Hai người bọn họ lâu ngày mới gặp nhau, lần gặp mặt này không hề thuận lợi như trong tưởng tượng của Nam Cung Huyền.
Hắn tưởng rằng hôm nay có thể kéo Nhan Nhất Minh trở về, nhưng không ngờ nàng lại nói ra những lời như vậy.
Khó khăn lắm hắn mới tin được người Nhan Nhất Minh thật sự nhớ thương là mình, nhưng hiện giờ hắn lại bắt đầu cảm thấy không chắc chắn, nhưng rồi trong lòng hắn vẫn mong chờ thấp thỏm, bởi vì sau đấy Nhan Nhất Minh chợt nói: “Lúc đầu là Điện hạ đã phụ ta, nhưng Ngũ điện hạ không hề làm như vậy. Ngũ điện hạ một lòng một dạ đối xử tốt với ta, ta sẽ không phụ lòng chàng ấy đâu.”
Câu trả lời này làm Nam Cung Huyền cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc Nhan Nhất Minh dành cho Nam Cung Diệp tình cảm thế nào? Là thật lòng thích hay là chỉ vì không muốn phụ lại tình cảm của Nam Cung Diệp?
Nhưng cho dù thế nào, Nhan Nhất Minh cũng đã vì Nam Cung Diệp mà từ chối hắn.
Suy nghĩ này làm Nam Cung Huyền vô cùng khó chịu, tức giận vì có người cướp mất Nhan Nhất Minh, rồi lại tức tối vì sao người đó lại chính là hoàng đệ của mình. Nếu là một người khác, hoặc là Tam hoàng đệ, hắn còn có thể trực tiếp cầu xin phụ hoàng ban hôn Nhan Nhất Minh cho mình, nhưng người kia lại là đệ đệ ruột thịt của hắn.
Có điều, giống như những gì hắn vừa nói, Hoàng hậu quyết không đồng ý Nhan Nhất Minh gả cho Nam Cung Diệp. Còn bên phía phụ hoàng, nếu như hắn không đồng ý, phụ hoàng cũng nhất định sẽ không đồng ý. Vậy nên Nam Cung Diệp muốn lấy Nhan Nhất Minh khó như lên trời.
Nếu đã như vậy, trong lòng Nam Cung Huyền cũng dần dần có những suy tính.
Lúc này ở phủ Định quốc công, Nhan lão phu nhân và mấy người còn lại về đến phủ, nghe thấy Nhan phu nhân vui mừng nói chuyện đích thân Thái tử đến đây đón Nhan Nhất Minh vào cung thì lập tức ngạc nhiên, thất sắc.
Tính tình của Nhan phu nhân đơn thuần, không suy nghĩ quá nhiều nhưng Nhan lão phu nhân không phải là người như vậy. Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng thấy đây rõ ràng là ý của Thái tử.
Chẳng lẽ bọn họ còn không biết Thái tử không thích Nhan Nhất Minh sao? Chuyện của A Minh và Ngũ hoàng tử, Thái tử nhất định đã biết.
Rốt cuộc Thái tử định làm gì?
Bà vội vàng hỏi xem thái độ của Nhan Nhất Minh, Nhan phu nhân nhớ lại: “A Minh không nói gì nhiều, đã đi theo Thái tử đi rồi ạ.”
Khuôn mặt Nhan lão phu nhân đột nhiên biến sắc, bà không tin Nhan Nhất Minh không nhìn ra được chuyện này. Nhưng cho dù như vậy, nàng vẫn đi theo Thái tử, chẳng lẽ trong lòng Nhan Nhất Minh vẫn còn nghĩ đến Thái tử sao? Bà nên nghĩ đến chuyện này sớm hơn mới phải, chuyện tình cảm làm sao nói bỏ là bỏ được.
Bà vội vàng cho người đi tìm Nhan Nhất Minh trở về nhưng không ngờ vừa ra đến cửa đã gặp nàng đang quay về. Nhìn thấy Nhan lão phu nhân, Nhan Nhất Minh tươi cười nói: “Tổ mẫu, người về rồi sao ạ?”
Nhan lão phu nhân đánh giá kỹ càng thần sắc của Nhan Nhất Minh, xua tay cho đám người đi xuống rồi gọi nàng lại, hỏi nàng xem rốt cuộc Thái tử tìm nàng là vì việc gì.
