Cuộc Sống Của Nguyên Phối Pháo Hôi

Chương 1: Nguyên phối đầu tiên 1

Tần Thu Uyển chỉ cảm thấy hô hấp càng ngày càng khó khăn, dù nàng có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra được.

Không biết đã qua bao lâu, cả người nàng bỗng nhiên nhẹ hẳn đi, không còn cảm giác đau đớn, bóng tối trước mắt dần xua tan, xung quanh là một màu trắng thuần, trên bức tường trắng trước mặt hiện lên một hàng chữ.

"Ngươi oán khí ngập trời nên được đặc biệt lựa chọn để lấy lại công lý cho những nữ nhân giống ngươi - đều bị hại chết bởi nam nhân. Ngươi có bằng lòng không?"

Thế là nàng chết rồi à?

Tần Thu Uyển tức gần chết, càng nghĩ càng thấy thua thiệt, không chút nghĩ ngợi trả lời: "Ta bằng lòng!"

* "Phu nhân, đã đến lúc phải dậy rồi."

Tần Thu Uyển mở mắt ra, lọt vào tầm mắt nàng là một màu đỏ chót. Bất kể là chăn bông trên người hay là cái màn ở trên đầu giường, cộng thêm đồ trang trí trong nhà, đều là màu đỏ chót. Đối với nàng mà nói, điều này khá lạ lẫm.

Nàng quay đầu nhìn nam tử bên cạnh, cũng mặc đồ đỏ.

Lý Trạch Ngạn cũng bị đánh thức bởi tiếng đánh thức của nha hoàn bên ngoài, kéo chăn bông lên trên đầu, trở mình và tiếp tục ngủ.

Tần Thu Uyển mặc kệ hắn, tự mình ngồi dậy mặc y phục, lạnh nhạt nói: “Phu quân à, đã đến giờ dậy rồi, gia nương còn đang đợi chúng ta kính trà. Chỉ có người trong nhà thì cũng thôi đi, đằng này còn có thân thích ở trong nhà chúng ta đó, đừng để người khác coi như trò cười.”

Người trong chăn không nhúc nhích, khoé miệng Tần Thu Uyển nhếch lên một tia giễu cợt: "Mà này, biểu muội của chàng..."

Nghe vậy, Lý Trạch Ngạn vén chăn lên, xoay người ngồi dậy. Lúc vươn tay muốn lấy y phục thì phát hiện mình đã phản ứng quá mức, cả người cứng đờ, hắn cười hỏi: "Phinh Đình, đêm qua nàng ngủ có ngon không?"

Tần Thu Uyển dịu dàng cười: "Ngon lắm."

Ngủ rất ngon!

Vào đêm tân hôn, tân lang say rượu đến mức bất tỉnh nhân sự, có thể không ngủ ngon sao?

Động tác của Lý Trạch Ngạn nhanh chóng, Tần Thu Uyển vừa mới trang điểm xong, hắn đã tắm rửa xong rồi, bước tới bàn trang điểm cười nói: "Phu nhân thật xinh đẹp!"

Tần Thu Uyển cười mà như không cười: "Thế à?"

Nàng mặc một bộ hồng y mà một cặp tân hôn phu thê nên có, trang điểm tươi tắn, nhưng dung mạo lại không có chút ngượng ngùng và hạnh phúc nào của một cặp tân hôn phu thê nên có.

Đương nhiên là sẽ không có, bởi vì tân nương được gả ngày hôm qua không phải là Tần Thu Uyển, mà là một nữ tử tên là Trương Phinh Đình.

Cho dù Trương Phinh Đình có ở đây, nàng ấy cũng sẽ không ngượng ngùng hay hạnh phúc, bởi vì cái chết của nàng ấy là do nam tử này gây ra.

Người bị hại chết oán khí ngập trời, nữ tử điên cuồng cố chấp kia hận không thể chặt người thành tám khúc. Khi Tần Thu Uyển nhìn thấy Trương Phinh Đình, nàng cũng sửng sốt trước đôi mắt toàn là máu của nàng ấy.

