Dưới tình huống cấp bách, cô không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể vội vàng vọt vào một căn phòng. Nhưng cô cũng không có cảm giác muốn đi vệ sinh. Cúi đầu vừa nhìn, cô không khỏi kêu rên một tiếng --- Thì ra là tới tháng.
Cũng may bình thường cô có thói quen mang theo băng vệ sinh, sau khi dán lên cô định đẩy cửa đi ra ngoài.
Thế mà ngay lúc tay cô sắp đυ.ng vào cửa gỗ, đột nhiên có tiếng bước chân kèm theo giọng nói quen thuộc truyền vào: “Phải ở đây thật ư?”
Lê Âm sợ hết hồn, ngón tay cứng đờ giữa không trung.
Người nói chuyện không phải ai khác mà chính là Ôn Lâm.
Bạn của cô ấy cũng không trả lời câu hỏi của cô ấy.
Đứng trong căn phòng sát bên, cô không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể nghe được tiếng ma sát do vải vóc tạo ra cùng với tiếng nước bọt do cặp thiếu niên thiếu nữ đang hôn sâu phát ra, còn cả tiếng thở dốc dồn dập.
Bọn họ bắt đầu hôn môi, bắt đầu cởϊ qυầи áo…
Tim Lê Âm đập như nổi trống, mặt đỏ tai hồng.
“Mở chân ra một chút.” Giọng nói của Cố Tích Trăn bị tìиɧ ɖu͙© cảm nhiễm, trở nên khàn hơn, “Anh muốn tiến vào.”
Cùng lúc đó, tiếng rêи ɾỉ mềm mại của thiếu nữ xuyên qua cánh cửa truyền vào trong tai Lê Âm.
“A…” Ôn Lâm thở dốc, “Nhẹ chút, nhẹ chút.”
Thiếu niên không nói nữa, Lê Âm gần như không nghe được giọng anh, chỉ có thể miễn cưỡng bắt được tiếng thở dốc dồn dập lâu lâu mới xuất hiện một lần.
Tiếng thọc vào rút ra khi thân thể dây dưa rất rõ ràng, còn có tiếng nước dính dính.
Cô co người trong không gian nhỏ xíu, mặt đỏ lên, thậm chí còn không dám thở mạnh. Sợ hãi, ghen ghét, hoảng loạn, chua xót, tất cả những cảm xúc này trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
Trong đầu cô lại không tự chủ được mà bắt đầu tưởng tượng ra dáng vẻ của thiếu niên giờ khắc này.
Nếu…
Nếu…
Cô nắm chặt vạt áo, gần như điên cuồng mà âm trầm nghĩ…
Nếu lúc này, người đang ở dưới thân anh, cùng anh nước sữa hòa nhau là cô thì tốt biết bao nhiêu.
Suy nghĩ trong đầu không thể thay đổi hiện thực trước mắt.
Cô mở to mắt, tầm mắt không có tiêu điểm mà dừng lại trên cửa nhà vệ sinh, nghĩ về thiếu niên thiếu nữ đang tận tình giao hợp bên ngoài kia. Trong đầu loạn thành một đống.
“A… A… A Trăn…” Giọng nói của thiếu nữ vừa mềm vừa khàn, vui sướиɠ tới cùng cực lại nhiễm thêm chút nức nở, “Thật thoải mái… Thật thoải mái…”
Cố Tích Trăn vẫn không hé răng như trước.
Tiếng rêи ɾỉ, tiếng thở dốc cùng với tiếng thân thể va chạm hỗn hợp lại, biến thành một khúc mị hoặc, dễ dàng lôi kéo du͙© vọиɠ trong người Lê Âm ra.
Cô ở cách gian, ngừng thở, ngưng thần tĩnh khí, mặt càng lúc càng nóng, càng lúc càng nóng.
Cô muốn nghe được giọng của anh, nghe tiếng nỉ non, tiếng rêи ɾỉ của anh khi đắm chìm trong du͙© vọиɠ.
Nhưng dường như anh không thích nói chuyện lắm, ngày thường đã là vậy, khi làʍ t̠ìиɦ cũng là như thế.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Cố Tích Trăn cũng tận hứng, cô nghe được tiếng Ôn Lâm thét chói tai khi đạt tới cao trào.
Kết thúc, cuối cùng hai người cũng bước chân rời khỏi nhà vệ sinh, mà đại não của Lê Âm cũng bắt đầu khôi phục lại, bắt đầu bình tĩnh lại.
Cô cúi đầu theo bản năng, tay phải trắng nõn xuyên qua váy ngắn đồng phục sờ thẳng về phía qυầи ɭóŧ, đυ.ng trúng một vùng ẩm ướt.
Cô ướt.