Ông ngoại: "Vịnh Thanh, con đã về nhà lâu chưa?"
Vịnh Thanh: "Dạ... con vừa về đến ạ."
Ông ngoại nhìn ra Vịnh Thanh có chút không vui, liền quay qua Diệp phu nhân mà gằn giọng: "Ở nhà có chuyện gì?
Con lại vừa nói gì không hay với con bé sao?"
Diệp phu nhân thở dài: "Con chỉ nói một ít việc thôi, ba không cần khẩn trương như vậy đâu."
Đúng là có cháu gái rồi, ba không cần người con gái này nữa? Đến cả Vân Thiên cũng vượt qua quyền thừa kế của mình, mà để lại cho Vịnh Thanh.
Ông ngoại: "Thật là, con gái của con, mà con lại không biết đau lòng, lại luôn đi lo cho cái cô Thẩm trợ lý?
Xem ra, con cũng rất có thời gian."
Diệp phu nhân: "Ba đã muốn đem Vân Thiên cho Vịnh Thanh thừa kế, thì có xem con là con của ba nữa hay không?"
Ông ngoại: "Được, nói hay lắm.
Nếu con không phải là con của ba, thì vị trí đại tiểu thư nhà họ Vân bấy lâu nay, là ai, ngồi được vững như vậy?"
Diệp phu nhân: "..."
Ba Diệp nhận thấy không khí căng thẳng ngày càng gia tăng, nên nhanh chóng ra mặt giải hòa.
Ba Diệp: "Ba à, vợ con không phải có ý làm ba giận đâu.
Chỉ là... ba đột nhiên muốn đem tập đoàn Vân Thiên, giao lại cho Vịnh Thanh quản lý.
Mà lại không đánh tiếng với cô ấy... ba biết tính con gái của ba rồi.
Chuyện mà cô ấy sẽ tức giận, đều nằm trong tính toán của ba rồi đi.
Còn về Vân Thiên, ba muốn cho Vịnh Thanh thừa kế, tụi con sẽ không tham gia vào."
Vịnh Thanh đứng một bên im lặng, mình không nên xen vào làm gì, đối với mình, những chuyện này chẳng có gì dính dáng.
Tuy nhiên, vợ chồng Diệp phu nhân miệng thì nói không ý kiến, nhưng hành động phản ứng mạnh như vậy, không phản đối thì còn là gì!
Ông ngoại: "Hai người, có quyền tham gia vào quyết định của ba sao?
Vân Thiên là tự ba tạo lập, muốn cho ai thừa kế, do ba quyết định."
Diệp phu nhân: "Tùy ba, con không quan tâm nữa, cho nên, ba cũng đừng quản chuyện của con."
Ông ngoại hiện tại đang rất tức giận, Vịnh Thanh lo lắng trong lòng, nên đành phải lên tiếng.
Vịnh Thanh: "Ông ngoại, mẹ con thật sự không cố ý muốn cãi lời ông đâu.
Chỉ là... mẹ không yên tâm việc ông bất ngờ giao lại Vân Thiên cho con, trong lòng lo sợ con đảm đương không được, mà có chút nóng lòng.
Ông đừng tức giận, để con đưa ông lên phòng nghỉ ngơi."
Vân lão gia nhẹ gật đầu, đưa tay cho Vịnh Thanh dẫn dắt ông về phòng.
Ba Diệp âm thầm nháy mắt với Vịnh Thanh, ý là mọi chuyện còn lại để ba giải quyết
Vịnh Thanh hiểu ý của ba Diệp, vội vã đưa ông ngoại lên phòng nghỉ ngơi.
Mọi người có tiếp tục tranh luận, thì chắc đến mai, cũng chẳng được gì.
Ba Diệp: "Bà xem, đều là người một nhà, sao lại phải thành ra như vậy."
Diệp phu nhân nhíu chặt mi: "Ông đang dạy tôi cách hành xử?
Ba Diệp: "Không, ý tôi là..."
Nói chưa được một câu, Diệp phu nhân đã phớt lờ ông ấy mà bỏ đi.
Không phải mình muốn quản bà ấy cách hành xử, nhưng là nếu nói thẳng ra thì... ngày thường bà ấy vốn đã có tính cách khó chiều của đại tiểu thư.
Thôi vậy, trước nay đều do bà ấy tự bản thân quyết định, mình không can thiệp vào phía Vân Thiên là được.
Diệp Khôi ra cửa đi đến công ty, hiện tại bên phía tập đoàn Diệp gia cũng đang triển khai vài dự án quan trọng.
Phải luôn giám sát kĩ càng, nếu buông lỏng một chút, sẽ dễ gây ra thiếu sót.
Vịnh Thanh cùng ông ngoại đã lên đến thư phòng, ông ngoại cũng biết được sự khổ tâm của Vịnh Thanh, mà nguôi ngoai phần nào.
