Khang quản gia suy tư, giờ là mình nhận hay là không nhận đây, có đôi khi... tìm con đường có lợi cho mình, mà không hại cho ai là được.
Khang quản gia: "Thưa thiếu gia, không có, vốn dĩ tôi cảm thấy hôm nay phu nhân có vẻ tâm trạng bất ổn.
Nên cố tình pha thêm một tách trà đem lên.
Phu nhân biết tôi sẽ đem trà lên cho thiếu gia, nên đã tự mình muốn đi..."
Sở Kỳ: "Chú đã quên một điều, thư phòng của tôi là nơi cấm kỵ nhất, lại để cô ta bước vào."
Khang quản gia chợt nhận ra, lần này mình đã quên điều quan trọng nhất, nhưng để chữa cháy, Khang quản bất chấp đem hình tượng của Vịnh Thanh ra để dùng.
Khang quản gia: "Vâng, tôi biết mình đã sai, chỉ là phu nhân nói, muốn đi xin lỗi ngài.
Nếu không, thiếu gia thật sự ghét bỏ cô ấy thì phải làm sao?
Còn nói là: "Tôi yêu anh ấy như vậy, không thể sống thiếu anh ấy."
Mình không tin đem hết món nghề ra, mà vẫn không xoay chuyển được tình hình.
Tuy trong màn đêm tối, Khang quản gia vẫn nhanh mắt bắt được, khoảnh khắc trầm tư của thiếu gia nhà mình.
Sở Kỳ: "Được rồi, còn lần sau, tôi sẽ xử lý cả hai người thật thích đáng.
Chú quay về nghỉ ngơi đi."
Khang quản gia: "Vâng"
May mắn là chỉ bị khiển trách, không thì lại bị trừ thưởng.
Sở Kỳ: "Đúng rồi, tháng nay chú bị trừ lương."
Khang quản gia: "..."
Gật đầu chào Sở Kỳ, Khang quản gia bước ra ngoài, hít thở không khí, bên trong thật áp lực, ngay cả hít thở mạnh ông cũng không dám.
Đúng là vui mừng quá sớm, đến cuối cùng vẫn là bị trừ lương.
Rồi lão già mình đi làm quản gia vì cái gì, suốt ngày thiếu gia đam mê trừ lương trừ thưởng.
Sao không thấy ngài ấy tăng lương tăng thưởng, giảm giờ làm... thật khổ.
Khang quản gia nếu biết trước đó cũng vì câu nói "Tôi yêu anh" mà Vịnh Thanh bị Sở Kỳ nói là nhàm chán.
Thì ông ấy còn dám đem câu đó ra để nói hay không, vì vậy ông ấy bị trừ lương, là đã khá nhẹ nhàng.
Vịnh Thanh bên này trở về phòng, ngã nằm trên giường.
Bây giờ mình khóc cũng không dám khóc tiếp, bởi vì... ngày mai mình còn phải gặp nam chính.
Nếu để anh ta thấy được đôi mắt sưng húp này của mình, thì lại không hay.
Tuy là mình khóc không nhiều, nhưng vẫn nên tìm ít đá chườm qua, sau đó dùng ít kem dưỡng, hi vọng ngày mai nó sẽ không sưng to.
Tiếp tục chịu đựng thế này, liệu có ý nghĩa gì hay không?
Sáng hôm sau, khi Vịnh Thanh thức dậy ăn sáng, Sở Kỳ đã ra khỏi nhà, hỏi mới biết, anh ta đã đi đến nhà chính.
Chắc hẳn là thăm hỏi Sở gia gia, sẵn tiện tra xét xem mình có nói gì hay không đây mà.
Mặc kệ, ăn sáng xong, mình còn phải nhanh đến công ty, đơn hàng mùa xuân rất nhiều, bên đó cũng đang bận rộn.
Nhà chính Sở gia.
Sở gia gia: "Con về rồi à, Vịnh Thanh đâu không đi cùng con."
Sở Kỳ: "Cô ta còn ngủ.
Dạo này sức khỏe ông ra sao, vẫn nghe theo chỉ dẫn của bác sĩ chứ?"
Hiếm thấy thằng cháu trai của mình, đích thân hỏi ra những lời này nha.
Sở gia gia: "Rất tốt, ngày thường có Vịnh Thanh đến đây cùng ông dùng cơm, bầu bạn.
Cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều thú vị."
Sở Kỳ: "Vậy sao!"
Sở gia gia quan sát thái độ của Sở Kỳ, rõ ràng là muốn nghe mình nói về Vịnh Thanh, nhưng lại tỏ vẻ hỏi thăm bâng quơ đây mà.
Sở gia gia: "Con bé cách ngày lại đến, dùng cơm rất ngon miệng, ông nuôi cháu dâu ngày càng xinh đẹp, con cứ yên tâm mà đi công tác.
