So với lần trước, hiện tại mình đã khá quen thuộc với đường đi ở đây, người ở tiền sảnh và một số ít nhân viên khác, dường như đều nhớ rõ mặt mình.
Có thể bọn họ sợ đυ.ng chạm đến mình sẽ có phiền phức, nên cố tình ghi nhớ kĩ chăng!
Hiện tại, mình nên tự thân đưa tài liệu đến phòng họp cho ba Diệp, hay là đưa qua cho nhân viên đem vào, cái nào thì hợp lý hơn a.
Đang lúc boăn khoăn, chưa biết lựa chọn ra sao, thì thư ký của ba Diệp đã chạy xuống kịp lúc.
"Diệp tiểu thư, tôi xuống đây để nhận tài liệu giúp Diệp tổng."
Vịnh Thanh vui vẻ đưa ra: "Ở đây, cảm ơn chị."
"Hiện tại mọi người đang rất cần đến văn kiện này, vậy... tôi xin phép đi trước.
Tiểu thư, cô có thể thong thả mà đi lên."
Vịnh Thanh: "Công việc quan trọng, chị cứ việc đi trước, em sẽ tự lo cho mình được."
Cô thư ký gật đầu, chào qua Vịnh Thanh, rồi nhanh chóng di chuyển lên trên, để tiếp tục cuộc họp.
Vịnh Thanh nhẹ nhàng, thả chậm bước chân, mà đi theo sau lên văn phòng chủ tịch của ba Diệp.
Vừa bước gần đến thang máy, cô đã bị một nữ nhân viên chạy nhanh va vào, làm té ngã.
Hồ sơ cùng giấy tờ văn kiện của cô gái kia, cũng rơi đầy xuống nền đất.
Một chồng tài liệu chất cao như vậy... khó trách cô ấy không thể quan sát được đường đi phía trước, như vậy có chút nguy hiểm a. Cũng may, ở đây là nơi bằng phẳng dễ đi.
"Thật là, tôi sơ ý quá, cô không sao chứ, để tôi giúp cô đứng lên."
Cô nhân viên vừa nói, vừa nhiệt tình đỡ Vịnh Thanh đứng lên, sau đó còn nhìn khắp người cô từ trên xuống dưới, như để xác nhận Vịnh Thanh không có bị thương.
Vịnh Thanh: "Tôi không sao, có việc gì gấp gáp à, trông cô rất vội vã di chuyển?
Đồ vật mang theo quá nhiều như vậy, sẽ cản trở cô đi lại khó khăn hơn."
Cô nhân viên lắc đầu thở dài, đầy mệt mỏi. Biểu tình của cô ấy như muốn nói, không còn cách nào khác.
"Còn sao nữa chứ, tôi phải đi chạy việc cho đại tiểu thư của chúng ta đây.
Công việc cô ta giao cho tôi, đã chất đầy như thế này rồi!
Nếu tôi còn làm không kịp, chờ đến khi cô ta hỏi đến, thì tôi chuẩn bị tinh thần đi là vừa!"
Vịnh Thanh nhăn mày, mình có nhờ cô ta giúp gì sao? Trí nhớ của mình cũng không tệ nha.
Tính ra, đây mới là lần đầu tiên hai người gặp nhau mà thôi, cho nên vấn đề giao việc cho cô ấy làm, là điều bất khả thi.
Chắc chắn trong việc này, có sự nhầm lẫn gì rồi đi.
Vịnh Thanh: "Đại tiểu thư tập đoàn này, cô ấy giao nhiều việc cho cô đến vậy sao?"
"Cô là nhân viên mới đến làm?"
Vịnh Thanh lắc đầu tỏ ý không phải: "Tất nhiên là không phải."
"Vậy chắc cô là khách hàng hoặc là nhân viên công tác bình thường rồi đi, bởi vì ai trong tập đoàn Diệp Mạn này cũng hiểu rõ, cô tiểu thư nhà này thật rất khó hầu hạ.
Công việc thì bản thân cô ấy đúng là năng lực không tệ, nhưng yêu cầu nhân viên ở mức quá cao.
Cho nên số lượng công việc này... cô ta chỉ xem như bình thường.
Chưa kể nha, bình thường còn ra vẻ mình là đại tiểu thư được phu nhân yêu thương.
Thật không thể chấp nhận được."
Khoan đã, công việc hằng ngày của nhân viên tập đoàn, mình không hề dính líu đến, cũng chưa từng ra mặt xử lý.
Số lần mình đến tập đoàn Diệp Mạn còn chưa quá ba lần, lấy đâu ra thời gian lên mặt tỏ vẻ đại tiểu thư?
Mặt khác, được phu nhân chủ tịch yêu thương... cái này càng vô lý hơn.
Nghe qua, dường như người mà cô gái này nói đến, giống như là Thẩm Á Ni hơn.
