Những ngày này Nam Cung Huyền đã dần quen với việc Nhan Nhất Minh và Nam Cung Diệp qua lại gần gũi với nhau rồi, nhưng hắn không thể ngờ được, ngay đêm trước khi đi, Nam Cung Diệp lại làm ra chuyện hoang đường như vậy. Nửa đêm nửa hôm đến thăm phủ Định quốc công, đã vậy hai người còn tiếp xúc da thịt với nhau.
Đến cả việc Nam Cung Diệp đã thề sẽ lấy Nhan Nhất Minh cũng không khiến Nam Cung Huyền cảm thấy tức giận như lúc này. Dù sao trong đời có được một người nói ra lời thề như vậy cũng khiến người khác dễ dàng lay động. Nhan Nhất Minh vì thế mà cảm động cũng là chuyện hết sức thường tình.
Mấy ngày hôm nay, Nam Cung Huyền biết hai người bọn họ đi qua bao nhiêu nơi, đã nói những gì, biết được hành động thân mật nhất của hai người cũng chỉ là Nam Cung Diệp ôm Nhan Nhất Minh vào lòng thôi, nhưng Nam Cung Huyền nghe xong liền vô cùng tức giận, những phụ tá ở trong Đông Cung hôm đó đều vô cùng sợ hãi, sợ mình sẽ nói sai gì đó.
Về sau để khiến Nam Cung Diệp không chạy tới phủ Định quốc công hàng ngày nữa, Thái tử đề nghị với Bệ hạ để cho Nam Cung Diệp tham dự triều chính, lúc này mới yên bình được mấy ngày.
Nam Cung Huyền không tin rằng Nhan Nhất Minh đã thật sự quên được mình, càng không tin rằng Nhan Nhất Minh sẽ thích Nam Cung Diệp. Nếu có thể quên một người dễ dàng như thế, nếu có thể dễ dàng thích Nam Cung Diệp như thế, thì Nhan Nhất Minh cũng không phải khổ sở chờ đợi hắn ba năm từ ngày cập kê đến giờ.
Nhưng sau khi chuyện tối qua xảy ra, đầu óc Nam Cung Huyền bỗng chốc trống rỗng, thậm chí hắn còn nghi ngờ không biết có phải ẩn vệ đã nói quá lên không.
Lá gan của Nam Cung Diệp thật sự lớn hơn những gì hắn tưởng tượng rất nhiều, làm sao Nam Cung Diệp lại dám!
Vì sao một Nhan Nhất Minh trong trắng từ khi nào lại trở nên phóng túng như vậy? Chẳng lẽ nàng đã thật sự quyết định Nam Cung Diệp mới là phu quân của mình nên hai người mới không hề kiêng dè gì như vậy sao?
Cho dù nàng thích hắn đã nhiều năm như vậy, nhưng Nam Cung Huyền cũng chưa từng có bất cứ hành động gì quá đáng với Nhan Nhất Minh.
Thân hình kiều diễm mong manh đó được ôm trong lòng người khác, dung mạo xinh đẹp tuyệt sắc đó lại vùi vào l*иg ngực của người khác. Đôi môi đỏ thắm, mềm mại đó dây dưa triền miên với đệ đệ ruột của hắn.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi là Nam Cung Huyền đã không kiềm chế được cơn giận, tất cả những thứ đó đáng ra đều là của hắn.
Hắn ghen ghét phát điên với Nam Cung Diệp.
Hắn nhớ Nhan Nhất Minh đến phát điên.
Còn ở phủ Định quốc công, từ sáng sớm Nhan Nhất Minh đã bị Nhan phu nhân lôi từ trong chăn dậy, trong khi nàng vẫn còn mơ màng thì đã bị dẫn lên núi Phù Ngọc. Nhan Nhất Minh ngơ ngác không hiểu, hôm nay hoa đào đã rụng hết rồi cơ mà, còn đến đây làm gì không biết. Nàng còn chưa nói xong thì đã bị Nhan phu nhân giữ lấy miệng, trừng mắt nhìn.
