Nam Cung Huyền chưa từng suy nghĩ đến việc Nhan Nhất Minh sẽ nói gì, hắn chỉ cảm thấy mình muốn gặp nàng, hiện giờ đã gặp được nàng rồi, có một số lời cứ thế tự nhiên tuôn ra.
Đúng vậy, đúng là hắn không thể khống chế được mình.
Hắn mượn danh của mẫu hậu để lừa Nhan Nhất Minh ra khỏi Nhan gia. Bao nhiêu ngày xa cách, sau khi gặp lại là nỗi nhớ nhung vượt qua cả dự liệu của hắn.
Khuôn mặt của nàng, dáng người của nàng, mùi hương nhàn nhạt như có như không trên người nàng, rồi cả ngữ khí khi nàng nói chuyện, tất cả đều khiến người khác hoài niệm nhiều hơn so với tưởng tượng của hắn.
Ánh mắt của Nam Cung Huyền vẫn luôn dán chặt lên người Nhan Nhất Minh. Sau khi nàng nghe được những lời hắn nói thì lập tức chấn kinh, không thể tin nổi. Nam Cung Huyền không hề bỏ qua một chi tiết nào, điều này khiến trái tim hắn yên tâm trở lại.
Ngày hôm đó, sau khi biết được Nhan Nhất Minh và Nam Cung Huyền có hành động thân thiết như vậy xong, cả đêm hôm đó hắn không ngủ được. Ngày hôm sau lúc Giản Ngọc Diễn đến Đông Cung, hắn ta giật mình sợ hãi, vội vàng hỏi Nam Cung Diệp đã xảy ra chuyện gì. Nam Cung Diệp cảm thấy phiền phức không muốn nói chuyện, nhưng không ngờ con người Giản Ngọc Diễn này thông minh đến mức đáng ghét, vừa đoán đã đoán trúng trọng điểm.
“Thứ cho thần đoán mò, có phải là liên quan đến Nhan tiểu thư không?”
Nam Cung Huyền không thích việc người khác thăm dò suy nghĩ của mình, sau khi nghe vậy lập tức chau mày: “Lắm miệng!”
Giản Ngọc Diễn vô cùng thông minh, cũng là người hiểu hắn nhất, nhìn thấy như vậy liền hiểu ra Nam Cung Huyền vẫn còn cứng miệng. Hắn cười rồi nói: “Điện hạ không cần lo lắng về việc này đâu, cho dù người bên ngoài có nói thế nào thì theo ý thần, trong lòng Nhan tiểu thư vẫn chỉ có một mình Điện hạ thôi.”
Một câu nói của Giản Ngọc Diễn khiến cơn lửa giận trong lòng Nam Cung Huyền lập tức biến mất. Đôi mắt phượng dài hẹp của hắn hơi nhướng lên, quay người ngồi lại trước bàn: “Nói ta nghe thử.”
“Người ngoài đều đang đồn chuyện của Nhan tiểu thư và Ngũ điện hạ, không có lửa làm sao có khói, thần nghĩ lại cảm thấy đúng là có chuyện, chuyện này cũng không phải là giả. Nhưng Điện hạ đừng nóng lòng, nghe thần từ từ nói. Điện hạ không muốn Nhan tiểu thư thân thiết với Ngũ điện hạ như vậy, nhưng có bao giờ Điện hạ nghĩ tới, vì sao Nhan tiểu thư và Ngũ điện hạ lại nảy sinh tình cảm trong một khoảng thời gian ngắn như vậy chứ?”
Trong lòng Nam Cung Huyền cẩn thận nghiền ngẫm lại những lời của Giản Ngọc Diễn, sau đấy đột nhiên ngẩng đầu lên, vui vẻ như vừa hiểu ra chuyện gì đó: “Ý ngươi là vì ta đúng không?”
