Chương 60
Diệp phu nhân chăm chú nhìn ba Diệp, bắt đầu nhăn mày khó chịu: "Đúng là lúc trước, tôi không muốn nó theo học ngành thiết kế.
Nhưng thời điểm đó, nó cũng đã cãi lời tôi, mà tự làm theo ý mình hay sao?
Nếu trước kia nó đã không coi trọng kế thừa sự nghiệp của công ty, thì bây giờ tôi cũng không cần nó nữa."
Thì ra nguyên chủ lại có chính kiến như vậy, chọn lựa theo đuổi đam mê học thiết kế của bản thân, bỏ ngoài tai những lời khuyên răn của Diệp phu nhân.
Chẳng trách bà ta... ngày thường dù có yêu thương nguyên chủ, nhưng lại luôn xa cách nhau.
Là do nguyên chủ đã không nghe lời, mà bà ấy lại thuộc dạng người nữ quyền.
Những người theo tính cách này, thường sẽ áp đặt mọi người xung quanh theo chiều hướng dưới quyền kiểm soát của mình.
Chỉ cần có một người nào đó lệch ra khỏi quỹ đạo mà bà ấy vạch ra, thì xác định kết quả của người đó, sẽ không được tốt nha.
Chỉ là Diệp Vịnh Thanh lại là con gái của bà ấy, cho nên, bà ấy đã cố tình kiềm nén lại.
Nhưng điều đó không có nghĩa, Diệp phu nhân bà ấy.... sẽ quên đi lỗi sai của nguyên chủ.
Đến thời điểm hiện tại, là lúc bà ta dùng lí do chính đáng này, để đối đáp lại với ba Diệp.
Tuy có chút vô tình, nhưng sự thật đúng là như vậy, một người trước nay không tham gia vào việc quản lý công ty, sẽ không thể nắm giữ các chức vụ mang tính quan trọng.
Bởi vì, nó sẽ ảnh hưởng liên đới đến kết quả kinh doanh của cả tập đoàn trong tương lai.
Ba Diệp xoa đầu Vịnh Thanh có chút khó xử: "Nhưng mà chúng ta, chỉ có một đứa con gái này thôi.
Dù là trước đó nó có sai thế nào, bà cũng không nên để tâm nhiều như vậy.
Sau này, sản nghiệp của tập đoàn Diệp Mạn, đều sẽ do Vịnh Thanh quản lý."
Diệp phu nhân có chút cười nhẹ, thái độ ấy của bà ta làm cho mình cảm thấy, có gì đó không đúng.
Ẩn sâu phía sau tâm tư của bà ấy là gì, thì không một ai có thể đoán định được, ngoại trừ bà ấy.
Cười xong, cũng là lúc Diệp phu nhân hờ hững trả lời: "Cái đó... còn chưa biết được đâu.
Tương lai của tập đoàn Diệp Mạn, nằm trong tay tôi, không phải Vịnh Thanh, cho nên... đến lúc nào nó chính thức thừa kế, thì hãy nói đi."
Ba Diệp nghe xong mấy câu vừa rồi của Diệp phu nhân, hiện tại trở nên khá tức giận.
Ba Diệp: "Tôi xém chút quên mất, bà là người rất mê đắm quyền lực, làm sao bà có thể dễ dàng trao đi quyền điều hành tập đoàn, cho Vịnh Thanh sớm được chứ."
Diệp Mạn bà ấy... thay đổi quá nhiều so với thời gian trước đây, những năm đó mình đồng ý kết hôn với bà ấy, có thật là quyết định sai lầm hay không?
Hai người chung sống hơn hai mươi năm, vẫn chẳng có được nổi một quan điểm hợp nhau.
Đã vậy, hằng ngày mình còn phải chịu đựng phong thái đại tiểu thư của bà ấy.
Nói hai ba câu là đã phải cãi nhau.
Nếu trước đó, không vì duy trì cho công ty của gia đình, mình cũng đã không bằng lòng để bà ấy lấn lướt.
Sắc mặt của ba Diệp lúc này đã vô cùng khó coi, hai vợ chồng Diệp gia đang vì chuyện thừa kế của mình, mà tranh luận không ai chịu nhường ai.
Hiếm khi thấy ba Diệp có phản kháng quyết liệt đến mức này, ngày thường ông ấy luôn không vừa ý với tính cách và hành xử của Diệp phu nhân.
Nhưng hôm nay... thể hiện ra rõ ràng như thế, không sợ Diệp phu nhân tức giận hay sao?
Không lẽ bây giờ, ba Diệp mới bước vào giai đoạn đổi phong thái?