Nhan Nhất Minh không hề giấu diếm, nói lại những gì Nam Cung Huyền đã nói cho Nhan lão phu nhân nghe. Bà cụ nghe xong liền rơi vào trầm tư.
Thái tử có thể hồi tâm chuyển ý, đồng thời hứa cho Nhan Nhất Minh vị trí Thái tử phi, đây là điều mà bà không thể ngờ đến.
Nhưng cho dù như vậy, Nhan lão phu nhân vẫn chưa thay đổi suy nghĩ hứa hôn Nhan Nhất Minh cho Nam Cung Diệp. Người của Nhan gia quang minh lỗi lạc, nếu đã đồng ý với Ngũ hoàng tử thì sẽ không vì quyền thế mà lại đưa Nhan Nhất Minh vào Đông Cung.
Nhưng bây giờ lại nghe ra được hình như Hoàng hậu không thích chuyện của Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp. Bà dám nói chuyện với Hoàng đế để đòi công bằng cho tôn nữ của mình, nhưng hiện giờ lại có một số chuyện không thông thuận. Dù sao không ai có thể ngờ được Thái tử lại hồi tâm chuyển ý. Như vậy cho dù bà có đi gặp Hoàng đế, nếu như Thái tử nói muốn lấy A Minh, Bệ hạ nhất định sẽ ban hôn A Minh cho Thái tử chứ không phải là Ngũ hoàng tử.
Đúng lúc Ngũ hoàng tử lại không có ở Kinh Thành nên chuyện này càng khó giải quyết.
Đợi đến khi về đến viện của mình, Lục Mi mới dè dặt hỏi Nhan Nhất Minh xem Thái tử có ức hϊếp nàng hay không?
Nhan Nhất Minh mỉm cười xoa đầu Lục Mi: “Đương nhiên là không rồi.”
Hiện giờ mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền đã tăng lên 70%, làm sao có thể ức hϊếp được nàng chứ? Nhưng cũng vì đạt đến 70 mà đây trở thành một câu hỏi khó.
Đương nhiên, chiêu phản đối để kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã không còn tác dụng gì nữa, việc làm Nam Cung Huyền đố kỵ để sinh ra thiện cảm đã đạt đến mức cao nhất. Vậy nên sau khi bị ăn quá nhiều tát, đã đến lúc phải phát kẹo cho hắn ăn rồi.
Nhưng vừa phải đảm bảo Nam Cung Huyền có kẹo ăn vừa phải giữ được mức độ thiện cảm của Nam Cung Diệp. Nhan Nhất Minh đau đầu, đập đầu vào gối, một lúc lâu sau khẽ thở dài một hơi.
Nàng sắp hói đầu mất thôi.
Sau ngày Nam Cung Diệp hồi kinh một tháng sẽ đến thọ thần của Hoàng hậu. Các cáo mệnh phu nhân từ nhị phẩm trở lên đều dẫn theo đích nữ của mình vào cung chúc thọ, Nhan Nhất Minh cũng nằm trong số đó, đương nhiên cũng có cả Giản Ngọc Nhi.
Bởi vì có sự tồn tại của Nhan Nhất Minh nên việc công lược tình cảm hiện giờ của Giản Ngọc Nhi có nhiều thay đổi so với trò chơi gốc. Ví dụ ở trong trò chơi, mối quan hệ của Giản Ngọc Nhi và Nam Cung Huyền trong thời gian này vô cùng tình cảm và ngọt ngào. Nhưng hiện giờ lại có vẻ hơi lạnh nhạt, lúc đầu là Nam Cung Huyền chủ động nhưng hiện giờ Giản Ngọc Nhi lại là người có vẻ chủ động hơn.
Trong ghi chép, Giản Ngọc Nhi đã từng đến Đông Cung một lần, nhưng vì tính cách khép kín nên cuối cùng cũng không hỏi những câu như vì sao Nam Cung Huyền không đến thăm mình. EQ của Nam Cung Huyền chỉ có 22, càng không thể nhìn ra được sự dụng tâm của Giản Ngọc Nhi, còn khó hiểu nói với Giản Ngọc Nhi rằng mình có lỗi với nàng ta.
Giản Ngọc Nhi ngẩn người ngay tại chỗ, vì sao lại xin lỗi? Vì những ngày gần đây lạnh lùng với nàng ta sao, hay là hắn đang nói tới chuyện tương lai?
