Thái tử rơi xuống nước quá đột ngột, tất cả mọi người đều bất ngờ, đến khi Nam Cung Huyền rơi xuống nước rồi, tất cả mọi người mới vội vàng kêu cứu.
Mặc dù nước không sâu lắm nhưng cả người Nhan Nhất Minh đã chìm trong nước, lúc Nam Cung Huyền cứu được người từ dưới nước lên, sắc mặt Nhan Nhất Minh khi đó đã trắng bệch, mất đi ý thức.
Nam Cung Huyền bước vài bước lên bờ, đám cung nữ và thái giám sợ mất hồn vội vã từ đằng xa chạy tới, nhanh chóng phủ một tấm áo khoác lên người Nam Cung Huyền đã ướt sũng. Nam Cung Huyền lấy ngược chiếc áo khoác đó bọc lấy người Nhan Nhất Minh đang ở trong lòng mình. Sau đó hắn vội vàng gọi Nhan Nhất Minh vài tiếng, nhưng từ đầu đến cuối không hề nghe thấy tiếng nàng trả lời.
Lúc Nam Cung Huyền nhảy xuống nước, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn không chậm trễ một khắc nào, ôm nàng đến cung gần nhất ở đó. Đám hạ nhân bên cạnh vội vàng nhường chỗ để hắn đi. Nam Cung Huyền không nghe được gì nữa, bế Nhan Nhất Minh lên rồi bước nhanh rời đi, lúc rời đi còn dặn dò các thái giám phải truyền ngự y.
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, tất cả mọi người đều không ngờ đến, mãi đến khi Thái tử rời đi, không gian yên tĩnh mới từ từ trở nên ồn ào. Vị Dương tiểu thư kia vừa nãy còn châm chọc Nhan Nhất Minh là thứ đồ chơi Thái tử không cần đến nữa, hiện giờ đã kinh hãi đến mức hồn vía lên mây.
Thực ra nàng ta cũng không có ý gì, nhưng không ngờ lúc khua tay ra lại đυ.ng trúng Giản Ngọc Nhi.
Nàng ta không thể ngờ được Nhan Nhất Minh lại cứu Giản Ngọc Nhi, càng không thể ngờ được Thái tử lại xuất hiện ở đây, cũng tuyệt đối không thể ngờ được đích thân Thái tử lại cứu Nhan Nhất Minh. Không phải từ trước đến giờ Thái tử đều không quan tâm đến Nhan Nhất Minh sao? Không phải Nhan Nhất Minh và Ngũ hoàng tử bị đồn là đang yêu nhau sao?
Vì sao Thái tử điện hạ lại vì Nhan Nhất Minh mà không màng đến bản thân, tự mình nhảy xuống nước, hơn nữa vừa nãy trên mặt Thái tử còn là sự lo lắng không hề che giấu.
Những tiểu thư xung quanh ồn ào thảo luận, suy nghĩ không khác gì mấy với Dương tiểu thư, không phải vừa nãy còn nói Thái tử điện hạ vì Giản Ngọc Nhi mà không quan tâm đến Nhan Nhất Minh à?
Lúc này mọi người mới nhớ đến nhân vật chính của chuyện vừa nãy, quay đầu lại mới phát hiện ra Giản Ngọc Nhi vẫn đang đứng ngây người ở chỗ cũ, sắc mặt tái nhợt, tinh thần hoảng hốt, không biết đang nghĩ gì. Vừa nãy đi cùng Thái tử còn có Trưởng hoàng tử và Tam hoàng tử. Hiện giờ Thái tử đã ôm Nhan Nhất Minh rời đi rồi, những vị hoàng tử còn lại chỉ có thể an ủi những vị tiểu thư còn đang hoảng hốt.
Từ đầu đến cuối Tam hoàng tử luôn nhìn về phía Nhan Nhất Minh, cho đến khi Thái tử rời đi, khuôn mặt ban đầu chỉ hơi âm u của hắn giờ đã trở nên hoàn toàn âm trầm. Nhan Nhất Minh gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, động lòng với nàng là chuyện vô cùng thường tình. Nhưng từ trước đến giờ Nhan Nhất Minh chỉ nghĩ đến Thái tử mà không hề quan tâm đến sắc mặt của hắn. Hắn đường đường là một Hoàng tử nên cũng không muốn thái độ nhiệt tình của mình bị đổi lại bằng sự lạnh lùng của Nhan Nhất Minh.
