. Con vừa đến Lý gia, ta sợ con không quen.” Ngừng lại một chút, vẻ mặt bà ta chế nhạo: "Thêm nữa, ta không dễ gì mới có tức phụ, chờ được ôm tôn tử. Người mà mang thai ấy, sợ nhất là hao tổn tinh thần... "
Vẫn chưa bỏ cuộc!
Tần Thu Uyển gật đầu: "Mẫu thân nói phải. Con cũng có cách nghĩ của mình. Có ba lý do. Thứ nhất, con sợ người ngoài hiểu lầm Lý gia thèm muốn của hồi môn của con. Rõ ràng là con lười biếng, nhưng lại muốn người đứng đầu gió chắn tiếng xấu cho con, thân là vãn bối lại để cho trưởng bối lao tâm lao lực, thật sự không nên! Thứ hai, hiện tại người vẫn còn sống, nếu con tham an nhàn, một mực không học hành, đợi đến khi người không còn ở đây, con là trưởng tức của Lý gia, gian hàng này được giao lại cho con, nếu thua lỗ thì phải làm thế nào?”
Nàng nói như thật: "Người đừng tưởng rằng mình còn trẻ, sau này còn có thể dạy dỗ con. Người sống trên đời, đều không biết ngày mai và những chuyện ngoài ý muốn, cái nào sẽ đến trước. Lỡ người bị bệnh nặng ốm liệt giường, không trị được thì phải làm sao?”
Lý mẫu: "..." Ngươi mới bị bệnh không trị được ấy, cả nhà ngươi đều mắc bệnh không trị được!
Trong nhà vừa mới đón tức phụ về, ngày đại hỉ mà nói lời như vậy, cũng xúi quẩy quá rồi.
Đừng nói Lý mẫu, lão thái thái cũng khó chịu, nghiêm mặt: "Phinh Đình, không được nguyền rủa trưởng bối!"
Tần Thu Uyển bất cẩn vung tay: "Thô nhưng thật! Là trưởng tức của Lý gia, con phải gánh vác trách nhiệm. Nhưng cũng không thể an nhàn ném sự việc lên người trưởng bối. Dù con muốn né khó nhọc, phụ thân con cũng không cho phép."
Nàng lấy Trương phụ ra, tất cả mọi người đều á khẩu không nói nên lời.
Nàng đứng dậy: "Con thực sự phải về, các người từ từ dùng bữa."
Sau đó, như bị một cơn gió thổi ra cửa.
Lão thái thái thở dài.
Lý mẫu đập đũa: “Tức đến no luôn rồi!"
Nhị phòng vẫn cứ im phăng phắc, vãn bối lặng lẽ đặt đũa xuống, hành lễ lui ra ngoài.
Lý Trạch Ngạn cau mày.
Lâm Cầm Hề cúi đầu, khóe miệng giật giật.
Tần Thu Uyển không biết thái độ của những người trong phòng, nàng đi một mạch ra hậu viện. Trương Phinh Đình đời trước lúc thỉnh an trở về, trên đường đυ.ng phải hài tử do Lâm Cầm Hề hạ sinh ngã sấp xuống, cõng theo một đống oan ức.
Chuyển qua tiền viện, quả nhiên đυ.ng mặt một hài tử, khuỷu tay rướm máu, vừa nhìn thấy nàng là đã khóc oà lên.
Nha hoàn bên cạnh Tần Thu Uyển thấy thế thì thấp giọng nói: "Phu nhân, nghe nói các thiếu gia trong nhà đều hơn mười tuổi. Hài tử mới vài tuổi thì chỉ có nhi tử của biểu cô nương. Hình như năm nay bốn tuổi, nhìn tuổi tác thì cũng trạc trạc, nô tỳ đi đỡ nha?"