Mặc dù biết rõ chín phần là Thẩm Á Ni, nhưng Vịnh Thanh cũng muốn kiểm chứng lại suy đoán của mình.
Vịnh Thanh cười nhẹ: "Là vậy sao?
Vậy hôm nay, đại tiểu thư có mặt ở đây không?
Tôi muốn tận mắt, gặp qua cô ấy một chút."
Tình hình hiện nay, có vẻ nghiêm trọng hơn mình dự tính rồi đi.
"Không nên a, không gặp sẽ tốt cho cô hơn, gặp xong, có khi lại được cô ta thêm vào danh sách sai bảo hằng ngày.
Phần là cả tuần nay, cô ta đã không đến công ty rồi, ai cũng đang rất thoải mái đây."
Khổ cho mình, đang bị vướng những công việc của cô ta giao trước đó, cho nên bây giờ vẫn đang cố gắng chạy nước rút để hoàn thành. Đúng là khổ không thể diễn tả.
Vịnh Thanh: "Tất cả nhân viên ở đây đều biết mặt cô ấy sao, kể cả nhân viên tiền sảnh, trưởng các bộ phận hay đến thư ký và trợ lý của chủ tịch."
Cô nhân viên biểu hiện vô cùng bình tĩnh: "Chuyện đó là tất nhiên, cô ấy chính là người thừa kế sau này của tập đoàn, hơn nữa, mục tiêu sống còn của nhân viên chúng ta, là nằm ở cô ấy.
Tôi nói cho cô hay, nếu đã lỡ không biết trước đó, thì bây giờ đã biết, cẩn thận, không lại bị giao việc cho không ngóc đầu lên được.
Tôi đi lo việc của mình trước đây."
Nói được vài câu, cô nhân viên này đã nhanh chóng thu gom được những xấp tài liệu đã rơi trước đó, bắt đầu hấp tấp rời đi.
Theo như lời của cô nhân viên này, có lẽ mọi người trong tập đoàn đều xem Thẩm Á Ni là đại tiểu thư.
Cứ cho là nhân viên bình thường không biết nhiều đến mình, nhưng các trưởng bộ phận, thư ký và trợ lý của ba Diệp, không lẽ bọn họ đều nhận sai được sao?
Điều này là không thể, đã có sự tồn tại của mình ở đây, thì việc nhận sai là vô căn cứ.
Trừ phi là do bọn họ cố tình nhận sai, nhưng tại sao bọn họ lại làm như vậy. Chẳng lẽ... giống như lời cô ấy nói sao, vì mục đích sinh tồn?
Chuyện này nếu thật sự là như vậy thì... địa vị của Thẩm Á Ni ở công ty, còn muốn vượt hơn cả mình.
Không ngờ, một cô gái nhỏ bé như vậy, trong suy nghĩ lại tràn đầy tâm cơ.
Thẩm Á Ni cô ấy... tốn công sức vạch ra nhiều con đường như vậy, chỉ để đạt được thứ mình muốn.
Nhưng lại không ngờ rằng, mọi thứ cô đang cố giành lấy, thật chất toàn bộ đều là của cô.
Đáng lẽ ra, cô có thể ngồi chờ đợi có người dâng đến tay, thì lại chọn cách cố ý chiếm nhà người khác...
Điều này cũng cho thấy, tính cách của cô ta không thuộc dạng cam chịu và ngoan hiền.
Cũng khó trách, nhân viên và mọi người dễ rơi vào nhầm lẫn, bởi vì Thẩm Á Ni được di truyền từ những nét giống nhau, trên gương mặt của hai vợ chồng Diệp gia.
Còn bản thân mình vốn là hàng giả mạo, nhìn thế nào cũng không giống lấy một điểm.
Trong đầu Vịnh Thanh tập trung suy nghĩ đến những việc đang xảy ra, không để ý là bản thân đã lạc bước đến khu pha trà nước của nhân viên.
Vịnh Thanh giật mình tỉnh táo lại, thật là chỉ lo suy nghĩ, mình lại đi sai nơi rồi, phải tiếp tục đi lên thôi.
Ngay lúc Vịnh Thanh loay hoay tìm đường, vừa hay có một hành lang dài nối đến đây, cô không ngần ngại mà đi vào.
"Thật sao, tin tức này cậu nghe được từ đâu vậy hả, có bao nhiêu phần trăm chính xác?"
"Yên tâm đi, cậu biết tôi là người bên bộ phận quan hệ công chúng của tập đoàn Diệp Mạn rồi cơ mà.
Mọi thông tin cần thiết thông cáo với bên ngoài, không phải sẽ luôn giao cho bên chúng tôi xử lí hay sao?"
Câu nói này đúng là không sai, bộ phận quan hệ công chúng vốn dĩ thường ngày chịu trách nhiệm về những việc như thế.