Không thì lần sau dẫn nó đi cùng, như vậy... con cũng tiện chăm sóc."
Ông nội đang nói lạc đề cái gì vậy, mình khi nào nói lo lắng cho cô ta, đột nhiên ông lại lôi chủ đề này ra mà bàn.
Sở Kỳ: "Cô ta rất phiền phức, dẫn theo chỉ gây rối.
Hơn nữa, chúng ta từ đầu không hề công khai thân phận của cô ta với bên ngoài.
Cô ta lấy danh nghĩa gì, đi công tác cùng con?"
Thằng nhóc này, đúng là ngôn từ không một kẽ hở. Thôi đi, kệ bọn trẻ, yêu hay không yêu, mình bớt quản lại, cho tâm tĩnh lặng.
Nếu không, kì vọng càng nhiều, thất vọng càng nhiều đây.
Sở gia gia: "Chuyến công tác thuận lợi không?"
Sở Kỳ: "Vô cùng thuận lợi, ông yên tâm."
Sở gia gia tỏ vẻ hài lòng với câu trả lời này, kêu người dọn bữa sáng cho hai người cùng ăn.
Đang lúc dùng bữa sáng, Sở gia gia lại nhắc đến việc Phương Thiên Tư cố tình đến nhà tìm Sở Kỳ mà không thấy.
Sau đó có ít lời qua tiếng lại với Vịnh Thanh, tiếp tục để Phương Thiên Tư tự do đi đến công ty và nhà riêng để tìm Sở Kỳ như vậy thật không tốt.
Bên nhà Phương gia sẽ tìm cớ gán ghép, và tranh thủ đánh tiếng với bên ngoài là hai nhà rất thân thiết.
Dựa vào đó, mà mặc sức ra ngoài làm ăn kinh doanh.
Sở Kỳ nghe qua, có chút không vui, danh tiếng Sở gia trước nay luôn ở vị thế cao, khó ai sánh kịp.
Phương gia cố tình đơn phương tạo quan hệ là ý gì.
Nếu còn làm quá, Sở Kỳ sẽ cho người chấn chỉnh bọn họ.
Lợi ích thu được từ Sở gia, không phải ai muốn đều có thể lấy được, còn về Diệp gia... xem như tạm thời không quan tâm đến.
Hôm nay Vịnh Thanh đến công ty từ khá sớm, các bộ phận của công ty cũng đang hoạt động hết tốc lực để kịp hoàn thành sản phẩm, đưa ra các chi nhánh.
Tiêu Tuyết: "Vịnh Thanh, Tiểu My hai người xem qua đi, đây là sản phẩm chính thức.
Tớ thì thấy rất ổn, không có vấn đề gì."
Vịnh Thanh: "Không tệ, rất đẹp, từ chất liệu đến từng nét may đều vừa ý tớ."
Hiện tại chỉ còn chờ ý kiến từ phía Vương Tiểu My. Nếu cô ấy cũng thông qua, nghĩa là Tiêu Tuyết đã có thể cho sản xuất hàng loạt.
Tiểu My: "Rất ổn, chỉ là màu sắc phối ở chi tiết này có chút sai so với thiết kế, mẫu này thì lại sai một lỗi họa tiết.
Mẫu này càng tệ hơn, ngắn hơn so với bản vẽ...
Sau đó là một bài ca dài thật dài, về những lỗi sai từ nhỏ đến lớn của từng mẫu một.
Vịnh Thanh quả thật có chút cảm thán, không hổ danh là nữ chính của thế giới này, hào quang nữ chính thật mạnh mẽ.
Đây mới đúng là có tư chất thiên tài về thiết kế, không như mình cùng Tiêu Tuyết chỉ vẽ được những mẫu ở cấp độ từ trung đến cao, còn bản siêu cấp hoàn hảo... thôi để lại cho nữ chính.
Vịnh Thanh: "Tiểu My, cô cứ nhận xét và kiểm tra, nếu có chỗ nào không hài lòng, cô toàn quyền quyết định."
Tiêu Tuyết: "Phải bọn tôi giao cho cô kiểm soát."
Thà cứ như vậy đi, hai người sắp nghe hết nổi nữa rồi.
Bao nhiêu lời khen của mình và Tiêu Tuyết, qua lời nói của Vương Tiểu My đều trở thành lời nhận xét chưa tới...
Chẳng khác nào khẳng định, hai người chúng ta là dạng tay nghề yếu kém sao?
Tiểu My: "Như vậy sao mà được chứ, hai người mới là chủ, tôi..."
Vương Tiểu My, cô ấy lại bắt đầu chìm vào tự ti thân phận nữa rồi đây.
Vịnh Thanh: "Chúng tôi là chủ, cũng là người trong ngành giống như cô.
Nhưng tôi chấp nhận một điều là... chúng tôi không tỉ mỉ bằng cô.
