Vịnh Thanh điềm tĩnh nhìn hai người bọn họ, như vừa rồi... cô chưa từng nghe qua việc gì.
Vì quá bất ngờ, nên hai người kia có chút phản ứng không kịp, mà tỏ ra khá ngượng ngùng.
"Chào tiểu thư."
"Xin chào... chào tiểu thư."
Vịnh Thanh nhẹ nhàng đáp lễ: "Xin chào, hai anh đây là đang đi đâu a, từ xa, tôi đã nghe hai người trò chuyện rất là vui vẻ thì phải?
Không biết hai người, là nhân viên của bộ phận nào?"
"Tôi tên Lý Nghi, thuộc bộ phận quan hệ công chúng."
Người thanh niên còn lại cũng vội vàng tiếp lời: "Tôi tên Trần Minh Vĩ, là người bên phòng tài chính."
À thì ra người này tên là Trần Minh Vĩ, là người chịu trách nhiệm bên mảng tài chính, cho thấy tài năng không phải là tệ!
Vịnh Thanh nghe xong, vẫn không có bất kì sự phản ứng nào, làm cho hai người bọn họ sợ hãi không ít.
Nói gì thì người ta cũng là cô chủ, nếu có chuyện không vừa ý, nguy cơ bị cho thôi việc, là điều hết sức bình thường.
Trần Minh Vĩ vốn là người rõ ràng, rơi vào trường hợp cả hai bên đều im lặng như vậy, khó tránh khỏi dấy lên tính hỏi thẳng.
Trần Minh Vĩ lên tiếng trước: "Không biết tiểu thư có gì sai bảo, hoặc là chúng tôi đã làm gì phật lòng tiểu thư ư!"
Lý Nghi đứng một bên, nghe tên đồng nghiệp của mình hỏi thẳng vị đại tiểu thư kia, mà lo lắng thay cho cậu ta.
Sẵn tiện nháy mắt nhẹ với cậu ta, ý của Lý Nghi là... kêu cậu ta bớt nhiều lời đi.
Vịnh Thanh cười nhẹ: "Cũng không có gì quan trọng, nếu không có chuyện gì khác, hai người cứ việc đi làm chuyện của mình đi."
Cảm nhận của mình rất chuẩn nha, vốn dĩ tên Lý Nghi này, chỉ muốn trốn tránh, cố tình không muốn cho mình biết.
Hiện tại tiếp tục giữ anh ta lại, cũng chẳng có lợi ích gì, rất tốn thời gian.
Nghe được phép rời đi, Lý Nghi vô cùng mừng rỡ, quay qua định kéo tên bạn cùng hội chạy nhanh.
Nhưng thật không ngờ, cậu ta vậy mà không hề có ý định di chuyển.
Trần Minh Vĩ nhìn nhận ở Vịnh Thanh có gì đó khá kì lạ, như là ánh mắt đó nói lên rằng, các cậu đang suy nghĩ những gì, tôi đều có thể biết được.
Suy đoán cũng không đem lại được kết quả, chi bằng thẳng thẳn nói chuyện, không phải hay hơn sao!
Trần Minh Vĩ lấy hết can đảm, ngước nhìn thẳng Vịnh Thanh: "Đại tiểu thư, tôi có chuyện muốn nói, khi nãy chúng tôi đang bàn về việc..."
Đang lúc chuẩn bị nói đến vấn đề mấu chốt, Trần Minh Vĩ đã bị Lý Nghi vội bịt miệng nói thay: "Tiểu thư đừng bận tâm những gì cậu ta nói.
Chúng tôi trước đó, chỉ đang nói chuyện về công việc trong tập đoàn mà thôi.
Mấy vấn đề này, vừa nhàm chán vừa đau đầu, tiểu thư tốt nhất không cần nghe.
Cậu đó, cứ hay đi làm phiền người khác, mau đi lo công việc thôi.
Vậy... tiểu thư, chúng tôi xin phép quay lại làm việc."
Vịnh Thanh lạnh lùng nhìn Lý Nghi, hờ hững trả lời: "Là vậy sao, mấy vấn đề liên quan đến công việc ở tập đoàn, đúng là rất đau đầu."
Cho nên... tôi không cần biết! Suy nghĩ này của anh ta, làm mình không khỏi bực tức.
Tập đoàn thuộc quyền sở hữu của Diệp gia, mình lại là Diệp đại tiểu thư, bất cứ việc gì liên quan đến tập đoàn, mình đều được quyền biết.
Lấy lí do như vậy... anh ta thật là... quá hời hợt. Thôi đi, xem như tôi bỏ qua cho anh.