Thảo nào Trương Phinh Đình không được phép quay lại đòi công đạo. Nếu thật sự để nàng ấy quay lại, sợ rằng Lý gia sẽ đẫm máu ngay.

Lý Trạch Ngạn cảm thấy nữ tử trước mặt có gì đó sai sai, nhưng lại không thể nói nên lời, hắn vươn tay giữ chặt lấy ống tay áo của nàng: "Chúng ta đi nhanh lên."

Khi ra đến cửa, có thể nhìn thấy các dải tơ lụa đỏ chót, và cách trang trí làm cho viện tử trở nên đặc biệt vui tươi, vừa nhìn là biết ngay trong nhà có tin mừng.

Hai người tiến vào nhà, trong chốc lát đã đến chính viện.

Trong chính viện lúc này đã có mấy người đang ngồi, tất cả đều khoác trên mình một dáng vẻ vui tươi, trên mặt nở nụ cười.

Nhìn thấy hai người bước vào, lão thái thái ngồi ở ghế chủ vị lập tức nghiêm mặt. Mà bà tử ở bên cạnh vội vàng đặt một tấm đệm tròn trước mặt lão thái thái.

Lý Trạch Ngạn kéo Tần Thu Uyển bước đến chỗ lão thái thái rồi quỳ xuống, bưng chén trà mà nha hoàn truyền lên: "Mời tổ mẫu uống trà."

Sau đó đến lượt Tần Thu Uyển, nhưng nhìn thấy một nữ tử bên cạnh lão thái thái cũng mặc đồ đỏ, nhận lấy khay từ tay nha hoàn rồi đưa cho Tần Thu Uyển.

Tân nương phải quỳ xuống tiếp trà, nhưng Tần Thu Uyển sẽ không quỳ xuống trước mặt người kia. Nàng nhìn cái khay rồi nhìn nữ tử trước mặt, không quỳ cũng không đưa tay ra, nghi hoặc hỏi: “Tổ mẫu, chẳng phải người ta đều nói tân hôn phu thê tị húy(kỵ) nhất là nữ tử thủ tiết sao?"

Lời vừa nói ra, bầu không khí vốn đang nghiêm túc ngay lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Nữ tử áo đỏ vẻ mặt đau khổ, đôi mắt dần dần đỏ lên: "Biểu tẩu, ta..."

Tần Thu Uyển mang vẻ mặt không thể diễn tả được: "Muội đúng là thủ tiết mà, quy củ tân hôn phu thê kiêng kỵ người thủ tiết cũng không phải là do ta nói. Ta chỉ ăn ngay nói thật. Muội biết thân phận của mình thì phải tránh đi, khóc lóc cái gì?”

Không phải Tần Thu Uyển có ác ý như vậy, mà là cái chết của Trương Phinh Đình là do Lý Trạch Ngạn ở bên cạnh và biểu muội Lâm Cầm Hề mặc áo đỏ này của hắn làm ra, bọn họ chính là thủ phạm. Đối với nàng ta, nàng không cần phải khách sáo làm gì.

Bầu không khí im lặng, Lý Trạch Ngạn lên tiếng: "Dù sao cũng là những quy củ không biết từ đâu lưu truyền đến, không cần quan tâm."

Tần Thu Uyển quay đầu nhìn hắn, ánh mắt cố chấp: "Nếu là thật thì sao? Nếu ta uống trà muội ấy đưa, sớm thủ tiết thì phải làm sao?"

Lý Trạch Ngạn: "..." Đây là đang rủa hắn hay sao vậy?

Hắn còn chưa lên tiếng, lão thái thái ngồi ở chủ vị cùng Lý mẫu ở bên cạnh đã bày ra vẻ mặt không hài lòng: "Ngày đại hỉ, nói bậy bạ cái gì thế!"

Tần Thu Uyển cũng không tức giận: "Đầu tiên, là do muội ấy không hiểu quy củ,” nàng lại nói: "Nếu mọi người không để ý, thì con thân là vãn bối, cũng chỉ có thể nghe lời.”