Cho nên, việc quan trọng như thế này nên giao cho cô, tôi mới yên tâm."
Thái độ của mình bây giờ phải nói là vô cùng chân thành, mình không tin Tiểu My sẽ từ chối.
Tiêu Tuyết cũng đứng một bên nói thêm vào: "Tiểu My cô mới là thiên tài thiết kế, công ty đều nhờ cả vào cô."
Tiểu My: "Nếu vậy... thôi được, tôi chấp nhận lãnh trách nhiệm kiểm tra giai đoạn ra sản phẩm.
Hai người yên tâm, tôi sẽ không để xảy ra sai sót."
Bây giờ mình mới hiểu, có tiền nên lựa chọn người tài để đầu tư kinh doanh, không nên tự bản thân mình làm.
Kết quả có thể không được khả quan, như bản thân chúng ta vẫn hay nghĩ.
Ba người bàn bạc sắp xếp ổn thỏa mọi thứ đâu vào đấy, thì chia nhau ra mà làm.
Tiêu Tuyết chịu trách nhiệm điều hành công ty và đối ngoại, Tiểu My phụ trách việc giám sát chất lượng sản phẩm, còn Vịnh Thanh tất nhiên là người chi tiền đầu tư.
Sau buổi trưa, Vịnh Thanh có việc về lại Diệp gia.
Khoảng thời gian ngắn không đến 20 phút, Vịnh Thanh đã có mặt tại phòng khách của Diệp gia.
Mình chắc chắn lần này Diệp phu nhân gọi mình quay về, là có liên quan đến Sở Kỳ.
Diệp phu nhân vừa trông thấy Vịnh Thanh, đã bắt đầu nổi giận.
Không đợi Vịnh Thanh ngồi xuống đã bắt đầu lớn tiếng: "Về rồi, con nói đi, những lần trước nhờ con mời Sở Kỳ đến nhà dùng cơm, con có làm hay là không?"
Mình biết ngay mà, nội dung chính của ngày hôm nay sẽ là như vậy.
Ba Diệp: "Có gì từ từ rồi nói, sao bà cứ phải lớn tiếng với con gái mình làm gì?"
Vịnh Thanh: "Thưa mẹ, chuyện đó... quả thật con vẫn chưa đánh tiếng cùng Sở Kỳ."
Diệp phu nhân: "Ông xem đi, con gái bảo bối của ông đã làm gì?"
Giá trị của con chỉ nằm ở việc nối kết giữa hai gia tộc, con đã không làm được."
Việc này đúng là mình không muốn quản, vì biết nam chính sẽ khó chịu, nhưng nếu làm chắc gì đã tốt?
Vịnh Thanh: "Thật ra... mẹ à, con làm như vậy cũng có lý do.
Mẹ nghĩ xem, ngày thường Sở Kỳ đã chán ghét con, đặt trường hợp mỗi ngày con đều chạy theo anh ta mời mọc.
Có khi làm anh ta khó chịu hơn, đến lúc đó đừng nói là dùng cơm, từ hôn anh ta còn dám làm."
Vẻ mặt Vịnh Thanh khi nói về vấn đề này vô cùng nghiêm túc, không có chút gì là muốn chối bỏ trách nhiệm.
Bên này vợ chồng Diệp gia nghe xong cũng cảm thấy có chút lý lẽ, hôn sự là do hai nhà bắt ép hoàn thành.
Nếu chỉ vì mấy bữa cơm bình thường, mà gây khó chịu cho Sở Kỳ, không biết chừng cậu ta hủy bỏ hôn ước thật thì sao?
Diệp phu nhân suy nghĩ thiệt hơn, duy trì như hiện tại bọn họ còn kiếm được chút lợi ích.
Thổi phồng sự việc, liệu có tốt hơn hay không, thì ai dám đảm bảo.
Ba Diệp: "Bà nghe đi, con gái biết suy nghĩ như vậy, bà còn muốn gì hơn.
Nào Vịnh Thanh đến đây ngồi đi, từ lúc đính hôn với nhà bên đó, con vất vả rồi."
Tuy không muốn thừa nhận mình đã quá nóng vội, nhưng lúc này quan trọng nhất chính là lợi ích.
Buộc lòng Diệp phu nhân phải nhẹ nhàng đối xử với Vịnh Thanh.
Diệp phu nhân: "Thôi được rồi, vậy tạm thời chúng ta không nói đến việc dùng cơm nữa.
Nhưng con phải luôn nhớ, bằng bất cứ giá nào đều giữ chặt mối liên kết này, hiểu không?"
Vịnh Thanh nhẹ gật đầu: "Con đã hiểu."
Mọi chuyện vừa được dàn xếp đâu vào đấy, thì ông ngoại cũng vừa về đến.
Nhìn qua sắc thái những người trong nhà, ông đủ biết vừa mới xảy ra trận tranh luận gay gắt.