Cậu lén lấy một cây kẹo đậu phộng, bẻ thành hai nửa, mình ăn một miếng, ngựa đen ăn một miếng. Quách An Thành ở bên kia vẫn còn nghiên cứu cảnh quay, cậu quay đầu xung quanh tìm nước khoáng của mình, sau đó nhìn thấy Lục Ngộ Chu đang đứng dựa bên cạnh cửa phòng nghỉ.
Thằng nhóc xui xẻo này không biết đang nhìn cái gì, bộ dáng hết sức nghiêm túc, Trì Trọng Kiều vừa cử động, tầm mắt Lục Ngộ Chu đã di chuyển theo.
Trì Trọng Kiều: “...” Anh đang nhìn cậu? Cậu giao dây cương cho nhân viên huấn luyện ngựa bên cạnh, bước nhanh đi tới: “Sao lại đứng đây? Không sợ đổ mồ hôi hả?”
Lục Ngộ Chu đang định mở miệng, Trì Trọng Kiều đã lắc đầu: “Tôi sẽ không nghe anh giải thích, bây giờ anh đi vào trong đi.”
Lục Ngộ Chu chưa kịp nói gì, Trì Trọng Kiều đã trực tiếp nhét anh vào phòng nghỉ: “Đợi miệng vết thương của anh lành lại, muốn đi đâu thì đi.”
Lục Ngộ Chu: “...”
Lục Ngộ Chu bị Trì Trọng Kiều nhẹ nhàng nhưng kiên quyết đẩy về phòng nghỉ, chỉ kịp mở miệng nói: “Chú Quách tới…”
Hả?
Nhân lúc Trì Trọng Kiều quay đầu lại, Lục Ngộ Chu đã rời khỏi phòng nghỉ.
Trì Trọng Kiều: “?” Anh là con chuột đất hả? Tại sao lại không nhét trở về được thế này?
Một đứa trẻ cao lớn như Lục Ngộ Chu, chiều cao gần như sắp bằng cậu, hơn nữa lại không thân thiết, Trì Trọng Kiều cũng không dám quản lý quá nghiêm, đành phải mặc anh đi về phía phim trường giữa cái nắng chói chang.
Trì Trọng Kiều xoay người, tìm người trong đoàn phim mượn một chiếc ô.
Em gái phụ trách đạo cụ được cậu chân thành nói lời cảm ơn đã đỏ mặt, vội vàng xua tay: “Không có gì cả, anh cứ dùng đi, không cần trả, em… em còn có việc!”
Trì Trọng Kiều sao có thể không biết xấu hổ mà mượn không dù của người ta được, sau khi nói lời cảm ơn mấy lần, cậu còn bảo đảm mình sẽ trả lại, hỏi tên và cách liên lạc với cô gái xong, chạy chậm theo sau Lục Ngộ Chu.
Cô gái nhỏ ôm mặt, nhìn theo bóng dáng của cậu một hồi lâu, lẩm bẩm: “Trên đời này sao lại có người vừa ngoan vừa lễ phép như vậy chứ?!”
Ánh mặt trời chói chang trên đầu đột nhiên biến mất, Lục Ngộ Chu quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trì Trọng Kiều.
Trì Trọng Kiều bản “tướng quân” rất khác bộ dáng hiền hòa ngoan ngoãn ngày thường, nhưng lại không hề có gì khó chịu. Cậu hiếm khi cụp mắt, mặc dù mặt mày tinh xảo, khóe mắt hơi cong, nhưng gương mặt vẫn rất hiền hòa và lịch sự, không hề có chút tính công kích nào.