"Các anh cứ quay về bộ phận của mình, lo giải quyết công việc đi."
Lý Nghi: "Vâng, chúng tôi xin phép."
Nói xong, Lý Nghi không quên kéo theo Trần Minh Vĩ, rời khỏi hành lang.
Bị Lý Nghi cưỡng chế kéo đi, Trần Minh Vĩ cũng khá bất ngờ, thật ra... anh đang định nói chuyện về trợ lý Thẩm cho tiểu thư kia mà.
Đang lúc chuẩn bị mở miệng, đã bị cậu ta lôi đi, như vậy sao có thể được cơ chứ.
Vừa kéo được Trần Minh Vĩ qua khỏi hành lang, về lại khu giao nhau giữa các bộ phận, Lý Nghi mới nhẹ nhõm thở ra.
Trần Minh Vĩ nổi nóng: "Lý Nghi, cậu vừa rồi làm vậy là có ý gì?
Đáng lí ra, chúng ta phải nói những chuyện đang xảy ra ở tập đoàn cho tiểu thư biết chứ!"
Đôi khi muốn tồn tại trong môi trường công ty lớn như thế này, ngoài tài năng ra, thì kĩ năng giao tiếp mới là quan trọng nhất.
Điều gì nên nói thì nói, không nên nói, tốt nhất không nói, cho dù là biết cũng phải giả vờ như không biết.
Sau đó thì mọi chuyện sẽ tự trôi qua, bản thân chúng ta cũng không bị vướng vào.
Suy nghĩ như vậy Lý Nghi bực tức: "Cậu làm trong tập đoàn chúng ta bao lâu rồi, việc gì nên và không nên, cậu đã hiểu rõ rồi chứ!"
Trần Minh Vĩ khó xử: "Nhưng mà chuyện này, lại có liên quan đến đại tiểu thư.
Không nói rõ ràng, thật thấy có lỗi."
Cảm giác có lỗi của Trần Minh Vĩ không nhỏ, từ khi còn bé anh đã được người nhà dạy dỗ đề cao tính trung thực, không nói dối, so với Lý Nghi thì cách hành xử của hai người là hoàn toàn khác nhau.
Lý Nghi mặc dù có nghĩ đến, nhưng rất nhanh đã dẹp bỏ : "Biết đâu được, người nhà giàu bọn họ, đang chơi trò gì a!
Người làm như chúng ta, xem như không biết gì hết, thì mới yên ổn làm việc được."
Trần Minh Vĩ vẫn không từ bỏ: "Lỡ như... tiểu thư cô ấy không hề biết gì về chuyện này thì sao?"
Đang đi về phía trước, Lý Nghi dừng lại: "Nếu Diệp tiểu thư không biết, nghĩa là cô ấy không được phép biết đến.
Cậu hiểu chứ."
Sau cuộc nói chuyện, hai người tách nhau ra quay lại bộ phận của mình tiếp tục công việc.
Phía bên Vịnh Thanh hiện tại, thì cô đang đi chậm rãi lên văn phòng, lúc này đã bước vào ngồi trên sofa.
Thân là tiểu thư của tập đoàn Diệp Mạn, mọi việc đều không do mình xử lý và tham gia giải quyết.
Đến cả việc bố trí nhân sự cao cấp của tập đoàn, mình cũng không được vợ chồng Diệp phu nhân nói qua.
Cho nên, việc Lý Nghi có thái độ giấu giếm là dễ hiểu, anh ta không muốn chuốc lấy phiền phức.
Nhưng ý định của vợ chồng Diệp phu nhân là gì?
Để Thẩm Á Ni ngồi vào vị trí giám đốc thì cũng thôi đi, còn muốn thông qua bộ phận quan hệ công chúng, đưa thông tin ra ngoài.
Hai người bọn họ không sợ... tình hình của tập đoàn Diệp Mạn sẽ loạn hay sao!
Vừa hay lúc này cuộc họp cũng vừa hoàn thành, mọi người ai nấy vẻ mặt căng thẳng quay về vị trí.
Thư ký Đỗ phát hiện ra Vịnh Thanh đang ngồi trong văn phòng của chủ tịch, thì hơi giật mình.
Còn vì sao bản thân anh lại giật mình, anh cũng không rõ.
Vịnh Thanh mỉm cười thân thiện: "Trợ lý Đỗ, anh hình như nhìn thấy tôi, lại có biểu hiện giật mình?
Không khéo... làm tôi suy nghĩ, anh đã làm chuyện gì sau lưng tôi đi."
Từng câu, từng chữ, mình đã cố tình hỏi, trợ lý Đỗ, tôi sẽ quan sát anh thể hiện như thế nào?