Nói xong, mọi người còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bưng trà trên khay đưa cho lão thái thái: "Tổ mẫu uống trà!"

Lão thái thái còn chưa đưa tay ra nhận, nha hoàn ở bên cạnh đã vội nhắc nhở: "Đại thiếu phu nhân, kính trà phải quỳ, để tỏ lòng hiếu thảo."

Tần Thu Uyển bưng trà vào tay lão thái thái: "Cái hiếu thuận này rất khó nói, cũng không phải không quỳ thì không có, quỳ là nhất định có. Ta không biết quy củ đó lưu truyền từ đâu, không cần để ý.” Lời nói tương tự trả lại cho Lý Trạch Ngạn.

Lão thái thái cau mày: "Đây là quy củ của cô nương Trương gia các ngươi sao?"

Tần Thu Uyển kinh ngạc: "Là các người phá quy củ trước. Người ta nói nhập gia tuỳ tục. Ta là tức phụ Lý gia. Đương nhiên là phải theo thói quen của các người." Vừa nói, nàng vừa ra hiệu cho một nha hoàn khác đưa trà lên, bưng trà trên khay đưa cho Lý phụ: "Phụ thân uống trà."

Nàng đưa trà vừa nhanh vừa vội. Lý phụ chỉ cảm thấy có một tách trà đột nhiên được chuyển đến trước mặt, nếu không cầm lên, rất có thể sẽ bị đổ. Trong đầu ông ta còn chưa kịp phản ứng, tay đã vô thức đón lấy chén trà.

Sau đó, chén trà vững vàng rơi xuống tay ông ta.

Lý mẫu ở bên cạnh cũng vậy, bà ta vốn không muốn nhận lấy, nhưng khi nhìn thấy tách trà sắp đổ, bà ta chỉ có thể vô thức nhận lấy nó.

Sau buổi kính trà gia nương, khi những người còn lại trong phòng chưa kịp phản ứng, Tần Thu Uyển lại vỗ tay một cái, cười nhẹ nhàng vươn tay về phía phu thê Lý gia.

Mặt Lý phụ đầy vẻ bất mãn, đặt chén trà trong tay xuống rồi tức giận bỏ đi.

Tần Thu Uyển nhìn thoáng qua Lâm Cầm Hề, mặc dù cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn nàng, trên mặt tràn đầy vẻ hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.

Lý mẫu thở dài: "Phinh Đình, kính trà không phải làm như con!"

Tần Thu Uyển khó hiểu: “Vậy nên như thế nào?” Nàng lại vung tay: “Như này đi, từ nay về sau đều là người một nhà, không nên xem trọng những nghi thức như này nữa.”

Mọi người: "..." Vậy thì không khách khí quá rồi!

“Mẫu thân, có quà ra mắt cho con không?” Tần Thu Uyển trịnh trọng nói: “Nương con kể, các người tặng quà càng quý giá thì chứng tỏ các người càng thích con. Vừa nãy phụ thân không tặng, chẳng lẽ ông ấy không thích con? Vậy thì tại sao lại đến tận cửa cầu hôn? Chẳng lẽ những lời đồn đại bên ngoài đều là thật, mấy người thú con về là để lấy của hồi môn của con làm lộ phí đi thi?"

Lý mẫu nghe câu cuối cùng, vô thức phủ nhận: "Không phải!"

Phủ nhận quá nhanh, giống như là bị nói trúng tim đen.

Có lẽ là chờ đợi quá lâu, Lý Trạch Ngạn không kiên nhẫn được nữa: "Nương, người tặng quà gặp mặt trước đã!"

Lý mẫu sợ tức phụ lại hỏi, móc ra một đôi vòng tay bạc đen cũ kỹ: "Đây là bảo vật gia truyền của Lý gia, con phải cất cho kỹ."

Tần Thu Uyển nhận lấy, làm bộ thản nhiên, trực tiếp đeo vào cổ tay nàng: "Tạ ơn nương."