Vịnh Thanh quan sát tình hình ngày càng khó xử, Ba Diệp, ba đừng nói... ba muốn thay thế vị trí của Diệp phu nhân, chính thức trở thành gia chủ của Diệp gia nha.
Dù đang lúc căng thẳng, Vịnh Thanh vẫn không quên suy diễn tình huống, theo nhiều chiều hướng khác nhau.
Có như vậy, mới tìm được nhiều đường giải quyết a, hai vợ chồng nhà này đúng là không ai là tay mơ cả.
Cũng đúng, người trong giới thượng lưu đặc biệt là các gia tộc có công việc liên quan đến thương trường, thì không một ai trong số bọn họ, được xem như người ngốc được.
Nếu trong nhận định của Diệp phu nhân nghĩ rằng, mình từ trước đã không chịu học hỏi kinh doanh quản lý tập đoàn, thì bây giờ không được phép đảm nhận.
Vậy xin hỏi, trợ lý Thẩm của bà ấy, đã học về quản lý nghiệp vụ hay điều hành công ty hay chưa?
Cho là có đi nữa, thì với tuổi đời và kinh nghiệm của cô ấy hiện tại, đã đủ ngồi được vị trí giám đốc của tập đoàn Diệp Mạn rồi sao?
Bên ngoài thế giới rộng lớn kia, có biết bao nhiêu người bằng tuổi với cô ấy, có thực tích giỏi hơn gấp mấy lần.
Còn không có nổi một cơ hội leo lến đến vị trí trưởng bộ phận, nói gì là đến giám đốc của cả tập đoàn lớn như thế này.
Phải biết trong cuộc sống vô định, người ngồi được vị trí chủ quản đó, tất nhiên phải có hậu kì mạnh mẽ hỗ trợ.
Dĩ nhiên tất cả các điều kiện sơ lược kể trên, Thẩm Á Ni cô ấy chưa có được, dù chỉ là một điều trong số đó.
Vậy Thẩm Á Ni lấy tư cách gì, để ngồi được vị trí giám đốc, chẳng trách nhân viên công ty lại tỏ thái độ không hài lòng và nghi ngại, đối với quyết định của Diệp phu nhân.
Chuyện kế thừa sản nghiệp Diệp gia hay là vị trí giám đốc trong công ty, mình đều không nghĩ đến.
Tất cả chúng đều thuộc về Thẩm Á Ni, nhưng kể cũng lạ, hiện tại mình vẫn còn là Diệp đại tiểu thư của Diệp gia. Diệp phu nhân đem quyền lực của bản thân mà mình giữ chặt bấy lâu, trao ra cho Thẩm Á Ni.
Điều này chẳng khác nào nói với người bên ngoài rằng, Diệp đại tiểu thư như mình, chỉ là một sự tồn tại vô nghĩa thôi sao?
Đồng ý với hiện thực là nhiều công tử và tiểu thư con nhà thế gia, đa số đều tập trung vui chơi, không lo nghĩ đến việc kinh doanh trong nhà.
Nhưng địa vị của bọn họ, chưa bao giờ đứng trước nguy cơ bị lung lay và chiếm giữ bởi một người ngoài như mình nha.
Trước sau gì, thì mình cũng phải rời khỏi Diệp gia, chi bằng nhân lúc này, mình từ từ thể hiện tính cách thật của bản thân, không phải rất tốt à.
Không để những suy nghĩ ấy trôi vào quên lãng, Vịnh Thanh nhanh chóng biến chúng trở thành sự thật.
Diệp phu nhân, ba Diệp mâu thuẫn giữa hai người, con vốn không định xen vào, cũng không muốn làm mọi chuyện rối thêm.
Nhưng tình huống trước mắt, rất thuận lợi cho mình hỏi thẳng về ý định của Diệp phu nhân.
Vịnh Thanh nghiêm túc: "Ba, mẹ hai người đừng vì con mà cãi nhau nữa được không!
Chuyện thừa kế sản nghiệp của Diệp gia hay là Vân Thiên, con đều không quan tâm.
Cho nên, hai người đừng lấy vấn đề này ra mà tranh cãi nữa."
Mình cũng thật không hiểu nổi diễn biến của cái tiểu thuyết này luôn đây, nếu Vịnh Thanh là Diệp đại tiểu thư, thì cần gì suy nghĩ tranh giành... chẳng phải cuối cùng gia sản đều là của cô ấy.
Ba Diệp cũng đâu cần phải cố tình gây chuyện với Diệp phu nhân, để giành quyền lợi cho mình?
Vấn đề là nằm ở đâu, mình bắt đầu không hiểu nổi, tình tiết đã trôi dạt nơi nào.