Trái tim của Giản Ngọc Nhi dần dần lạnh nhạt. Sau khi Giản Ngọc Diễn biết chuyện Giản Ngọc Nhi giấu mình tự ý đến Đông Cung thì lập tức nổi giận, nhưng sau đó lại phát hiện ra sắc mặt của Giản Ngọc Nhi nhợt nhạt nên trong lòng cũng tự hiểu ra chuyện gì. Hắn vừa đau lòng vì Giản Ngọc Nhi buồn bã như vậy nhưng cũng thấy mừng vì hai người đã không còn liên quan gì nữa.
Về sau Nam Cung Huyền và Giản Ngọc Nhi không còn qua lại gì nữa.
Cuối cùng đến ngày thọ thần của Hoàng hậu, Nam Cung Diệp vẫn chưa về đến Kinh Thành, nghe nói lần này hắn đi Mân Chiết mọi việc không hề thuận lợi, vậy nên ngày về Kinh Thành kéo dài hơn dự kiến rất nhiều.
Ngày hôm đó Nhan Nhất Minh đi theo Nhan lão phu nhân và Nhan phu nhân vào cung từ sớm. Dạo gần đây nàng là người dính vào rất nhiều lời đồn thổi, nên đi tới đâu Nhan Nhất Minh cũng bị người ta chú ý tới.
Quả Táo nhắc nhở Nhan Nhất Minh: “Mọi người đang nhìn ngài kìa.”
Nhan Nhất Minh cầm lấy một nhúm tóc, thở dài kiêu ngạo nói: “Nhất định là do ta quá đẹp, tội lỗi quá.”
Quả Táo: …
Lúc tới thỉnh an Hoàng hậu cùng Nhan lão phu nhân và Nhan phu nhân, Nhan Nhất Minh có thể cảm nhận được ánh mắt của Hoàng hậu đang nhìn về phía mình. Ánh mắt vừa thăm dò, vừa làm như có vẻ thân thiết, làm như không biết chuyện gì cả mà gọi Nhan Nhất Minh đến, đánh giá nàng một lượt rồi cười nói với những người xung quanh:
“Quả nhiên là đệ nhất mỹ nhân của Kinh Thành chúng ta, bao nhiêu ngày không gặp, càng nhìn lại càng thấy có tiền đồ.”
Rốt cuộc là trông có tiền đồ hay làm việc có tiền đồ, làm sao Nhan Nhất Minh không nghe ra được sự châm chọc trong câu nói của Hoàng hậu chứ? Nhan Nhất Minh nở một nụ cười ngọt ngào, giả vờ ngốc nghếch nói một câu “Đa tạ hoàng hậu khen ngợi” rồi ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Hoàng hậu cảm thấy hơi kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ dạo này Nhan Nhất Minh đúng là thay đổi rất nhiều. Nhưng trong lòng lại nghĩ nhất định là nàng vì chuyện của Nam Cung Diệp mà cố tình giả vờ giả vịt như vậy, trong lòng càng không thích nàng hơn.
Sau khi bái kiến xong, Hoàng hậu giữ lại mấy người Nhan phu nhân ở lại nói chuyện, Nhan Nhất Minh và một người muội muội họ hàng gần cùng những tiểu thư khác ra ngự hoa viên ngắm hoa.
Dù sao Nhan Nhất Minh cũng là đích trưởng nữ của phủ Định quốc công, thân phận hiển hách nên đi tới đâu mọi người cùng tươi cười đón tiếp. Quả Táo như cái ra-đa, lặng lẽ báo cáo tình hình bên tai của Nhan Nhất Minh:
“Cô nương mặc đồ xanh bên phải đang nói ký chủ ngoài khuôn mặt ra không được cái gì cả. Cô nương mặc y phục đỏ bên trái nói vì sao ký chủ còn có mặt mũi xuất hiện ở đây? Ai ya, đúng là không có gì mới mẻ cả.” Quả Táo không khỏi cảm thán: “Nữ nhân thời cổ đại quá cẩn trọng khép nép, chẳng có gì thú vị. Ánh mắt của vị cô nương kia rõ ràng đang mắng ngài là đồ hồ ly tinh không biết xấu hổ.”