Giản Ngọc Diễn gật đầu nói: “Đúng là như vậy, tình cảm của Nhan tiểu thư đối với Điện hạ không cần thần phải nói nhiều. Nếu như mọi chuyện có thể nói chấm dứt là chấm dứt như những gì Nhan tiểu thư nói, thì nàng ấy cũng không cần phí công đợi ngài mấy năm trời. Hiện giờ trong lòng Nhan tiểu thư đã nguội lạnh, trùng hợp Ngũ hoàng tử lại xuất hiện vào thời điểm này. Ngũ hoàng tử và Điện hạ đều là do Hoàng hậu nương nương sinh ra, diện mạo giống nhau đến chín phần, sao Nhan tiểu thư có thể không động lòng. Nhưng chính vì như vậy nên thần mới nói người trong lòng Nhan tiểu thư thật sự nghĩ đến chỉ có một mình Điện hạ thôi.”
Nếu như là người khác thì đành thôi, nhưng nếu thật sự là Ngũ hoàng tử thì mọi chuyện đều có lời giải thích. Ngay từ đầu có lẽ Nhan Nhất Minh đã coi Nam Cung Diệp là Thái tử.
Nam Cung Huyền chưa từng nghĩ đến chuyện này.
Hiện giờ sau khi nghe xong những lời Giản Ngọc Diễn nói, trong lòng hắn đột nhiên nổi lên rất nhiều gợn sóng.
Hắn không thể giải thích được việc vì sao Nhan Nhất Minh lại tự nhiên thích Nam Cung Diệp, nhưng nếu giải thích như vậy thì mọi chuyện đều đã thông suốt.
Trước đây, khi nàng rời khỏi đã nói rằng muốn từ bỏ hắn, đó là vì Nhan Nhất Minh quá thích hắn. Hiện giờ nàng ở bên cạnh Nam Cung Diệp, nguyên nhân cũng là do hắn.
Trong lòng Nhan Nhất Minh vẫn chỉ có một mình hắn.
Câu nói này lặp đi lặp lại trong lòng Nam Cung Huyền rất lâu. Khoảng thời gian này, tâm trạng của hắn chỉ có sự tức giận và đố kỵ, nhưng cũng vì câu nói này mà tất cả mọi thứ dần dần biến mất.
Đúng là như vậy, nếu là người khác thì đành thôi, nhưng vì sao người bên cạnh nàng lại là Nam Cung Diệp, một người vô cùng giống hắn. Nhan Nhất Minh càng thể hiện mình thích Nam Cung Diệp thì càng chứng tỏ người mà nàng thích chính là hắn.
Giản Ngọc Diễn nhìn Nam Cung Huyền rơi vào trầm tư, khóe môi cong lên thành một nụ cười khó ai nhìn thấu, sau đấy như thể vừa nhớ lại chuyện gì: “Điện hạ chắc còn nhớ lần gặp Nhan tiểu thư trên núi Phù Ngọc chứ? Hôm đó thần phụng mệnh đưa Nhan tiểu thư về phủ, trước khi đi Nhan tiểu thư có nói với thần một câu.”
Nam Cung Huyền hơi kinh ngạc: “Câu gì?”
“Nhan tiểu thư cảm ơn viên ngọc mà thần đã tặng, trong lúc thần vẫn còn đang kinh ngạc thì lại biết được hóa ra Nhan tiểu thư đã biết món ngọc trai hôm đó là do thần tặng rồi, nhưng lại không hề nói cho Điện hạ biết.”
Giờ đây Nam Cung Huyền nghe lại chuyện này, chợt có cảm giác bừng tỉnh.
Có lẽ là vì Nhan Nhất Minh ở bên cạnh hắn quá lâu nên hắn đã thực sự quên mất nàng là một nữ tử vô cùng thông minh. Chỉ vì sợ hắn không thích nên thường xuyên ngây ngô, giả vờ ngốc nghếch, nhưng thực ra trong lòng chuyện gì nàng cũng hiểu hết.
Ngày hôm đó Nhan Nhất Minh có tâm trạng thế nào khi nhận viên ngọc trai đó, tại sao lại một mình lên núi Phù Ngọc, rồi lại nhìn thấy hắn và Giản Ngọc Nhi đang ở bên cạnh nhau.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Huyền hiện vẻ áy náy: “Là ta đã làm tổn thương nàng ấy, trong khi Diệp Nhi thề rằng cả đời chỉ lấy một mình nàng ấy…”
Giản Ngọc Diễn biết chuyện Nam Cung Diệp thích Nhan Nhất Minh, nhưng khi nghe thấy câu này, trong lòng hắn cũng cảm thấy rất bất ngờ. Đường đường là Ngũ hoàng tử, vậy mà lại vì một nữ nhân là quyết định kiếp này không nạp thϊếp, không lấy thêm trắc phi nữa. Cho dù là người có lòng dạ sắt đá thì khi nghe đến câu này cũng sẽ phải cảm động.