Một nha hoàn chỉ có trình độ nói không được hai câu, đang định bước tới đỡ người, thì nghe thấy phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, đi đầu là một bà tử tầm hơn năm mươi tuổi, khuôn mặt nhân hậu, chính là thê tử của quản gia, Ngô bà tử, người lúc này đang chịu trách nhiệm trông coi nhà bếp, rất được Lý mẫu tín nhiệm. Nhìn thấy tình hình bên này, bà ta lập tức hét lên: "Phu nhân, Chí Viễn chỉ là một hài tử, tại sao người lại xuống tay độc ác như vậy?"
Chỉ với một câu nói, Tần Thu Uyển đã bị kết tội.
Động tĩnh rất lớn, nhanh chóng thu hút người của Lý gia. Dù là chủ nhân hay thuộc hạ, tất cả đều tập trung ở đây trong vòng vài nhịp thở.
Cũng vì toà nhà không lớn, nên mới nhanh như vậy.
Tần Thu Uyển quay đầu hỏi: "Ngươi thấy ta đẩy nó sao?"
Ngô bà tử như nắm được cái chuôi: "Người đã thừa nhận đẩy người, nô tỳ còn chưa nói lời nào!"
Lý mẫu nhìn thấy hài tử đang khóc trên mặt đất thì vội vàng đi tới, đích thân bế nó lên, trên mặt lộ vẻ lo lắng, vừa kiểm tra vết thương vừa ra lệnh: "Mau đi mời đại phu."
Lý Trạch Ngạn cũng tới gần, người thích sạch sẽ như hắn không quan tâm đến vết bẩn trên mặt đất, nửa quỳ trên mặt đất rồi giúp một tay kéo tay áo của hài tử. Lâm Cầm Hề trực tiếp quỳ xuống, khóc đến không kiềm chế được.
Lý phụ vừa rồi còn tức giận rời khỏi chính viện, có lẽ là nghe thấy động tĩnh, không biết từ đâu xông ra, nhìn thấy hài tử bị thương thì lập tức sốt sắng tiến lên vài bước, hỏi: "Sao lại bị thương?"
Lâm Cầm Hề liếc nhìn Tần Thu Uyển, khóc còn thảm thiết hơn.
Mặc dù không nói, nhưng có gì mà Lý phụ chưa hiểu chứ, cau mày hỏi: "Trương thị, sao con lại đẩy hài tử?"
Đời trước cũng giống thế này, Trương Phinh Đình còn chưa kịp nói gì đã bị định tội. Sau này giải thích thì cũng không ai tin nàng ấy nữa.
Sau này, không phải nàng ấy đẩy, thì cũng sẽ biến thành nàng ấy đẩy.
Tần Thu Uyển không sốt sắng, nàng nhìn Ngô bà tử: "Ngươi nói là ta đẩy, ngươi có thấy tận mắt không?"
Ngô bà tử nói năng hùng hồn: “Nô tỳ không nói là do người đẩy, nhưng nô tỳ vừa mới nghe thấy tiếng hài tử khóc, vội vàng chạy tới thì thấy chỉ có người và nha hoàn của người, Chí Viễn thiếu gia ngửa mặt nằm, cũng không thể là tự thiếu gia nằm như vậy chứ?"
Lý mẫu mặt đầy lo lắng, nôn nóng không thôi, trách mắng: "Phinh Đình, nó chỉ là một hài tử. Cho dù con có tức giận chuyện Cầm Hề không hiểu chuyện, cũng không nên động thủ với thằng bé."
Ngay cả động cơ đẩy hài tử cũng có luôn.
Trương Phinh Đình đời trước nhìn thấy Lâm Cầm Hề bưng trà, tuy rằng cảm thấy không đúng, nhưng nàng ấy khéo léo hiểu lòng người, lại có ý thức của một tức phụ, chỉ ra thân phận thủ tiết của Lâm Cầm Hề là không tốt, nhưng hết lần này đến lần khác, bà tức của Lý gia cứ như bị mù. Trương Phinh Đình chỉ có thể đè nén khó chịu trong lòng, dâng trà kính.
Về sau thấy hài tử ngã sấp xuống, Ngô bà tử nói rằng nàng tức giận khi nhận trà từ Lâm Cầm Hề nên mới đẩy ngã hài tử.
Quả thực là không thể chối cãi. Còn nhận lấy tiếng xấu.
Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Mẫu thân, người hiểu lầm con rồi. Con vừa nói con là người ngay thẳng, nếu có chỗ nào không hài lòng con sẽ nói ngay. Con không bao giờ ôm hận, huống chi là động thủ với hài tử."
Lý phụ vô cùng tức giận: "Còn ngụy biện nữa! Thế ngươi có dám nói ngươi không ôm hận với Cầm Hề không?"
“Không!” Tần Thu Uyển ngữ khí chắc chắn. Cũng ngừng biện hộ cho bản thân, nhìn Lâm Cầm Hề nãy giờ không lên tiếng mà chỉ biết khóc, hỏi: "Lâm biểu muội, muội cho rằng hài tử là do ta đẩy sao?"
Lâm Cầm Hề còn mải khóc, không lên tiếng.
Tần Thu Uyển tăng ngữ khí, quát: "Muội không nói, tức là ngầm thừa nhận ta đẩy con muội sao?"
Lâm Cầm Hề giật mình, run rẩy lắc đầu nguầy nguậy.
Lý Trạch Ngạn bất mãn: "Phinh Đình, là nàng sai, không biết hối cải mà còn hung dữ như vậy. Đây là quy củ của Trương gia sao?"
Tần Thu Uyển cười mà như không cười: "Các người đều nhận định là ta, bất mãn với ta, bất mãn với quy củ của Trương gia. Vừa hay chúng ta còn chưa động phòng, mối hôn sự này vẫn còn có thể vãn hồi. Các người đón ta về đây thế nào thì đưa ta về nhà thế đó là được."
Đám người Lý gia: "..."
Cô nương dù lớn mật đến đâu thì cũng làm gì có ai bái đường thành thân xong lại muốn về nhà. Đây chính là vứt bỏ thanh danh của mình xuống mặt đất!
Nhưng mà nàng không quan tâm.
Chờ một lúc lâu sau, Lý gia vẫn không có động tĩnh gì, Tần Thu Uyển mới nói: “Nếu không đưa ta đi thì chúng ta sẽ phải nói cho ra ngô ra khoai chuyện ngày hôm nay.” Nàng nhìn Lâm Cầm Hề nãy giờ vẫn luôn im lặng trên mặt đất: "Lâm cô nương, làm khách thì phải tự có ý thức của khách. Tóm lại là chuyện ngày hôm nay đều do nhi tử của ngươi mà nên, thân là nương của hài tử, ngươi cũng nên nói một câu đi! Ngươi cứ ngậm miệng không nói gì như vậy, tuỳ ý để mọi người quở trách ta. Đã không thuyết phục bọn họ, ngược lại còn để bọn họ tức giận, lửa giận càng tích càng nhiều. Ngươi đang rắp tâm làm điều gì vậy?”
Nếu khách khứa bình thường gặp phải chuyện như thế này, thì chẳng phải là chuyện bé xé ra to đấy sao?
Hài tử mà, té ngã là chuyện bình thường, miễn là nó không bị thương, thì cần gì phải sống chết không buông?
Người của Lý gia bắt đầu nghi hoặc nhìn xung quanh, Lâm Cầm Hề sắc mặt tái nhợt: "Muội cũng không nghĩ vậy."
Tần Thu Uyển gật đầu: "Ta tin ngươi. Nhưng mẫu tử các ngươi ở nhà, làm ảnh hưởng đến tình cảm của ta và phu quân, cũng khiến công công, bà bà (cha chồng, mẹ chồng) chán ghét ta. Vì vậy, ta không muốn hai người sống trong phủ nữa."
Đám người mỗi người một sắc mặt, đang định mở miệng. Nàng mang vẻ mặt rộng lượng, nói: "Ta biết mẫu tử ngươi không còn nơi nào để đi, cũng không muốn đuổi hai người ra ngủ ngoài đường. Ta không làm được chuyện ác độc đó. Thế này đi, trong của hồi môn của ta có một trạch tử, cho hai người mượn để ở tạm trước vậy!"
Lâm Cầm Hề sững sờ.