Không ngờ lời đó lại là thật… Thật sự thoải mái…
Côn ŧᏂịŧ thọc thẳng vào hoa huyệt phấn nộn, liều mạng đâm về phía trước, đâm thẳng tới chỗ miệng tử ©υиɠ, sau đó lại rút ra không chút lưu tình. Hoa huyệt tựa như cái miệng nhỏ tham ăn, khi anh tiến vào thì nhiệt tình nuốt hôn, khi anh rời đi lại lưu luyến…
Cảm giác tê dại tới tận xương bắt đầu lan tràn, nơi nó đi qua như bị điện giật.
Cô cảm thấy thẹn tới cùng cực, ngón chân sướиɠ tới mức cuộn tròn lại, vô thức nhếch mông lên phối hợp với động tác của anh.
Nếu đây là địa ngục vạn ác, như vậy vì vui thích nhất thời, cô… cam tâm tình nguyện mà trầm luân.
Trong lúc vô thức, tiếng ê a ưm bắt đầu tràn ra khỏi miệng.
Giọng nói của Ôn Lâm khiến cô lập tức tỉnh táo lại. Bản năng khiến cô muốn duỗi tay ra bịt chặt miệng mình, nhưng lại bị thiếu niên ở phía sau nắm lấy cánh tay.
Bàn tay hơi lạnh theo cánh tay mà hướng lên trên. So với làn da non mềm của thiếu nữ, lòng bàn tay anh có vẻ cực kỳ thô ráp.
Bàn tay đi lướt qua cánh tay, tới bắp tay, dừng lại ở sườn vai trong chốc lát, tiếp đó lại trượt xuống phía dưới, thuận lý thành chương mà nắm lấy tuyết nhũ trắng nõn phía trước ngực cô.
Trước mắt là mặt gương.
Mới đầu, vì thẹn nên cô không dám ngẩng đầu nhìn, nhưng lúc này, thấy anh hơi thả chậm động tác, Lê Âm cố lấy dũng khí mà nhìn về phía gương.
Tay thiếu niên rất trắng, xương ngón tay rõ ràng, năm ngón tay thon dài.
Lê Âm từng nhìn thấy anh đánh đàn trên đài, ngón tay lướt trên phím đàn đen trắng, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích đã có thể đánh ra những giai điệu tuyệt đẹp.
Nhưng giờ phút này, bàn tay đánh đàn kia đang dừng lại trước ngực cô, xoa bóp đùa bỡn vυ' cô.
Vυ' cô bị anh nắn ra đủ loại hình dáng, lúc thì run rẩy mà nảy lên trong tay anh, lúc lại mềm tới mức muốn tràn ra từ kẽ hở ngón tay anh.
Chơi một lát, ngón trỏ nhẹ nhàng nhéo lấy hai điểm nhô lên.
Bàn tay lạnh lẽo kí©ɧ ŧɧí©ɧ hạt đậu đỏ. Hai má Lê Âm nóng lên, run rẩy mà phát ra tiếng rêи ɾỉ khó dằn.
Đây là vυ' cô, lại không phải vυ' cô.
Nhưng người đang thể nghiệm kɧoáı ©ảʍ trí mạng này lại là cô!
Vυ' sưng ê ẩm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới muốn mạng tra tấn cô, đuôi mắt cô ướt đẫm, hoa huyệt thắt chặt, lại phun ra lượng lớn mật dịch. Chất lỏng ướt dầm dề tưới thẳng lên côn ŧᏂịŧ nóng rực của anh, khi anh rút ra, côn ŧᏂịŧ cọ xát với vách động ướt đẫm tạo thành tiếng òm ọp òm ọp.
Tiếng vang này khiến cô xấu hổ tới mức bẹn đùi không ngừng rung rung.
Thiếu niên phát ra tiếng rêи ɾỉ dễ nghe, cùng lúc đó, động tác cũng càng mạnh.
Tay anh dây dưa với nhũ thịt thêm một hồi sau đó rời đi. Trước ngực không còn được an ủi, Lê Âm lập tức cảm thấy trống rỗng. Cô nheo mắt lại theo bản năng, ngay một chớp mắt khi vừa ngước mặt lên, cô lại lần nữa thấy rõ “Ôn Lâm” trong gương.
Gương mặt và chóp mũi đều ửng đỏ, đuôi mắt hơi ướŧ áŧ, dáng vẻ cực kỳ đáng thương, một bộ dục cầu bất mãn.
Cô lại lắc lắc mông theo bản năng, muốn đón ý nói hùa anh.
Thiếu niên như cảm giác được sự xao động của cô, bàn tay rơi xuống hạ thân, khu vực ướt đẫm giữa hai chân bị anh sờ trúng khiến cô xấu hổ khó nhịn. Nhưng càng xấu hổ, hạ thể lại càng phun nhiều nước hơn.