“Cửa Phật là nơi thanh tịnh, con nói cái gì vậy hả, không sợ Bồ Tát trách tội sao!”
“Tấm lòng Bố Tát nhân hậu, làm sao có thể so đo một chút chuyện…” Nhìn thấy Nhan phu nhân lại chuẩn bị trừng mắt, Nhan Nhất Minh ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Nhan phu nhân vì muốn cầu phúc cho Nam Cung Diệp nên mới đến đây, tiện thể kéo theo nàng tới. Trong lòng Nhan Nhất Minh hiểu rõ chuyến đi này Nam Cung Diệp sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng vì có Nhan phu nhân ở đây nên nàng đành phải ở đằng sau khấu đầu mấy cái theo.
Đợi đến khi về đến Nhan phủ, Nhan phu nhân vui vẻ đi đến chỗ của Nhan lão phu nhân, còn Nhan Nhất Minh và Quả Táo thì lại xem xét tiến độ trước mắt của hệ thống.
Kể sau lần mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền tăng lên 70%, từ đó trở đi mỗi ngày lại tăng thêm không phẩy mấy phần trăm nữa, nhưng không hiểu vì sao ngày hôm nay lại giảm đi mấy phần trăm.
“Sao cái thứ này lại có thể bị giảm xuống thế?”
Nhan Nhất Minh ngơ ngác.
Nam Cung Huyền đột nhiên bị cái gì kích động thế, hay là hắn và Giản Ngọc Nhi có tiến triển gì với nhau?
Thế là nàng lại đặc biệt đi xem tiến trình gần đây của Giản Ngọc Nhi, phát hiện ra gần đây Giản Ngọc Nhi và bốn nam chính đều có tiến triển.
Gần đây Giản Ngọc Diễn mượn chuyện của Nhan Nhất Minh, thành công giảm được tiếp xúc giữa Giản Ngọc Nhi và Nam Cung Huyền. Giang Dật và Giản Ngọc Nhi sau vài lần có duyên gặp nhau, phát hiện ra Giản Ngọc Nhi cũng thích thơ sách, vậy là liền tặng cho Giản Ngọc Nhi mấy quyển sách quý rất khó tìm, thêm cả bảng chữ mẫu của mình nữa.
Giản Ngọc Nhi vô cùng vui vẻ, theo như cách nói của kịch bản thì Giản Ngọc Nhi cảm giác như tìm thấy được tri âm của mình. Còn về Thiệu Kinh Vũ thì đang ở biên cương, sau vài tháng cuối cùng hắn cũng nhận được thư Giản Ngọc Nhi gửi từ Kinh Thành đến.
Tiến trình của cả ba người này không khác nhiều lắm so với lúc trong trò chơi, nhưng lúc đầu, mức độ thiện cảm của Nam Cung Huyền vốn dĩ là cao nhất, mức độ này vẫn đang tiếp tục tăng lên, nhưng tốc độ tăng lại từ từ giảm xuống.
Mặc dù tốc độ đang giảm xuống nhưng lúc này mức độ thiện cảm của Giản Ngọc Nhi đối với Nam Cung Huyền vẫn là cao nhất, cũng có nghĩa là trong số bốn nam chính đó, người được yêu thích nhất vẫn là Nam Cung Huyền. Lúc trước Hoàng hậu ngầm nhắm Nhan Nhất Minh trở thành Thái tử phi, nhưng mấy ngày gần đây bà lại tìm lý do để gặp Giản Ngọc Nhi. Giản Ngọc Nhi có lẽ cũng đoán được ý của bà là gì nên trong lòng vừa xấu hổ vừa vui mừng.
Mà nhất cử nhất động của Giản Ngọc Nhi, bao gồm cả sự xấu hổ, sợ hãi của thiếu nữ hoài xuân đều bị Giản Ngọc Diễn nhìn thấy hết.
Trong phần tóm tắt kịch bản có nhắc đến vị công tử phong lưu này, lúc nào cũng tươi cười với người khác nhưng khi nhìn thấy Giản Ngọc Nhi nằm ngủ say bên quyển sách mà Giang Dật tặng, ngũ quan hơi co rút lại, là dáng vẻ mà Giản Ngọc Nhi chưa từng nhìn thấy.