Người kia nghe xong, đúng là không còn ý để phản bác lại, nên thái độ chuyển sang chấp nhận.
"Không phải chứ, trước nay tập đoàn chúng ta, làm gì có người trẻ tuổi nào được phân bổ vào vị trí đó cơ chứ?"
Đáng lí ra, mình đã rời đi, nhưng nghe qua câu chuyện của hai người bọn họ thì mình nghĩ... nên ở lại nghe tiếp xem sao?
Chức vụ hiện tại ở mọi công ty vào những lần bổ nhiệm, sẽ luôn tạo thành hai luồng ý kiến trái chiều, cho nên hai người này đang tỏ ra khá bức xúc là chuyện thường tình.
Đặt trong trường hợp bọn họ phản ứng thái quá như vậy, có khi chuyện này phải thuộc dạng không hợp lẽ thường.
"Không phải là cậu không biết, phu nhân rất yêu thích trợ lý Thẩm sao!"
"Ngày thường Diệp phu nhân đã dung túng cho cô ấy khá nhiều việc trong công ty, nhân viên chúng ta cố gắng không ý kiến."
Nhưng đây là liên quan đến sự phát triển của công ty sau này, đành rằng cô ta cũng có năng lực, nhưng thật sự cần phải rèn giũa thêm.
"Nếu trước nay cậu đã biết điều như vậy, thì bây giờ tiếp tục cũng không làm khó được cậu đi."
"Chuyện này là vấn đề phát triển của công ty, hoàn toàn khác kia mà, nếu bổ nhiệm cô ta làm Giám đốc của tập đoàn, thì có hơi phô trương hay không?"
Người nhân viên còn lại cảm thấy người đồng nghiệp của mình nói cũng có phần rất đúng nha, hình như là đang muốn phô trương danh tiếng.
Tgật ra, chuyện bổ nhiệm này chỉ là việc riêng trong nội bộ công ty, cớ gì lại muốn phòng quan hệ công chúng bọn họ đẩy thông tin ra ngoài?"
"Không phải tôi muốn nhiều chuyện, nhưng vị trí giám đốc này, vợ chồng chủ tịch còn chưa cân nhắc đến Diệp tiểu thư, tại sao lại đến phiên trợ lý Thẩm chứ?"
Vịnh Thanh vừa nghe đến vị trí mà Diệp phu nhân định giao cho Thẩm Á Ni, thì có chút hụt hẫng.
Không phải là mình có lòng ganh tị hay chán ghét, bởi vì nó vốn là của Thẩm Á Ni. Nhưng... cảm giác buồn bã vẫn kéo đến.
Cuối cùng ngày này cũng gần với mình hơn rồi, thân phận và địa vị tất cả đều sẽ bắt đầu rời đi.
Khởi điểm đã sai, thì đến cuối cùng kết quả cũng sẽ là sai, dù mình có luyến tiếc không khí ấm áp của gia đình đến đâu, nó cũng không thể tiếp tục ở lại.
Chỉ là, từ lúc xuyên qua, mình đã quen có một nơi được gọi là nhà để trở về, nhưng sắp đến, mình thật sự trở thành người cô đơn rồi...
Cho dù là mạnh mẽ và kiềm nén cảm xúc, nhưng mình đã không thể làm được.
Nước mắt của Vịnh Thanh thi nhau rớt trên gương mặt xinh đẹp của cô, vì để không ai trông thấy, cô đã nhanh chóng tìm một nơi khá vắng người, chạy vào đó, tự lau đi nước mắt đang vương trên mi và tự ổn định lại tâm trạng.
Cũng như đợi một lát cho đôi mắt của bản thân bớt đỏ, cô mới bình tĩnh suy xét tất cả vấn đề.
Những lúc như thế này, mình càng không được yếu đuối. Nếu tỏ ra càng yếu đuối, bọn họ càng thích thú.
Tốt nhất bây giờ, mình nên đẩy nhanh tiến độ hoàn thiện kế hoạnh, nếu không, sẽ không thể đuổi kịp bước đi của Thẩm Á Ni.
Đến lúc đó, có vài chuyện dù là muốn thu xếp theo ý muốn của mình, thì cũng đã trễ a.
Điều chỉnh tâm trạng ở mức tốt nhất, Vịnh Thanh quay lại hành lang dài kia, từ tốn di chuyển.
Hai người nhân viên trước đó bàn nhau về chuyện phím, cũng không hề hay biết về sự có mặt của Vịnh Thanh.
Cả hai vẫn đang bàn luận vô cùng sôi nổi, Vịnh Thanh tiến đến thật nhanh trước mặt bọn họ.
Cố tình nhưng làm như vô tình xuất hiện trước mặt bọn họ, mình muốn thử xem, đối diện với người đại tiểu thư thật sự là mình... thì thái độ của bọn họ sẽ ra sao?