“Tử An.” Nam Cung Huyền gọi Giản Ngọc Diễn rồi từ từ nói: “Đời này ta chưa từng hối hận vì việc gì nhưng hiện giờ ta thật sự rất hối hận vì đã bỏ rơi A Minh, ta rất muốn tìm lại nàng ấy.”
Giản Ngọc Diễn kìm nén vẻ vui mừng trong ánh mắt, ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Huyền chăm chú: “Đúng là nên như vậy, nhưng thứ cho thần hỏi một câu, nếu Điện hạ đã chuẩn bị tìm Nhan tiểu thư về, vậy Ngọc Nhi thì sao?”
Ngọc Nhi?
Giản Ngọc Nhi.
Nam Cung Huyền lại cảm thấy áy náy.
Ngọc Nhi sao?
Nam Cung Huyền đã từng nghĩ vì sao lúc đầu mình lại thích Giản Ngọc Nhi, hắn thích Giản Ngọc Nhi quá nhanh, là tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Vì sao lại như vậy thì chắc có lẽ phần lớn là do Giản Ngọc Nhi có dáng vẻ của người hắn thích trong lòng, dịu dàng, hiền thục. Có những lúc hắn cũng không hiểu, cũng không nói rõ được là vì sao, giống như luôn có người ở bên tai hắn cảnh cáo hắn rằng, phải thích Giản Ngọc Nhi. Giống như ngay từ đầu đã có người định sẵn kiếp trước của bọn họ.
Trước kia Nam Cung Diệp hỏi hắn, vì sao hắn đã có Giản Ngọc Nhi rồi mà vẫn còn dây dưa với Nhan Nhất Minh? Lúc đó suy nghĩ của hắn rõ ràng chỉ là không nỡ Nhan Nhất Minh, nhưng không hiểu vì sao lúc đó hắn lại nói cần cả hai người. Hiện giờ nghĩ lại, thật sự nỗi nhớ của hắn dành cho Giản Ngọc Nhi không phải quá nhiều, đến cả những kỉ niệm mà hắn tự cho là ngọt ngào cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Nhưng Nhan Nhất Minh là người đã đi theo hắn suốt bao nhiêu năm qua. Suốt bao nhiêu ngày đêm, nàng đã làm những gì, nàng đã làm những gì vì hắn? Nam Cung Huyền thật sự nghĩ được ra hết.
Thật sự là quá nhiều.
Nếu như không thể có được hai người cùng một lúc, phải so sánh hai người với nhau, thì trong lòng Nam Cung Huyền đã có đáp án.
Hắn càng nhung nhớ nữ tử thẳng thắn, luôn đi theo đằng sau hắn, hét lên muốn gả cho hắn hơn.
Từ khi lên xe ngựa, Nhan Nhất Minh như bị những lời của hắn làm cho chấn kinh mất một lúc, nàng không nói được gì nhưng bàn tay thì vẫn tiếp tục giằng co. Nam Cung Huyền đột nhiên nhớ lại trước kia Nhan Nhất Minh vì để giằng tay ra khỏi hắn mà trên tay bị bầm xanh. Hắn không khỏi cảm thấy đau lòng, nên cuối cùng đã buông tay ra.
Nhan Nhất Minh cúi đầu, nhanh chóng ngồi sang phía đối diện của Nam Cung Huyền.
Cả hai người cùng không nói gì, chiếc xe ngựa đi rất xa, lúc này Nhan Nhất Minh mới hỏi: “Điện hạ, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nam Cung Huyền khẽ cười: “Quả nhiên ngay từ đầu nàng đã biết đây không phải là ý của mẫu hậu rồi mà.”