Nhưng gần đây chuyện giữa Nhan Nhất Minh và Ngũ hoàng tử nhập nhằng không rõ ràng, một nữ nhân xen vào giữa hai huynh đệ ruột, làm sao Hoàng hậu có thể đồng ý nàng ta gả cho Ngũ hoàng tử được chứ? Vậy nên đây chính là cơ hội để hắn có thể nắm bắt. Hôm nay, nhân tiện người của Nhan gia cùng vào cung, mẫu phi có ý định nói chuyện với Nhan lão phu nhân, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện thế này. Mặc dù việc ngã xuống nước này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng tất cả mọi người cùng trông thấy đích thân Thái tử ôm người đi.
Những lời ong cánh ve cho dù ra sao cũng không ngại, nhưng sự tiếp xúc này đã hoàn toàn tuyên bố Nhan Nhất Minh thuộc về Thái tử.
Tam hoàng tử tức giận trừng mắt nhìn Giản Ngọc Nhi, nếu như không phải vì cứu nữ nhân này, Nhan Nhất Minh cũng không đến mức sẽ rơi xuống nước.
Thần sắc trong ánh mắt của Trưởng hoàng tử cũng hơi thay đổi, nhưng biểu cảm trên gương mặt được khống chế rất tốt. Từ trước đến nay hắn luôn khác với Thái tử, khuôn mặt tươi cười của hắn khiến người khác cảm thấy vô cùng thân thiết. Sau khi nhẹ nhàng an ủi các vị tiểu thư, hắn mới cho người tới cung Khôn Ninh thông báo một tiếng.
Nam Cung Huyền ôm chặt người trong lòng, trong lúc đi hắn thấy nữ nhân trong lòng nhẹ đến đáng thương. Có lẽ là do rơi xuống nước, thần trí của Nhan Nhất Minh không được tỉnh táo, bàn tay nắm chặt lấy tay áo của Nam Cung Huyền, còn cơ thể thì khẽ run lên. Gò má nàng trắng bệch, đôi môi đỏ thắm hàng ngày cũng trở nên nhợt nhạt. Một vài sợi tóc bị ngấm nước dính lên trán, khuôn mặt xinh đẹp co rút lại càng khiến người khác cảm thấy đau lòng.
Đám thái giám đã đợi ở trong cung gần nhất, Nam Cung Huyền bước nhanh vào trong cung, đặt người lên trên giường. Bàn tay Nhan Nhất Minh nắm chặt lấy tay áo của hắn, hai mắt khó khăn lắm mới mở được ra, cảm giác vô cùng mệt mỏi. Khi mắt nàng nhìn thấy được một chút ánh sáng, dường như nhìn thấy người trước mặt là ai, nàng kêu lên một tiếng bằng giọng nói vô cùng yếu ớt: “Điện hạ.”
Hai mắt Nam Cung Huyền đột nhiên sáng lên, Nhan Nhất Minh đang gọi hắn sao? Chỉ vì nàng đang nhìn thấy hắn, hay trong thâm tâm nàng đang mong muốn được nhìn thấy hắn? Nam Cung Huyền để lưng của nàng tựa vào l*иg ngực hắn, gọi tên nàng hết lần này đến lần khác bên tai nàng.
Nhưng không ngờ chỉ một giây sau, cả người Nhan Nhất Minh run lên dữ dội, nghiến răng lại, run rẩy lẩm bẩm nói: “Lạnh, lạnh quá, Ngũ điện hạ… ta lạnh quá…”
Trái tim Nam Cung Huyền vừa vui vẻ được một chút, trong chốc lát lại bị làm cho lạnh ngắt.
Hắn cầm lấy hai bàn tay đang run rẩy của Nhan Nhất Minh, lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt, hắn định hét lên với Nhan Nhất Minh rằng người đang ôm nàng là hắn chứ không phải là Nam Cung Diệp. Nhưng khi nhìn thấy vẻ đáng thương của nàng, tất cả những lời định nói ra biến hết thành sự dịu dàng.