Nhan Nhất Minh khinh bỉ cười khẩy một tiếng, ánh mắt nhìn về phía mấy nữ nhân ở đằng xa đang nói chuyện với Giản Ngọc Nhi.
Kịch bản gốc trong game là lúc đầu Nhan tiểu thư ghi hận Giản Ngọc Nhi vì Nam Cung Huyền động lòng với Giản Ngọc Nhi, đi đâu cũng đối phó với nàng ta. Trong buổi thọ thần hôm nay lại là người dẫn đầu đi tới châm chọc Giản Ngọc Nhi quyến rũ Thái tử, rõ ràng là không biết xấu hổ nhưng vẫn giả vờ là thanh thuần.
Giản Ngọc Nhi vẫn luôn muốn cứu vãn tình tỷ muội với Nhan tiểu thư nhưng nghe xong câu này lập tức cảm thấy buồn bã tức giận. Về sau nàng ta cãi nhau với Nhan tiểu thư vài câu, sau vài lần xô đẩy, Giản Ngọc Nhi ngã xuống chiếc hồ bên cạnh đó.
Còn vì sao tự nhiên lại có hồ thì chắc có thể là do vị thần kịch bản đã chấm phá một nét. Tóm lại là sẽ có cảnh ngã xuống nước thì mới có cảnh Thái tử anh hùng cứu mỹ nhân. Từ đó Giản Ngọc Nhi giẫm thẳng lên mặt của Nhan tiểu thư để trở thành chính cung. Hành động trực diện của Thái tử đã giáng cho Nhan tiểu thư một cái bạt tay vô cùng đau đớn, lúc hắn phủi tay áo rời đi, Nhan tiểu thư bị đẩy ra đất gào khóc thất thanh.
Đương nhiên đó chỉ là trong trò chơi thôi.
Còn hiện giờ, nàng không phải là ác nữ kia nữa, nhưng căn cứ theo tiến trình của trò chơi, Nhan Nhất Minh dám đảm bảo, cho dù hôm nay nàng không đứng ra sỉ nhục nàng ta thì Giản Ngọc Nhi nhất định cũng sẽ bị ngã xuống nước.
Quả nhiên là như vậy, mặc dù Nhan Nhất Minh không nói nhưng chuyện giữa Giản Ngọc Nhi và Thái tử vẫn bị một số người biết.
Con người bình thường hầu hết đều mềm nắn rắn buông. Thân phận của Nhan Nhất Minh và Giản Ngọc Nhi tương đồng với nhau, nhưng tính tình Nhan Nhất Minh ghê gớm, có thù tất báo, vậy nên số đông mọi người đều không dám chọc giận nàng. Còn Giản Ngọc Nhi thì lại yếu đuối, cho dù thân phận hiển hách nhưng cũng có người dám hoa chân múa tay trước mặt nàng ta. Huống hồ gì những quý nữ có thân phận hiển hách trong cung không chỉ có hai nhà phủ Định quốc công và phủ thừa tướng.
Gần đây Giản Ngọc Nhi mới biết chuyện của Nhan Nhất Minh và Ngũ hoàng tử. Mọi người đều nói Nhan Nhất Minh không biết xấu hổ, Giản Ngọc Nhi nghe xong trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy, nếu như không phải do nàng ta thì Nhan Nhất Minh cũng không rơi đến bước đường này.
Đúng lúc đó có người đang nói xấu Nhan Nhất Minh, Giản Ngọc Nhi trả lời lại một câu, nhưng không ngờ câu sau của người đó làm cả mặt nàng ta trắng bệch.
Người kia là tôn nữ của thái sư đương triều, thân phận không hề thua kém Giản Ngọc Nhi. Nàng ta cười khẩy một tiếng rồi thấp giọng nói với Giản Ngọc Nhi: “Nếu là người khác nói những câu như vậy thì cũng thôi đi, vì sao Giản tiểu thư lại nói ra được nhưng câu như vậy chứ hả?”
Khi mọi người vẫn còn chưa hiểu có việc gì, vị tiểu thư kia đã cười nhạo nói: “Nếu không phải vì ngươi, sao Thái tử có thể bỏ mặc Nhan tiểu thư không quan tâm, sao có thể lan truyền chuyện của Nhan tiểu thư và Ngũ hoàng tử được?”