Câu chuyện dừng lại ở chỗ Giản Ngọc Diễn nhân lúc Giản Ngọc Nhi ngủ say để hôn nàng ta, từ đó trở thành nam nhân thứ hai đã từng hôn Giản Ngọc Nhi.
Nhan Nhất Minh đau lòng cho Giản Ngọc Diễn ba giây, đến một nụ hôn mà cũng phải lén lén lút lút như vậy, trong lòng nàng thầm cảm thán “Con đường theo đuổi vợ đúng là gian khó.”
Quả Táo cũng gật đầu đồng cảm, trong lòng Nhan Nhất Minh thoáng động, nở một nụ cười xấu xa rồi nhỏ giọng hỏi Quả Táo: “Vậy rốt cuộc Giản Ngọc Diễn không phải là nhi tử của Giản gia hay Giản Ngọc Nhi không phải là nữ nhi của Giản gia thế hả?”
Quả Táo bị câu hỏi của Nhan Nhất Minh làm cho cả người đều toát mồ hôi lạnh, nó đang định hỏi vì sao ngài lại biết, nhưng lời nói vừa lên đến khóe miệng, cuối cùng nó mới thông minh được một lần, bịt miệng lại không nói gì nữa.
Đây là tình tiết liên quan đến hướng tiến triển của kịch bản, Quả Táo nhất định không thể tiết lộ gì chỉ một chữ.
Nhan Nhất Minh chẹp miệng một cái, trong lòng càng chắc chắn trong hai người này có một người thân phận không đơn giản. Trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ bị nàng phát hiện ra. Hiện giờ việc quan trọng nhất vẫn là làm thế nào để công lược Nam Cung Huyền để tích kim cương.
Tích cóp kim cương không đơn giản chút nào, nhưng tiêu thì lại rất nhanh, trong một tháng khó khăn lắm nàng mới tích lũy được 200 viên, hiện giờ cộng lại cũng chỉ được hơn 600 viên.
Người bình thường rút mười lần liên tiếp còn không được, càng không kể đến kiểu người châu Phi như nàng. Đối với nàng, số lượng mười lần rút thật sự ít đến thảm thương.
Vậy nên nàng phải nghĩ cách để kiếm được nhiều kim cương hơn một chút, cuối cùng khi nàng còn chưa nghĩ được phương án chính xác thì chợt có một người đến Nhan phủ, ngoài Nhan Nhất Minh ra thì không ai có thể ngờ đến được.
Thái tử.
Nhan phu nhân trợn tròn mắt, lo lắng chạy vòng quanh, hôm nay lại đúng ngày phu quân và mẹ chồng bà cùng không có ở phủ, Nhan lão gia cũng vì có việc công nên chưa trở về. Nhớ lại lần trước Thái tử đùng đùng tức giận, Nhan phu nhân sợ hãi trong lòng, run run rẩy rẩy tiếp kiến Thái tử, nhưng bà lại phát hiện ra hôm nay Nam Cung Huyền mặt mũi tươi cười, không hề giống như lần trước.
Trong lòng Nhan phu nhân thầm nghĩ thực ra Thái tử cười lên cũng không quá đáng sợ. Ngũ hoàng tử quả nhiên là đệ đệ ruột của Thái tử, hai người thật sự trông rất giống nhau.
Nam Cung Huyền nhẹ nhàng giải thích với Nhan phu nhân, nói rằng Hoàng hậu nương nương trong cung có việc quan trọng cần triệu Nhan Nhất Minh vào cung. Nhan phu nhân vừa nghe còn tưởng là chuyện của Nhan Nhất Minh và Ngũ hoàng tử, không lề mề tẹo nào, lập tức cho người tới thúc giục Nhan Nhất Minh.