Khi hoàng hậu, Nhan lão phu nhân và Nhan phu nhân đến nơi, vừa nhìn đã thấy cảnh tượng Thái tử đang ôm Nhan Nhất Minh ở trong lòng. Cả mấy người cũng thẫn thờ, đứng nguyên tại chỗ, biểu cảm trên khuôn mặt lập tức vô cùng phong phú đa dạng. Nhưng rồi Nhan phu nhân vẫn quan tâm nữ nhi của mình trước, cho dù hiện giờ vẫn chưa hiểu vì sao Thái tử lại thân mật với nữ nhi mình như vậy, nhưng bà cũng vội vàng lao đến kiểm tra tình hình nữ nhi mình.
Hoàng hậu kiềm lại cơn run rẩy trên người mình, ngừng lại một lát rồi mới đi lên hỏi xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.
Bà vừa nói xong, ngự y cũng vội vàng chạy tới. Ông ta còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Nam Cung Huyền bắt tới trước giường bệnh. Ông ta chẩn đoán một hồi, bởi vì đã biết Nhan Nhất Minh bị đuối nước nhưng hình như cũng không quá nghiêm trọng nên mới lên tiếng nói:
“Nhan tiểu thư không cẩn thận bị rơi xuống nước, hiện giờ vẫn chưa tỉnh lại, ở đây thần có mấy cách thế này… Vùi người bệnh vào tro ấm, từ đầu đến chân, đợi đến khi các mạch huyệt được giãn nở, nếu như vẫn chưa tỉnh lại thì treo ngược bệnh nhân lên, đổ loại rượu ngon vào trong mũi, sau đấy lại đổ tiếp xuống phía dưới, rồi lại dùng dấm đổ vào mũi…”
Tim Nhan Nhất Minh như bị hàng nghìn hàng vạn con “đê cu ma” giày xéo, thời hiện đại còn có chuyện hô hấp nhân tạo cơ mà. Cho dù thế nào nàng cũng không thể ngờ được cách cứu người ở thời cổ đại lại biếи ŧɦái như vậy, vùi vào tro, treo ngược người lên…. Nghe vậy xong nàng lập tức tỉnh lại.
Nàng khẽ ho một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, trong giây lát tất cả mọi người đều tập trung đầy đủ trước giường. Nhan phu nhân mừng đến mức suýt nữa rơi nước mắt. Nhan Nhất Minh yếu ớt gọi một tiếng “mẫu thân”, những người ở đó đến lúc này mới cảm thấy yên tâm, chỉ có Hoàng hậu là chợt cảm thấy đáng tiếc.
Các ngự y lại chẩn mạch lần nữa, chẩn mạch xong thì giải thích với Nhan phu nhân: “Nếu Nhan tiểu thư đã tỉnh lại, vậy thì không còn gì đáng ngại nữa, tim ấm khí thông, đợi một lát nữa vi thần kê đơn thuốc cho tiểu thư tĩnh dưỡng là được, bây giờ phải thay y phục để tiểu thư tránh bị thương hàn.”
Thái tử không thể ở lại được nữa, Hoàng hậu dặn dò mấy người còn lại vài câu rồi cùng thái y đi ra ngoài.
Chuyện ngày hôm nay thật sự đã có quá nhiều người biết, muốn giấu cũng không thể giống được. Những ngày này tâm tư của Hoàng hậu đều dồn hết vào chuyện của Ngũ hoàng tử và Nhan Nhất Minh. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay, Hoàng hậu đột nhiên hiểu ra, thái độ của Thái tử đối với Nhan Nhất Minh không hề lạnh lùng như bà tưởng tượng. Lúc đầu khi hai đứa con của bà không để ý đến nhau nữa, bà chỉ cho rằng Thái tử cũng giống mình, không chịu được hành động hoang đường của Nam Cung Diệp, nhưng lại không hề nghĩ rằng Thái tử làm vậy cũng là vì Nhan Nhất Minh.
Rõ ràng là đang ghen tức vì một nữ nhân.
Đúng là… đúng là không ra thể thống gì cả. Vì một nữ nhân mà hai huynh đệ ruột không quan tâm gì tới nhau, vì một nữ nhân mà đích thân nhảy xuống nước cứu người, Nam Cung Huyền không muốn sống nữa sao?
