Toàn thân trên dưới đều mềm.
Lục Ngộ Chu nhớ lại bộ dáng vừa rồi của cậu khi đóng phim, cảnh tượng cầm kiếm bên hông, xoay người lên ngựa làm áo giáp vang leng keng, quay đầu nhìn lại ba quân, ánh mắt lạnh lùng như băng…
Đây mới là kỹ thuật diễn, vậy mà kiếp trước, anh lại bỏ lỡ một người như vậy.
Lục Ngộ Chu thầm nói một câu: “Cậu nên nổi tiếng.”
Nhà họ Lục phất lên từ thời của ông Lục, giống như nhà họ Quách, cả hai đều làm ăn buôn bán từ thứ mình giỏi nhất. Khi giới giải trí và truyền thông bắt đầu phất nhanh, ông Lục cũng từng xây dựng một công ty giải trí, nhưng phần lớn sức lực vẫn tập trung vào sự nghiệp chính, thế nên công ty giải trí luôn nửa chết nửa sống, lợi nhuận rất thấp.
Từ nhỏ Lục Ngộ Chu đã lớn lên bên cạnh ông Lục, mưa dầm thấm đất, tuy rằng anh chưa từng khinh thường ngành sản xuất này nhưng cũng không quá xem trọng. Trong ấn tượng của anh, thứ gọi là kỹ thuật diễn giống như Từ Hành Chu, lúc giận thì trừng mắt, lúc đau khổ sẽ hai mắt long lanh.
Có lẽ ngay cả nước mắt cũng là do thứ khác tạo ra.
Thế nê Lục Ngộ Chu không hề xem phim truyền hình hay điện ảnh, anh luôn cảm thấy nó nhàm chán, cho tới khi nhìn thấy cảnh Trì Trọng Kiều diễn, anh mới biết rằng trên đời này còn có thứ gọi là kỹ thuật diễn.
Ngay khi Trì Trọng Kiều mặc lên áo giáo, cậu lúc này dường như đã là người xa lạ cách cả thế hệ, trở thành vị tướng quân dù trong gió lửa vẫn giữ chung một lòng.
Lục Ngộ Chu nghiêng mặt xem Trì Trọng Kiều, Trì Trọng Kiều lại đang ngơ ngác nhìn về phía nào đó.
Lục Ngộ Chu nhìn theo cậu, chỉ thấy Quách An Thành đạo diễn lúc nào cũng lải nhải và uy nghiêm đang bị một người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi mắng lên mắng xuống.
Người đàn ông trung niên đó có lưng hùm vai gấu, cao khoảng hơn 1m9, cánh tay to lớn, nhìn qua cực giống giang hồ.
Các diễn viên vốn vây quanh Quách An Thành đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra, người có mắt đã nhận ra Quách Du là ai, trực tiếp núp vào một góc, không dám hé răng.
Nhan Chanh là một trong số đó, bình thường cô hay chơi game, đương nhiên nhận ra ông chủ lớn của công ty game nổi tiếng này, lập tức kéo theo trợ lý của mình cố gắng trở thành không khí.
Đạo diễn Quách cúi đầu, lẩm bẩm không biết đang nói gì đó, người đàn ông trung niên từ đầu tới cuối đều nghiêm mặt, chỉ vào mặt trời chói chang rồi nói không ngừng.