Lúc đó đang là đầu mùa hạ, thời tiết hơi nóng, Nhan Nhất Minh mặc trên người chiếc váy sa màu trắng ngà thoải mái mát mẻ, vòng eo thắt đáy lưng ong được thắt một sợi dây đeo màu xanh nhạt càng khiến nàng trông mảnh mai hơn. Mái tóc được cố định đơn giản bằng trâm ngọc, mấy sợi tóc nhỏ xõa xuống cổ, càng khiến khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần có thêm vài phần phong lưu.
Vô cùng xinh đẹp.
Nam Cung Huyền không nhớ hết được đã có bao nhiêu người ca ngợi dung nhan khuynh nước khuynh thành của tiểu thư Nhan gia, nhưng hắn chưa từng cảm nhận được chuyện đó. Đến nay nhìn lại, hắn mới cảm thấy lời khen của những người đó thiển cận hời hợt, không diễn tả nổi vẻ đẹp của nàng như thế nào.
Nàng từ bên ngoài đi từng bước vào trong, mỗi bước chân nhẹ nhàng như giẫm lên trái tim hắn, thậm chí Nam Cung Huyền còn cảm thấy hơi căng thẳng.
Nhan Nhất Minh làm như vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Nam Cung Huyền, cũng thể hiện rõ ràng sự xa cách. Trái tim Nam Cung Huyền hơi nhói đau, nhưng giọng nói của hắn vẫn rất dịu dàng.
Nhan phu nhân vui vẻ đi lên phía trước giải thích: “Hoàng hậu nương nương ra ý chỉ triệu con vào cung một chuyến, đặc biệt để Thái tử điện hạ đến đây đón, sao con còn lề mề chậm chạp như vậy, còn không mau nhanh lên đi?”
Nhan Nhất Minh cúi đầu, trả lời một tiếng rồi tiếp tục ngẩng đầu lên nhìn Nam Cung Huyền, nhẹ nhàng nói: “Làm phiền Điện hạ rồi.”
Trước cổng Nhan phủ đã có xe ngựa chờ sẵn, Nhan Nhất Minh ngồi lên xe, không gian bên trong rất rộng, ngồi được cả năm sáu người, trang trí cũng vô cùng xa hoa.
Quả Táo ở bên tai nằng căng thẳng vặn mấy đầu ngón tay, Nhan Nhất Minh búng tai một lát mới yên tĩnh lại được. Chiếc xe nặng xuống, Nhan Nhất Minh ngẩng đầu lên, làm như vẫn chưa phản ứng lại được việc Nam Cung Huyền sẽ ngồi chung một chiếc xe ngựa với nàng, sắc mặt nàng nhanh chóng thay đổi, định xuống xe ngay lập tức.
Nam Cung Huyền đưa tay ra giữ lấy cổ tay Nhan Nhất Minh kéo nàng trở lại, tiện tay ôm chặt lấy eo nàng, ấn nàng xuống bên cạnh người mình. Hắn thờ ơ dặn dò một tiếng, cánh cửa xe ngựa bị đóng chặt lại, chiếc xe bắt đầu từ từ di chuyển.
Hai cơ thể kề sát vào nhau, sức lực trên cánh tay của Nam Cung Huyền rất lớn, Nhan Nhất Minh cố gắng tách tay hắn ra nhưng sau một hồi giằng co, nàng vừa tức giận vừa sốt ruột: “Điện hạ thả ta ra!”
Nam Cung Huyền nhìn khuôn mặt Nhan Nhất Minh đã hơi đỏ lên: “Không thả, chỉ có một chiếc xe ngựa thôi, cứ ngồi yên đi.”
Nhan Nhất Minh không giằng co nữa, nàng hít sâu vào một hơi, giống như cố gắng kìm nén thứ gì đó rồi bắt đầu châm chọc: “Có phải Điện hạ cảm thấy ta không biết xấu hổ giống như mọi người trong Kinh Thành đều nói nên mới cố ý sỉ nhục ta như vậy phải không?”
Bàn tay hắn đang để trên eo Nhan Nhất Minh đột nhiên cứng đờ, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng: “A Minh, ta không hề có ý muốn sỉ nhục nàng, chỉ vì ta quá nhớ nàng nên không khống chế được mình.”