“Hoàng hậu nương nương không muốn gặp ta, hơn nữa trong cung có nhiều thái giám cung nữ như vậy, cho dù nương nương thật sự ý chỉ thì cũng không đến lượt đích thân Điện hạ phải tới.”
Nàng đúng là một nữ nhân vô cùng thông minh, ánh mắt Nam Cung Huyền nhìn nàng dịu dàng, khóe môi cong lên thành một nụ cười: “Nếu nàng đã đoán được, vì sao lại không vạch trần ta?”
Nhan Nhất Minh mím môi cười khẽ: “Chỉ vì ta không muốn làm kinh động đến những người khác thôi, tránh cho Ngũ điện hạ lại hiểu lầm.”
Nụ cười của Nam Cung Huyền nhanh chóng biến mất, khuôn mặt tuấn tú như phủ lên một tầng sương lạnh: “Không muốn Nam Cung Diệp hiểu lầm à? Hiểu lầm chuyện gì? Nam Cung Diệp không có ở đây, Nhan Nhất Minh, nàng nói ra những điều này để cho ai nghe?”
“Vì sao cứ phải để cho một người nào đó nghe? Vì Ngũ điện hạ đã đồng ý với ta rồi, đợi khi nào chàng ấy hồi kinh sẽ cưới ta, vậy nên ta cũng đồng ý với chàng ấy rằng từ nay về sau không còn dây dưa với người khác nữa. Điện hạ cũng nên như vậy, từ nay chúng ta đường ai người nấy đi…” Nói đến đây, Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Huyền, nở một nụ cười rồi nói: “Có lẽ không bao lâu nữa ta cũng phải gọi Điện hạ một tiếng hoàng huynh.”
Không nằm ngoài dự đoán, Nam Cung Huyền lại vì câu này mà tức giận, nhưng hắn giận quá rồi lại bật cười, đôi mắt nhìn thẳng về phía Nhan Nhất Minh, gằn rõ từng câu từng chữ một: “Nàng đừng có mơ.”
Hắn không quan tâm Nhan Nhất Minh đang vô cùng tức giận, mỉa mai nói: “Muốn gả cho Diệp Nhi sao? Nàng tưởng rằng mẫu hậu sẽ đồng ý chắc, nàng tưởng rằng phụ hoàng sẽ đồng ý chuyện hôn sự này chắc? A Minh, nàng và Diệp Nhi suy nghĩ quá đơn giản rồi.”
Nhan Nhất Minh dựa vào thành xe ngựa, khuôn mặt không chút cảm xúc: “Vậy rốt cuộc Điện hạ có ý gì?”
Nam Cung Huyền nghiêng người về phía trước, nói nhỏ với Nhan Nhất Minh: “Vậy nên chỉ có gả cho ta thì mới là kết cục tốt nhất cho nàng thôi.”
Quả Táo lại điên cuồng cảnh báo mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền đang gia tăng vùn vụt. Khuôn mặt Nhan Nhất Minh không chút biến sắc, nhìn Nam Cung Huyền một cái rồi ra hiệu cho Quả Táo im mồm. Nàng hạ thấp giọng, làm ra vẻ vô cùng mệt mỏi:
“Điện hạ đã có Giản tiểu thư rồi, cần gì phải ép ta như vậy? Rõ ràng Điện hạ biết rằng giữa phủ Định quốc công và phủ thừa tướng chỉ được chọn một mà thôi. Lẽ nào Điện hạ sẽ bỏ Giản tiểu thư để ta được trở thành Thái tử phi sao? Đương nhiên là ngài sẽ không làm thế.” Nói đến đây, Nhan Nhất Minh nở một nụ cười vô cùng ngọt ngào, giọng nói cũng trở nên dịu dàng hơn: “Nhưng Ngũ điện hạ sẽ làm như vậy.”
Khi Nam Cung Huyền nghe thấy chuyện này, hắn như nghe thấy một câu chuyện cười rồi cười khẩy một tiếng như thể để chế nhạo sự ngây thơ của Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp: “Hiện giờ hôn sự của Ngũ hoàng tử còn chưa tới lượt đệ ấy được làm chủ, ngoại trừ đệ ấy ra, không ai đồng ý chuyện này cả. Vậy nên A Minh, những gì đệ ấy hứa với nàng đều chỉ là điều hư ảo mà thôi.”
