Cũng tốt.
Mộ Ngôn nghĩ: Chuyến đi này của cậu không biết có thể trở về hay không, gả cho ai cũng tốt hơn gả cho cậu. Chỉ cần Dự Vương có thể tôn trọng chính thê, cả đời Vũ Bội sẽ tốt hơn là giao phó cho cậu.
Cậu quay đầu lại, thúc ngựa: " giá!"
...
"Cắt!"
Quách An Thành nhíu mày xoa cằm, nhìn rất lâu, Từ Hành Chu vừa diễn xong liền chạy đến bên Quách An Thành, không dám thở mạnh.
Từ Hành Chu biết tầm quan trọng của cảnh này, anh ta và Trì Trọng Kiều giống nhau, không có mấy câu thoại, toàn là diễn bằng ánh mắt, đây mới thực sự là thử thách diễn xuất, tối qua anh ta về nhà suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nắm bắt được một chút cảm giác nhưng vừa rồi khi đối mặt với Trì Trọng Kiều...
Trong ánh mắt của đối phương ẩn chứa những cảm xúc không rõ ràng, những cảm xúc đó quá mãnh liệt, suýt chút nữa trào ra khỏi bề mặt bình tĩnh, Từ Hành Chu suýt nữa tưởng Trì Trọng Kiều sẽ thoát khỏi kịch bản và mở miệng nói nhưng cậu không, cậu chỉ đột nhiên cụp mắt xuống, thu hết sóng to gió lớn vào trong lòng.
Từ Hành Chu vô thức muốn tránh ánh mắt đó.
Chỉ một lần chạm mặt, anh ta đã biết mình thua rồi.
Lúc đó, Trì Trọng Kiều như thể thực sự trở thành thiếu niên tướng quân lập được nhiều chiến công hiển hách, còn anh ta, Từ Hành Chu, không thể nhập vai, vì vậy Trì Trọng Kiều đã đè anh ta, một tên giả vương ngoài cuộc, đến mức không ngẩng đầu lên được.
Từ Hành Chu nắm chặt tay: Chẳng lẽ thực sự phải bị một người mới đè xuống sao?
Quách An Thành vẫn cau mày, cho đến khi Trì Trọng Kiều quay đầu lại ở cảnh cuối cùng, ánh mắt xuyên qua màn hình, Quách An Thành mới thở phào nhẹ nhõm: Cảnh trọng tâm hoàn hảo, cảnh này đạt!
Thật sự chỉ cần một lần! Ôi trời, ông đã chuẩn bị tinh thần quay bốn năm cảnh rồi, đứa trẻ nhà họ Trì là chim báo hỷ sao?
Biên kịch theo đoàn phim đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát đột nhiên đẩy mắt kính, văn vẻ nói một câu: "Như xử tử như thoát thố, như thanh phong như mỹ ngọc. Quân tử thông hiểu lục nghệ nên như vậy."
…
Trì Trọng Kiều nghe được chữ “cắt” thì lập tức siết chặt ngựa, vừa nhảy xuống vừa vỗ đầu ngựa.
Ngựa đen cao lớn hí nhẹ một tiếng, củng đầu vào lòng ngực cậu. Trì Trọng Kiều không đi theo diễn viên khác tới chỗ Quách An Thành, một là bên đó quá nhiều người, cậu chen không vào, hai là trạng thái của cậu vẫn ổn, nếu những người khác không có vấn đề gì thì cảnh này có thể qua.