Ông ngoại: "Trước mặt ông, con không cần cố gắng kiềm nén, gần đây có phải hay không, con cũng đã phát hiện mẹ con thay đổi."
Ánh mặt hiện lên ý buồn bã, Vịnh Thanh nhẹ nhàng cầm lấy tay của ông ngoại áp lên mặt mình: "Ông đừng lo, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Con chỉ cần, dù có chuyện gì xảy ra, ông ngoại vẫn luôn yêu thương con là đủ."
Vân lão gia giơ tay sờ sờ đầu Vịnh Thanh: "Con đang nói gì vậy, con là cháu gái duy nhất của ông.
Không yêu thương con, ông còn có thể yêu thương ai khác."
Nghe đến đây, Vịnh Thanh bất giác giật mình rút tay về, vì phản ứng quá mức mạnh mẽ, mà gây ra sự chú ý của Vân lão gia.
Cháu gái duy nhất... mình không phải là cháu gái của ông, càng không phải duy nhất, mình chỉ là một cô bé có gia thế bình thường, thuộc về một nơi nào đó trong thế giới này.
Nghĩ đến, mới cảm nhận sâu sắc một điều, đối với độc giả, thân phận của một nhân vật trong truyện, chỉ cần vài ba câu của tác giả cũng có thể cứu vớt được một người.
Vậy tác giả đại nhân a, nỡ lòng nào... lại cho mình không có được cái thân phận rõ ràng, đến cả cuộc đời sau này của mình, tác giả cũng lười nhắc đến...
Ngài có thể thương tình, cầm bút lên viế vài câu cảm động về số phận của tôi được không a!
Vịnh Thanh run giọng hỏi Vân lão gia: "Nếu... con nói là nếu... con không phải cháu gái của ông thì sao?"
Vân lão gia khựng lại trong vài giây, sau đó là vài phút, cuối cùng là nở một nụ cười ấm ấp: "Thì ông vẫn sẽ là ông ngoại của con, như hiện tại."
Vịnh Thanh vui sướиɠ, tay đang đấm bóp chân cho ông ngoại, cũng trở nên nhiệt tình hơn cả bình thường.
Tốt rồi, xem như đây là một bước đi dò hỏi của mình, chỉ cần có thể tìm được chỗ dựa lớn như ông ngoại, nửa đời còn lại của mình cao sang không dám nói, nhưng mấy điều kiện sinh hoạt hàng ngày, chắc chắn là không thiếu.
Điều kiện chỉ cần đạt được tiêu chuẩn này, thì đối với mình là quá đủ, sau đó... mình sẽ an nhàn sống qua ngày.
Còn về cốt truyện hay tuyến nhân vật chính phụ gì gì đó, khi ấy không liên quan đến mình.
Bữa trưa hôm đó, Diệp phu nhân không xuống dùng cơm, ba Diệp thì đã đi đến công ty, phòng ăn lớn như vậy, chỉ có mỗi ông ngoại cùng Vịnh Thanh.
Nhưng không sao, hai người thì hai người, Vịnh Thanh vẫn ăn uống rất hợp khẩu vị, không bị ảnh hưởng tâm trạng.
Thật ra, người quan trọng nhất với mình ở Diệp gia là ông ngoại, kế đến là mối quan hệ giao lưu ba con cùng ba Diệp.
Còn về phần Diệp phu nhân thì khỏi đi, ban đầu mới xuyên qua đúng là từng có thời gian mình cảm nhận được tình yêu của mẹ.
Nhưng dần về sau... tình cảm ấy đã nhạt dần, thay thế cho những giá trị của vật chất.
Dùng mình làm công cụ để kéo hợp tác và chia lợi ích từ Sở gia mà thôi.
Về sau này, khi Thẩm Á Ni xuất hiện, thì mình đã không còn chút gì gọi là địa vị trong lòng của bà ấy.
Nếu ngày thường mình được Sở Kỳ đối xử tử tế thì sẽ ổn hơn, đằng này tên nam chính kia lại cứ cố tình đi ngược lại.
Hai hôm lại nhắc đến quy tắc, ba ngày bốn ngày, lại nhắc về chuyện hủy hôn.
Nhìn đi, tình hình như vậy, ai còn xem mình có chút giá trị nào kia chứ.
Nếu mình đang không có hôn ước với Sở gia, chắc chắn Diệp phu nhân đã không cung cấp tài chính cho mình sử dụng.
Phòng ăn rộng lớn, nhưng không thiếu tiếng trò chuyện của Vân lão gia và Vịnh Thanh.
Ông ngoại: "Con bé Vân Mạn này, hôm nay con gái về nhà dùng cơm, cớ gì cứ ở trên phòng, không xuống dùng cơm đây?"