Lý mẫu rất bất mãn trước hành động tuỳ ý của nàng, nén giận trong lòng khuyên nhủ: "Con đã vào Lý gia rồi. Thân là trưởng tức của Lý gia, con phải sớm vì Lý gia mà mở rộng phát triển, truyền kế hương hoả. Về sau, truyền lại vòng tay của con cho nhi tức con, truyền từ đời này qua đời khác... "

Tần Thu Uyển kinh ngạc, giơ tay lên: “Cái thứ này, còn phải truyền đi? Của hồi môn của con chọn bừa một thứ còn tốt hơn cả cái này!"

Lý mẫu: "..."

Đồ vật mà mình nâng niu, cất đi bị người khác hạ thấp, là ai thì cũng sẽ cảm thấy không dễ chịu. Bà ta chịu đựng và nói: "Phinh Đình, đừng nói thẳng ra như vậy, rất đau lòng người khác."

“Lời thật lòng mà.” Tần Thu Uyển thở dài: “Mẫu thân, con có lẽ không phải là tức phụ tốt của Lý gia. Các người nói chuyện với người nhà còn vòng vòng vo vo thế. Như là biểu muội vừa rồi ấy, con còn chưa nói gì mà muội ấy đã khóc rồi."

Lâm Cầm Hề núp ở trong góc, nhìn vòng tay của nàng, hai mắt xanh mét, nhìn tư thế kia như thể hận không thể lao tới đoạt lấy cái vòng.

Nghe lời nói đó, Lâm Cầm Hề cứng đờ, cười nhạt: "Muội không hiểu quy củ, xin lỗi biểu tẩu."

Tần Thu Uyển tuỳ ý vẫy vẫy tay, rộng lượng nói: "Đều là người một nhà, ai lại đi ganh ghét, tị nạnh với muội chứ? Ta là người ngay thẳng. Sau này nếu có nói sai điều gì thì muội cũng đừng để trong lòng."

Sau đó lại nhìn Lý mẫu và lão thái thái mặt đã tái mét đi: "Tổ mẫu, mẫu thân, sau này con có làm gì sai thì cứ nói cho con biết. Con nhất định sẽ nghe."

Nghe thì nghe, nhưng đổi thì chắc chắn không.

Mục đích duy nhất của Tần Thu Uyển ở đây là ủy khuất người khác để bản thân thư thái, càng thư thái thì Trương Phinh Đình càng hài lòng.

Kính trà đến đây thôi, cũng sắp đến lúc rồi, về phần bên cạnh Lý Trạch Ngạn còn có những đệ đệ muội muội và nhị thúc nhị thẩm, đường đệ đường muội, nàng chỉ đơn giản là phớt lờ họ. Thấy vậy, Lý mẫu không muốn làm khó tức phụ nữa, hoặc nói là, bà ta cũng hiểu rõ rằng nếu làm khó tức phụ đồng nghĩa với việc làm khó bản thân bà, nàng là một người không hiểu quy củ. Huỵch toẹt hết ra thì cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, thẳng thắn nói: "Bày cơm."

Kính trà qua loa kết thúc, bữa sáng đã được mang lên, nhóm người ngồi xuống, Tần Thu Uyển nhanh chân ngồi xuống bên cạnh Lý mẫu.

Lý mẫu: "..."

Bà ta nhìn tức phụ.

Tần Thu Uyển mỉm cười nhìn lại, ánh mắt khó hiểu.

Nhìn nhau một lúc lâu, nha hoàn bên cạnh Lý mẫu mới lên tiếng nhắc nhở: "Đại thiếu phu nhân, thân là tức phụ thì phải hầu hạ bà bà dùng bữa."

Tần Thu Uyển trừng mắt nhìn nàng ta: "Ngươi dám lừa ta? Rõ ràng mẫu thân không hầu hạ tổ mẫu. Lý gia căn bản không có quy củ như vậy!"

Muốn ngồi lên địa vị của bà bà thì phải làm gì để ra dáng bà bà trước đã!

Lý mẫu: "..."

Đột nhiên tâm trạng của lão thái thái trên ghế chủ vị tốt lên không ít.