“Điện hạ, người không hiểu rõ mọi chuyện từ trước đến nay đều là ngài chứ không phải là ta.” Nhan Nhất Minh thở dài một hơi rồi nói: “Cho dù chuyện này có khó khăn thế nào, cho dù có khả năng không thể làm được nhưng trong lòng Ngũ hoàng tử đã từng nghĩ như vậy. Còn Điện hạ thì chưa từng nghĩ tới.”
Nhan Nhất Minh nói xong những lời này, nàng quay mặt sang chỗ khác giống như không muốn nói thêm một câu nào với Nam Cung Huyền nữa, cả người nàng mệt mỏi tựa vào thành xe ngựa rồi nhắm mắt lại.
Cuối cùng Nam Cung Huyền cũng hiểu ra được ý của Nhan Nhất Minh. Hắn bừng tỉnh ngộ, thực ra Nhan Nhất Minh hiểu hết mọi chuyện, chỉ là nàng không để ý thôi, thứ mà nàng quan tâm chỉ là một trái tim thật lòng.
Không biết sau đó bao lâu, mãi đến khi Nhan Nhất Minh nghi ngờ không biết có phải mình nói quá nặng lời khiến Nam Cung Huyền chịu đả kích hay không, nàng mới nghe thấy hắn trầm giọng nói:
“Ta đã từng nghĩ tới.”
Nam Cung Huyền duỗi tay ra vuốt má Nhan Nhất Minh, ánh mắt chưa từng thâm tình như vậy.
“Ta đã từng nghĩ tới. Kiếp này ta chưa từng hối hận vì điều gì, nhưng đến khi nàng rời khỏi ta thì ta mới bắt đầu hối hận vì sao lại buông tay nàng, ta… ta thật sự rất nhớ nàng. A Minh, nàng trở về đi, không hề có Giản Ngọc Nhi, ta sẽ không cưới nàng ta. Ta hứa với nàng, vị trí Thái tử phi, vị trí chính phi Đông Cung chỉ có một mình nàng mà thôi.”
Nhan Nhất Minh ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt xinh đẹp trong giây lát không kiềm chế được sự kinh ngạc.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mấp máy miệng nhưng không nói được câu nào. Có thể là vì quá cảm động hoặc quá đau lòng, hoặc cũng có thể là quá kích động, nhưng cuối cùng tất cả mọi thứ đều biến thành hư không.
Trong lòng Nam Cung Huyền mềm nhũn, hắn đang định nói thêm gì nữa nhưng không ngờ nữ nhân trước mặt hắn vẫn đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng: “Nhưng đã không thể quay lại được nữa rồi.”
Bàn tay của Nam Cung Huyền đột nhiên cứng đờ trong không trung.
“Nếu như trước đây Thái tử nói với ta những lời này, ta sẽ cảm thấy cuộc đời này không còn gì phải hối tiếc nữa, nhưng câu này ngài nói quá muộn.” Trên khuôn mặt tinh xảo của nàng nở một nụ cười điềm tĩnh, như đang nhớ tới điều gì đó: “Ta đã có người mà mình thích rồi.”
“Người mà mình thích? Nam Cung Diệp sao?” Nam Cung Huyền thật sự không thể kiềm chế được nữa. Vốn dĩ hắn không định nói ra những lời này, nhưng cuối cùng hắn vẫn thuận miệng nói ra: “Nhan Nhất Minh, nàng nhìn khuôn mặt giống ta của đệ ấy, rốt cuộc là nàng đang nhìn đệ ấy hay là đang nhìn ta? Nàng cần gì phải tự lừa mình dối người như thế?”
“Lừa mình dối người?” Giọng nói của Nhan Nhất Minh hơi phiêu du, nàng ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Huyền: “Ta chưa từng tự lừa mình dối người, cho dù khuôn mặt hai người giống nhau như vậy, nhưng từ trước đến giờ ta chỉ nhìn thấy một mình Nam Cung Diệp mà thôi. Người trong lòng chỉ có một mình Điện hạ đã biến mất từ lâu rồi.”