Ba Diệp vô cùng ngạc nhiên: "Vịnh Thanh, sau này con đừng nói như thế nữa.
Con nên biết trách nhiệm của bản thân rất lớn, gia đình chúng ta chỉ có mỗi một mình con.
Tất nhiên mọi thứ, đều do con gánh vác và thừa kế."
Vịnh Thanh: "..."
Con xin phép không nhận, được không?
Mình cũng đã có học qua và có kinh nghiệm gì về điều hành công ty đâu, mấy chuyện rối rắm như vậy, ở công ty Ánh Nguyệt, mình đều giao lại cho Tiêu Tuyết còn gì.
Mình chỉ cần có một cuộc sống bình dị, ngày ngày trôi qua bình yên là được. Ai lại rảnh rỗi, muốn dấn thân vào con đường thương nghiệp làm gì.
Diệp phu nhân cũng bất ngờ không kém, nhưng bà ấy hình như có chút thầm vui vẻ nha.
Biết được suy nghĩ ngược dòng đó của Diệp phu nhân, Vịnh Thanh cảm thấy buồn bã.
Diệp phu nhân, hiện tại còn chưa biết Thẩm Á Ni mới là con gái của bà ấy, mà đã yêu thương đến như vậy, với bản thân mình, thì không còn yêu chiều.
Đây được gọi là tiêu chuẩn kép đặt lên người nữ phụ pháo hôi là mình đây mà. Công lý ở đâu đây.
Diệp phu nhân tiến đến gần Vịnh Thanh hơn một chút: "Cái này là do con nói đó, tự bản thân hãy nhớ cho kĩ.
Sản nghiệp của gia tộc nhà chúng ta sẽ không trao cho con, nếu như không có sự đồng ý của mẹ, kể cả Vân Thiên của ông ngoại con."
Ba Diệp: "Thật là..."
Vịnh Thanh nó sẽ thật không buồn chứ, có người mẹ nào, lại đối xử với con gái của mình lạnh nhạt đến như vậy.
Còn không bằng một cô trợ lý nhỏ ở công ty, nếu Vịnh Thanh biết được, Thẩm Á Ni sắp được bổ nhiệm giám đốc, thì sẽ có cảm giác gì!
Con bé sẽ không phải tức giận và buồn bã đến mức, bỏ nhà đi chứ?
Mình chỉ có một cô con gái này thôi đó, Diệp Mạn bà ấy thật khó hiểu. Con gái người ta thì yêu thương, con gái nhà mình thì vô cùng nghiêm khắc, địa vị cũng theo đó mà hạn chế.
May mắn là mình mới là chủ tịch hội đồng quản trị của cái tập đoàn Diệp Mạn này nha, đảm bảo hơn là cổ phần đều do mình nắm giữ nhiều nhất.
Cho dù Diệp Mạn bà ấy muốn làm gì thì làm, nhưng địa vị của mình ở công ty sẽ luôn được giữ vững.
Thôi vậy, chuyện của Vịnh Thanh chưa cần giải quyết gấp gáp làm gì, sau này mình mới là người quyết định chuyển quyền, Diệp Mạn bà ấy đúng là có thực quyền, nhưng về mặt pháp lý, bà ấy không phải chủ nhân chính thức.
Vịnh Thanh ngoan ngoãn gật đầu với ba Diệp, ý nói mình vẫn ổn: "Vâng thưa mẹ, tất nhiên mọi việc ở tập đoàn Diệp Mạn này, sẽ do mẹ quyết định rồi."
Diệp phu nhân hiếm khi cười tươi nói: "Rất tốt, vậy mọi chuyện kết thúc ở đây đi, tôi đi về phòng làm việc của mình trước."
Vịnh Thanh chớp lấy cơ hội giả vờ hỏi: "Trợ lý Thẩm cô ấy... hôm nay không đi làm sao ạ, con chưa thấy qua cô ấy?"
Vừa định quay về phòng làm việc, Diệp phu nhân khựng lại với câu hỏi của Vịnh Thanh.
Nhưng cũng nán lại trả lời: "Con cũng biết quan tâm người khác?
Con bé Á Ni sao, mấy ngày nay đã xin nghỉ phép.
Sắp tới sẽ đi làm lại nhanh thôi, con có chuyện gì cần gặp con bé sao?"
Gương mặt của Diệp phu nhân lúc này thật vi diệu nha, có chút khó chịu, cũng có chút lo lắng.
Chắc không phải sợ mình tìm đến cô ta gây khó dễ chứ, mình cũng đâu phải loại người hay đi bắt nạt người khác.