Xung quanh trở nên ồn ào, những tiếng châm chọc cười cợt vang lên không ngừng.
“Chẳng trách lúc đầu Nhan tiểu thư và tiểu thư thân thiết như tỷ muội, vậy mà bây giờ lại không nói với nhau câu nào.”
“Giản tiểu thư cần gì phải làm như vậy chứ? Rõ ràng người xấu là ngươi nhưng lại vọng tưởng muốn làm người tốt. Theo ta thấy, Nhan tiểu thư nhất định không nhận tình cảm này của tiểu thư đâu.”
Sau mấy câu châm chọc, Giản Ngọc Nhi lập tức hoảng hồn, nàng ta không thể ngờ được chuyện này lại bị người khác biết được. Là ai đã nói cho mấy người đó biết, là… Nhan Nhất Minh sao?
Trong lúc không biết nên làm thế nào, một bóng dáng màu đỏ hồng xuất hiện trong tầm mắt của nàng ta. Nhan Nhất Minh đi tới trước mặt, đứng chắn trước mặt của nàng ta, tiếng cười trên môi càng trở nên rõ ràng hơn: “Mấy muội muội đang nói gì vậy mà thân thiết vậy, hay là cho ta đến nghe thử một chút đi.”
Giây phút Giản Ngọc Nhi ngẩng đầu lên nhìn Nhan Nhất Minh, trong lúc căng thẳng, trên mặt nàng ta đã có mấy giọt nước mắt rơi xuống.
Những người có mặt ở đó không ngờ Nhan Nhất Minh sẽ bảo vệ Giản Ngọc Nhi. Giản Ngọc Nhi chần chừ một lát, không kìm được mà bắt lấy tay áo của Nhan Nhất Minh, nữ nhân vừa mới sỉ nhục kia kinh ngạc trợn tròn mặt, tức giận nói với Nhan Nhất Minh:
“Nhan Nhất Minh, có phải ngươi bị ngốc không vậy?”
Thái tử và mấy vị Hoàng tử khác vừa đến ngự hoa viên, từ xa nhìn thấy một nhóm người đang tụ tập một chỗ, thuận miệng hỏi một câu đã xảy ra chuyện gì. Cung nữ kia run rẩy nói: “Hình như… Nhan tiểu thư của phủ Định quốc công và Dương tiểu thư của phủ Thái sư có mâu thuẫn với nhau…”
Gương mặt Nam Cung Huyền hơi biến sắc, lập tức bước nhanh sang đó.
Hắn bước nhanh tới, đi gần đến giọng nói chói tai đang gọi tên của Nhan Nhất Minh: “Ngươi chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi mà Điện hạ không cần đến nữa, có tư cách gì mà ở đây ngang ngược? Còn ngươi nữa, ngươi bảo vệ cho nàng ta như vậy mà không biết nàng ta hận ngươi thế nào…”
Nam Cung Huyền lập tức chau mày, những người xung quanh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn thấy người đang đến, tất cả mọi người cùng thất sắc, kinh ngạc kêu lên một tiếng “Điện hạ”.
Mấy người Dương tiểu thư và Giản Ngọc Nhi vội vàng quay đầu lại, không ngờ được lại có người kêu lên thất thanh một tiếng. Không hiểu vì sao dưới chân Giản Ngọc Nhi lại trơn trượt, cả người nàng ta nghiêng đi, gần rơi xuống hồ.
Còn Nhan Nhất Minh lúc đó đang đứng bên cạnh đột nhiên đưa tay ra, lôi nàng ta lại. Nhưng bản thân nàng lại mất trọng tâm, lao thẳng xuống nước. Xung quanh lập tức vang lên những tiếng kêu hốt hoảng, Nhan Nhất Minh vừa rơi xuống hồ đã lập tức hỏi Quả Táo: “Lần này ta cứu Giản Ngọc Nhi được thưởng bao nhiêu?”
“Vụ này nhất định sẽ kiếm được rất nhiều.” Quả Táo vui mừng nói.
Quả Táo vừa mới nói xong, cơ thể của nàng đã được một cánh tay mạnh mẽ kéo tới.
Mọi người cùng kinh ngạc hốt hoảng, Thái tử gần như lập tức nhảy xuống hồ để kéo người lên.
Xung quanh im lặng một lát rồi lập tức ồn ào: “Mau truyền thái y!”