Cho nên đêm nay, chỉ mới tám giờ, thế nhưng dưới sự giám sát của Tống Diệp Diệp cô đã phải leo lên giường.
Cũng có thể là do quá mệt mỏi, nên vừa đặt lưng xuống giường cô đã ngủ ngay.
Chỉ có điều…
Trong lúc mơ màng, dường như cô nghe được tiếng nước chảy ào ào.
Nháy mắt tiếp theo, đôi mắt chợt mở bừng ra, Lê Âm thấy rõ hình ảnh trước mắt --- Cô đang đứng trong một căn phòng tắm xa lạ.
Vòi hoa sen đang phun ra dòng nước ấm áp.
Cô đang tắm ư?
Nhưng không phải trước lúc ngủ cô đã tắm xong rồi sao?
Đây là mơ, hay là hiện thực?
Tầm mắt Lê Âm chậm rãi hạ xuống, lại thấy được một thân thể hoàn toàn không thuộc về mình.
Hai chân trắng nõn thon dài, trên đùi còn dấu vết tình ái chưa tan hết. Lại nhìn lên trên, là vùng bụng dưới bằng phẳng.
Mà bên cạnh là một mặt kính lớn, qua lớp sương mù lượn lờ, cô không thể thấy rõ hình ảnh.
Cô hốt hoảng đi về phía tấm gương, dùng tay lau khô lớp sương mù trên kính. Ngay sau đó, cô thấy được gương mặt xinh đẹp của Ôn Lâm xuất hiện trong gương, còn thấy được chiếc cổ thiên nga thon dài, hai vυ' đầy đặn cùng với vòng eo một tay đã có thể ôm trọn của Ôn Lâm.
Đây là… Thân thể của Ôn Lâm.
Ngay lúc cô đang ngây người, bên ngoài truyền tới giọng nói hơi mất kiên nhẫn của thiếu niên.
“Em còn chưa tắm xong nữa?”
Là Cố Tích Trăn.
Cảm giác chân thật và hư ảo đan xen, như cơn sóng lớn, gần như cuốn trôi cô.
Còn chưa chờ cô khôi phục tinh thần từ trong kinh ngạc đã nghe thấy tiếng ken két, chốt cửa bị vặn mở, thiếu niên mang theo luồng khí lạnh bước vào.
Thấy “Ôn Lâm” đang mờ mịt đứng trước gương, hiển nhiên đối phương cũng sửng sốt.
Nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Tầm mắt Lê Âm lại rơi xuống, rơi vào hạ thân không một mảnh vải của đối phương. Vật kia dữ tợn lại xinh đẹp, hệt như cự long hồng nhạt.
Anh vẫn không thích nhiều lời như trước, hệt như anh tiến vào chỉ vì muốn làʍ t̠ìиɦ.
Vì thế, một người gần như không có bất kỳ phòng bị gì như cô trực tiếp bị anh xuyên thẳng vào từ phía sau.
Tiếng rên nhỏ vụn tràn ra từ yết hầu.
Đến giờ phút này, cuối cùng đại não cũng tỉnh táo lại, cảm giác căng tràn nơi hạ thể khiến cô không thể nào coi cảnh này chỉ là một giấc mộng.
Thiếu niên ôm lấy eo cô, từ phía sau đâm thật sâu vào thân thể cô, không ngừng ma sát chỗ mẫn cảm của cô.
Anh vẫn luôn không thích nói chuyện, khi làʍ t̠ìиɦ cũng là như thế.
Nhưng vào lúc thọc vào rút ra, đột nhiên Lê Âm nghe được anh kêu rên một tiếng, tiếp theo đó là giọng có vẻ hơi khàn khàn của thiếu niên: “Sao hôm nay em lại nhạy cảm vậy? Có thoải mái tới mức ấy sao? Nước nhiều như vậy?”
Chỉ một câu ngắn ngủn như vậy đã thành công khiến đầu óc Lê Âm nổ tung.
Cô chưa từng yêu ai nên hiển nhiên cũng chưa từng nếm mùi tìиɧ ɖu͙©, đây là lần đầu tiên… Thế nhưng lần đầu lại xảy ra dưới tình huống quái dị như vậy.
Nhưng không cần nếm trải cảm giác đau đớn đêm đầu cũng là chuyện tốt tới không thể tốt hơn.
Cô không dám nghi ngờ tính chân thực của chuyện này. Bởi cái vật đang ra vào trong thân thể cô kia cực kỳ chân thực. Cảm giác nóng rực căng chặt, hệt như muốn đâm thẳng vào trong bụng cô.
Trong đầu lại hồi tưởng lại tiếng rêи ɾỉ kèm theo tiếng nức nở do cực khoái mang tới của Ôn Lâm, lúc ở trong nhà vệ sinh, cô ấy đã nói “thật thoải mái”, “thật thoải mái”.