Nhưng bà không ngờ Nam Cung Huyền lại cười thản nhiên: “Thân thể nhi thần khỏe mạnh, không có gì đáng ngại. Đã khiến mẫu hậu lo lắng rồi ạ.”
Hoàng hậu bỗng chốc không nói được gì nữa, trừng mắt nhìn Thái tử một cái rồi thở dài một hơi: “Chuyện hôm nay đã có quá nhiều người nhìn thấy, muốn giấu cũng không thể giấu được nữa.”
Hôm nay Thái tử và Nhan Nhất Minh đã có hành động thân mật như vậy với nhau, chuyện Nhan Nhất Minh muốn gả cho Nam Cung Diệp đã không còn chút cơ hội nào nữa, còn Thái tử thì…
Hoàng hậu nhìn Thái tử một chút rồi thấp giọng nói: “Nếu đã như vậy, danh tiết của Nhan Nhất Minh bị tổn hại rồi, đợi qua mấy ngày nữa sẽ cho nó vào Đông Cung làm trắc phi…”
Hoàng hậu chưa nói xong, Nam Cung Huyền đã vội vàng ngắn lời. Nam Cung Huyền nghiêm túc nói: “Nhi thần và A Minh từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm vô cùng sâu đậm. Trải qua chuyện trời xui đất khiến ngày hôm nay lại khiến có tiếp xúc thân thể, hiện giờ nhi thần cũng đã sắp đến lễ nhược quán, chi bằng chọn ngày lành tháng tốt để đón A Minh vào Đông Cung.”
Đón vào Đông Cung?
Nói như vậy rõ ràng là hắn muốn lấy Nhan Nhất Minh làm Thái tử phi!
Hoàng hậu không thể tin được: “Vậy còn tiểu thư Giản gia thì sao?”
Cho dù biết Thái tử hối hận, không quên được Nhan Nhất Minh nhưng bà không ngờ Nam Cung Huyền lại vì Nhan Nhất Minh mà thẳng thừng từ bỏ Giản Ngọc Nhi.
“Giản gia vốn dĩ đã đứng về phía nhi thần, lấy nữ nhi Giản gia chỉ là thêm hoa trên gấm thôi, nhưng nếu lấy được đích nữ của phủ Định quốc công thì mới là tặng than trong ngày tuyết. Bên nào nặng bên nào nhẹ mẫu hậu là người hiểu rõ, nhi thần không cần nói nhiều. Chuyện ngày hôm nay A Minh là người vô tội nhất, để cứu người khác mà bỏ mặc không màng đến chuyện sống chết của bản thân. Có thể thấy nàng là người có trái tim nhân hậu, rất xứng với vị trí Thái tử phi. Kể cả phụ hoàng sau khi biết được chuyện này nhất định cũng sẽ đồng ý với nhi thần, còn phía phủ Định quốc công, chúng ta cũng cho bọn họ được một lời giải thích.”
Nam Cung Huyền nói chuyện thấu tình đạt lý, khiến Hoàng hậu thật sự không thể nói được gì.
Trong lòng bà nghĩ rằng, vì chuyện hôm nay nên sẽ cho Nhan Nhất Minh gả vào Đông Cung làm trắc phi. Dù sao sau chuyện hôm nay, Nhan Nhất Minh cũng chỉ có thể gả cho Thái tử thôi, cho dù phủ Định quốc công không đồng ý thì cũng không còn cách nào khác. Nhưng giống như Thái tử đã nói, đích nữ nhà mình phải chịu tủi nhục mà gả vào Đông Cung làm trắc phi, chuyện này nhất định sẽ khiến phủ Định quốc công bất mãn, chuyện hôn sự này cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Còn Bệ hạ nếu như biết được hành động xả thân cứu người của Nhan Nhất Minh, nhất định cũng sẽ vô cùng tán thưởng.
Làm như vậy vừa giữ được phủ Định quốc công lại vừa chặt đứt được tâm tư của tiểu nhi tử, một mũi tên trúng hai đích, Hoàng hậu không còn ý kiến gì nữa, quay người rời đi.