Để tránh ông ngoại lại tìm hiểu thêm nữa, Vịnh Thanh nhanh miệng nói đỡ: "Mẹ con thường ngày vì tập đoàn Diệp Mạn, chắc là mệt mỏi không ít đi.
Hiếm khi có chút thời gian nghỉ ngơi ở nhà, ông ngoại cứ để mẹ con thoải mái."
Ông ngoại nhìn Vịnh Thanh với thái độ còn ông thì sao, chắc ai cũng rảnh rỗi, có một mình nó bận việc?
Ông ngoại: "Nói về bận rộn, ông đây cũng bận không kém nó, nhưng thôi đi, mặc kệ nó.
Muốn làm gì thì làm, Vịnh Thanh con mau ăn đi, ông toàn dặn nhà bếp chuẩn bị toàn món con thích."
Vịnh Thanh: "Vâng, cảm ơn ông ngoại."
Đang lúc hai ông cháu đang dùng cơm vui vẻ, thì đột nhiên Diệp phu nhân bước xuống và ngồi vào bàn.
Ông ngoại: "Chịu xuống ăn rồi sao?"
Diệp phu nhân: "Con đói rồi, xuống ăn một chút."
Vịnh Thanh vốn là người hòa nhã, tuy Diệp phu nhân có thái độ một chút. Nhưng cũng không có đối với mình, làm ra chuyện gì xấu xa.
Vịnh Thanh: "Mẹ con gắp món này cho mẹ, mau ăn đi, gần đây dường như mẹ không chịu khó tịnh dưỡng, gầy đi nhiều nha."
Khó có khi hai mẹ con ngồi cùng bàn ăn, không khí lại có chút ấm áp, Diệp phu nhân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một ít.
Diệp phu nhân: "Cảm ơn con quan tâm, mẹ lớn rồi, tự có thể lo được.
Không phải mẹ muốn khó dễ với con, nhưng con biết đó, chuyện kết thân với Sở gia vô cùng quan trọng, cho nên con cố gắng nhiều đi."
Vừa nói, Diệp phu nhân vừa gắp đồ ăn vào trong chén của Vịnh Thanh.
Lâu rồi Vịnh Thanh mới có cảm giác, được mẹ quan tâm như những ngày đầu cô xuyên qua đây.
Vịnh Thanh: "Con biết thưa mẹ, mẹ yên tâm, con không để vuột mất cơ hội này đâu."
Diệp phu nhân nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ hài lòng, chính vì đạt được thỏa thuận như ý, tâm trạng của bà cũng dễ dãi hơn.
Vân lão gia trông thấy gia đình hòa thuận, con cháu ngày càng đoàn kết hiểu nhau hơn, thì càng yên lòng.
Thật ra mà nói, tính cách của một người làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi, nói chi là chỉ vừa cách đó vài tiếng, Diệp phu nhân còn đang rất không vừa ý với Vịnh Thanh.
Điều này chỉ có thể nói lên rằng, tất cả hành động của bà ta đều đang hướng đến lợi ích mà thôi.
Cả ba người cùng nhau dùng cơm vui vẻ, người rời đi đầu tiên là Diệp phu nhân, nghe nói là đến công ty tham gia cuộc họp quan trọng.
Vịnh Thanh và ông ngoại thì vẫn còn tiếp tục dùng bữa, được một lúc Vịnh Thanh ra đến phòng khách, phát hiện trên bàn có một tập văn kiện trên đó.
Trong đầu vừa nghĩ đến, có khi nào của Diệp phu nhân để quên hay không?
Thì Lan Khả đi đến nói rằng, ông chủ khi nãy đi vội quá, đã quên mang theo bản dự án đó.
Vịnh Thanh hiểu ra vấn đề, người để quên là ba Diệp, không phải Diệp phu nhân.
Có điều, trọng điểm của cuộc họp chiều nay, lại là tập văn kiện trên bàn a.
Ý của Lan Khả là phải có người đem đến công ty giúp cho ông chủ, nhưng cô hiện tại không thể rời nhà.
Vịnh Thanh cảm thấy bản thân hiện tại cũng không có gì làm, trực tiếp yêu cầu là người đi đưa tài liệu cho ba Diệp.
Lan Khả được người giúp đỡ, cảm ơn Vịnh Thanh rối rít, sau đó là chạy đi lo việc của mình, với dáng vẻ đầy gấp rút.
Vịnh Thanh nhìn theo mà có chút khó hiểu, từ bao giờ mà Diệp gia lại có nhiều việc để lo như vậy.
Mà thôi kệ đi, không liên quan đến mình.
Tập đoàn Diệp Mạn.
Đây được xem như lần thứ hai, Vịnh Thanh bước chân đến tập đoàn Diệp Mạn.