Bạn Trai Ngươi Có Chân Giữa Thật Khủng

Chương 3: Ước nguyện thành sự thực

Đứng chốc lát, dựa người vào vách tường, cô thử cách qυầи ɭóŧ xoa nắn âm đế (hộŧ ɭε).

Cô bắt đầu kɧıêυ ҡɧí©ɧ, đè ép, vuốt ve cái hột nhỏ non mềm, hai chân cũng theo bản năng mà bắt đầu cọ xát qua lại.

Thoải mái, lại không đủ thoải mái. Nhưng ngay cả chính cô cũng không thể nói rõ được rốt cuộc là thiếu cái gì.

Ngay cả tiếng rêи ɾỉ cũng mang theo chút chưa tận hứng.

Bọn họ sướиɠ xong rồi nhưng cô vẫn còn đang hãm sâu vào vòng xoáy du͙© vọиɠ, cố thế nào cũng không thể thoát thân.



Khi đi ra khỏi nhà vệ sinh, tiết thể dục đã kết thúc, trên sân bóng cũng chẳng còn bóng dáng Tống Diệp Diệp.

Lê Âm đi vào phòng học, vừa vào đã nhìn thấy Ôn Lâm đang ngồi trong phòng.

Cô ấy đang nói chuyện với nữ sinh khác, váy áo sạch sẽ, hệt như người mới vừa rêи ɾỉ kiều mị trong nhà vệ sinh lúc nãy không phải là cô ấy.

Chỉ là trên mặt vẫn còn lưu lại một mạt đỏ ửng chưa vơi.

“Mới rồi mình khát quá cho nên tới quầy bán quà vặt mua nước.” Tống Diệp Diệp đưa cho cô một bình nước khoáng, “Mình có gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời? Không phải vẫn chưa thấy đấy chứ? Còn nữa, sao cậu đi vệ sinh lâu vậy?”

“Bụng đau.” Lê Âm thu hồi tầm mắt, ngồi vào chỗ ngồi, tùy tiện tìm một cái cớ qua loa lấy lệ. Cô mở nắp bình ra, há cái miệng nhỏ uống nước.

Tới tháng không thể uống nước quá lạnh, nhưng nước nhiệt độ thường cũng đã đủ dập lửa. Uống xong nửa bình, cuối cùng nhịp tim của cô cũng chậm lại.

Thế nhưng trong mấy tiết học kế tiếp, đầu óc cô vẫn lộn xộn như cũ.

Giáo viên đang giảng bài trên bục giảng nhưng ngay cả một câu cô cũng không thể nghe vào, trong tai vẫn còn quanh quẩn hành động của hai người kia lúc ở trong nhà vệ sinh.

Tiếng động phát ra khi hôn môi rõ ràng tới mức hệt như bọn họ đang dán sát vào tai cô hôn nhau thêm một lần vậy.

Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ điên cuồng lúc mới rồi lại lần nữa dũng mãnh tràn tới.

Nếu cô là Ôn Lâm…

Thì thật tốt biết bao?

Vào lúc cô đang miên man suy nghĩ, đột nhiên trong tiếng ồn ào vang lên một giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng mà xa xôi…

【 Đã nghe được nguyện vọng của hứa nguyện giả. 】

【 Nguyện vọng đang được thực hiện. 】

【 Tích ------- 】

【 Đã được thực hiện. 】

Lê Âm hoảng sợ đột ngột ngẩng đầu, tầm mắt dõi khắp xung quanh nhưng chỉ thấy được mấy người bạn cùng lớp đang chơi đùa, cùng với vẻ mặt mờ mịt của Tống Diệp Diệp.

“A Âm, cậu sao vậy?”

Trái tim cô như nhảy dựng lên, vội vàng lắc đầu: “Không có việc gì không có việc gì, hẳn là do ngủ không đủ.”

Nguyện vọng của cô điên cuồng như vậy, hiện tại cũng không có chuyện gì xảy ra.

Giọng nói kia… hẳn chỉ là ảo giác.

“Tối hôm qua cậu thức quá khuya.” Tống Diệp Diệp vỗ đầu cô, tư thái hệt như ông cụ non: “Đêm nay mình sẽ giám sát cậu, nhất định phải bắt cậu đi ngủ sớm một chút.”

Cô rũ mi, gật đầu, lên tiếng đáp lại.

Tống Diệp Diệp cũng chấp hành rất nghiêm túc.

Giám sát mà cô ấy nói không chỉ là giám sát ngoài miệng --- Mà là giám sát bằng hành động. Buổi tối sau khi tan học, cô ấy không nói hai lời trực tiếp ôm cặp lên xe buýt với Lê Âm, đúng lý hợp tình mà muốn nằm lên giường nhà cô, đích thân giám sát cô.

Lê Âm không thể lay chuyển bạn, chỉ đành đồng ý.