Trợ lý Đỗ người đầy mồ hôi kiềm chế sợ hãi mà trả lời: "Diệp tiểu thư, cô có lẽ nhìn sai đi, tôi làm gì có giật mình chứ.
Cô ngồi đợi một lát, chủ tịch cùng phu nhân sắp về đến."
Mình nhìn sai, cứ cho là như vậy đi, chỉ một vài ngày không đến công ty thôi... mà tất cả nhân viên ở đây, thái độ cũng trở nên bất thường.
Diệp phu nhân và Diệp tổng đã về đến văn phòng, người bước vào đầu tiên là Diệp phu nhân.
Bà nhìn đến Diệp Vịnh Thanh, thì biểu hiện không vui cũng không chào đón.
Mặc dù trước đó ở nhà, mẹ con hai người có dùng cơm chung với nhau, nhưng tại thời điểm này, Vịnh Thanh lại bắt được cảm giác không mấy quan tâm từ bà ấy.
Ba Diệp thì ngược lại hoàn toàn, vui mừng ra mặt: "Con gái đã vất vả rồi, là do thời gian đi gấp rút quá, ba đã quên mang theo văn kiện.
Cảm ơn con đã mang đến đây cho ba."
Vịnh Thanh đi đến bóp vai cho Diệp tổng, dịu dàng lên tiếng: "Là người một nhà, ba sao lại khách sáo như vậy.
Ngày thường công việc trong công ty con đã không phụ trách được gì, bây giờ có chút việc nhỏ như vậy, con phải làm a, không đáng nói đến."
Ba Diệp, ba trước giờ đều yêu thương mình, lần này mình thử xem, ba sẽ ứng xử ra sao!
Ba Diệp cảm giác như con gái đang trách cứ mình: "Đáng nói đến, sao lại không có công lao đây, con xem công việc ở công ty rất nhiều.
Nếu con muốn đến đây để phụ trách làm việc, thì cứ nói cho ba biết, ba cho người đi sắp xếp một vị trí."
Vịnh Thanh cảm giác vui vẻ dâng tràn, tính ra mình không được Diệp phu nhân hết lòng yêu thương, thì vẫn còn có ba Diệp để tâm đến mình.
Khi Vịnh Thanh định mở lời tiếp tục câu chuyện với Diệp tổng, thì Diệp phu nhân đã chen vào: "Ông lại đưa ra cái đề nghị vô lý nữa rồi.
Trước giờ Vịnh Thanh chưa hề làm qua những công việc ở công ty.
Đột nhiên đưa nó vào làm việc, còn đòi sắp xếp một vị trí.
Được tôi hỏi ông, ông định sắp xếp cho nó vị trí nào?"
Vịnh Thanh: "..."
Diệp phu nhân... bà ấy đã bắt đầu đưa ra ý kiến rồi, Vịnh Thanh nhanh mắt nhìn qua ba Diệp.
Hai người đều đang hướng mắt về Diệp tổng, đợi chờ câu trả lời từ ông.
Ba Diệp hết cách, trước sau cũng sẽ làm một trong hai người buồn, nhưng ông cũng đành trả lời: "Bà sao vậy, không phải thời gian trước kia, luôn nói Vịnh Thanh không chú tâm vào phụ giúp công ty.
Chỉ dành thời gian ra ngoài tiệc tùng thâu đêm, kể cả ngày xưa bà cũng không muốn con bé đi theo ngành thiết kế.
Một hai kêu nó học cách quản lý công ty, để sau này quản cơ nghiệp gia đình hay sao?
Bây giờ tôi muốn sắp xếp cho con gái chúng ta một vị trí, thì có gì sai?"
Thổ lộ được tất cả nỗi lòng của mình, ba Diệp thật sự cảm thấy tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Đè nén bao nhiêu lâu, hôm nay có được cơ hội phải nói hết một lần cho thỏa nguyện.
Cho nên người ta hay nói, có tâm sự nên tìm người giải bày, giấu thật sâu, thì chỉ có bản thân mình thấy khó chịu.
Những người xung quanh dù có muốn quan tâm đi nữa, cũng sẽ không biết được tình huống của bạn đang như thế nào?
Tình cảnh hiện tại làm Vịnh Thanh được một phen tỏ ra hâm mộ ba Diệp, hôm nay ông ấy còn dám lên tiếng tranh luận cùng Diệp phu nhân.
Ngày thường hai người tuy có cãi nhau qua lại, nhưng chưa được ba câu, thì ba Diệp sẽ là người chủ động nhường trước.
Có sao đi nữa, ba Diệp vẫn là người sợ Diệp phu nhân nhất nha.