Trong lúc Hàn Phi hoang mang định từ chối thêm lần nữa, mau chóng rời đi, thì bất ngờ bị Sở tổng giữ lại.
Sở Kỳ: "Ngồi đi, cũng không phải lần đầu cậu dùng cơm ở nhà tôi.
Còn muốn giữ phép tắc?
Hàn Phi cười gượng: "Vâng, thưa Sở tổng."
Nói xem, những lần trước đều là do ngài cho phép tôi đến đây dùng bữa. Không thì có cho tiền, mình cũng không dám tùy tiện, ngồi ngang hàng với Sở tổng ngài a.
Hai người kia bắt đầu an vị, Vịnh Thanh bên này cũng ngồi xuống, tiếp tục ăn đồ ăn của mình.
Một miếng, rồi một miếng vô cùng hưởng thụ. Bản thân còn không quên ra vẻ gia chủ, mà mời mộc thúc giục Hàn Phi ăn tự nhiên.
Sở Kỳ: "Về việc, dùng cơm ở Diệp gia, tôi chưa từng nghe cô đề cập đến."
Vịnh Thanh đang ăn ngon lành, nghe đến đây thì dừng lại và suy ngẫm.
Nam chính hôm nay lại là sao đây, bất ngờ bàn về vấn đề dùng cơm ở Diệp gia.
Không lẽ, anh ta đã biết được gì đó.
Nếu không, còn lâu anh ta mới để tâm đến.
Vịnh Thanh: "Ý anh là sao, em không hiểu."
Sở Kỳ: "Cô đừng giả vờ nữa, không phải bên nhà cô, luôn muốn mời tôi đến nhà dùng cơm à?"
Vịnh Thanh vô cùng kinh ngạc.
Anh ta... sao có thể biết được chuyện này, mấy khi Diệp gia đánh tiếng mời anh ta, mình đều khéo léo từ chối các kiểu.
Giờ bị anh ta phát hiện, phải nghĩ ra lời thoại nào đó để cứu vớt tình hình mới được.
Vịnh Thanh: "Anh biết đó, bên nhà, rất muốn anh cùng em về đó dùng cơm.
Nhưng em cũng biết anh sẽ không thích đi, và họ cũng không đơn thuần muốn ăn bữa cơm bình thường.
Mà là muốn... anh đến với tư cách con rể."
Và mình biết, nam chính sẽ không muốn dính vào mấy chuyện phiền phức vô bổ này.
Hơn nữa, anh ta còn là người muốn chấm dứt mối quan hệ rắc rối này với mình nữa là.
Hơi sức đâu... mà đi đến Diệp gia tạo lập hay ra mắt.
Nói thẳng ra, anh ta ghét mình vô cùng, không gặp, không dính líu thì càng tốt.
Sở Kỳ: "..."
Hàn Phi: "..."
Khang quản gia: "..."
Hàn Phi nhìn không khí trầm xuống, bắt đầu thấy lạnh cả người.
Tâm trí ăn dưa ban đầu, đã không còn lưu lại nữa.
Thay vào đó, là mình muốn rời khỏi đây ngay bây giờ.
Vịnh Thanh quan sát tình hình có chút biến động, nhưng không ảnh hưởng quá lớn, nên tiếp tục nói.
Vịnh Thanh: "Tuy là em thích anh.
Nhưng việc anh chán ghét em thì... em cũng biết rõ không kém.
Cho nên, không nói với anh vẫn tốt hơn. Tránh đi một việc phiền toái, khiến tâm trạng anh không vui."
Đây cũng là lần đầu tiên trước mặt mọi người, Vịnh Thanh công khai nói Sở Kỳ chán ghét cô.
Thật ra, khi nói ra điều này, mình cũng có phần lo sợ Sở Kỳ sẽ coi thường mình.
Sợ là vậy, nhưng mình buộc phải nói, ngoài lý do này, mình không thể bịa ra được lý do nào hoàn chỉnh hơn.
Nhìn sắc mặt anh ta, đã tỏa ra khí chất cao ngạo vốn có, mình trong suy nghĩ của anh ta, chắc chỉ là một người ăn bám dai dẳng mà thôi.
Tránh để mất hòa khí, Vịnh Thanh liền rời khỏi bàn ăn.
Vịnh Thanh: "Em dùng xong rồi, xin phép lên phòng trước, mọi người tự nhiên."
Lần nữa nhìn qua sắc mặt của nam chính, nói sao đây, vô cùng đặc sắc, bực tức thể hiện rõ trên mặt.
Thật lòng mà nói, mình cũng có chút buồn bã, hôm nay lấy hết dũng khí nói rõ ra như vậy...
Sau này chắc cũng không cần thiết diễn sâu nữa đi, bình bình sống qua ngày là được.
Mình đã muốn giấu thật kĩ, nhưng anh ta lại cố ý lôi ra để hỏi, muốn mình khó xử?
Nam chính thông minh như vậy, tất nhiên đã hiểu dụng ý của người bên Diệp gia.
Chất vấn mình, chỉ là anh ta muốn mình nói thế nào mà thôi.
Chẳng lẽ, mình lại nói là tôi không có nhu cầu mời anh qua đó, thì đi ngược lại với tính cách của nguyên chủ.
Để tránh mọi người chú ý, mình chỉ đành nói theo tình huống thật của sự việc.
Còn về Sở Kỳ, anh ta muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Hay là anh ta muốn cùng mình vạch rõ giới hạn?
Giới hạn của chúng ta còn chưa đủ rõ ràng?
Nếu vậy... chi bằng, anh ta công khai từ bỏ mối quan hệ này với hai nhà luôn cho tiện.
À... mà khoan đã, Thẩm Á Ni chưa về lại vị trí chính thức, kế thừa thân phận này của mình.
Đột nhiên, bị mình phá nát, có khi lại hận mình lắm đây, ây da... thay vì sau khi đổi lại mình còn được giữ chút thân phận Diệp tiểu thư sống qua ngày.
Giờ thì hay rồi, Sở Kỳ anh ta mà quyết định từ hôn là xác định mình cũng sống khổ.
Nhưng thôi kệ đi, chuyện gì đến sẽ đến, bận lòng cũng không được gì. Đi ngủ thôi.
Sau khi Vịnh Thanh nói ra như lời đó, tâm trạng của Sở Kỳ cũng thay đổi bất thường.
Ban đầu cô nói bản thân thích anh, không hiểu sao tâm trạng anh trở nên cao ngạo vui vẻ.
Nhưng khi cô nói, chuyện đến Diệp gia dùng cơm không nói với anh, chủ yếu là tránh đem đến phiền toái cho anh thì... cảm giác của anh bất chợt trở nên khó chịu vô cùng.
Cô ta càng buồn, thì mình càng phải vui hơn, nhưng tại sao mình lại khó chịu theo cô ta.
Hàn Phi nhân lúc Sở Kỳ bận tâm suy nghĩ, thì xin phép ra về.
Thật may mắn, lại thuận lợi mà xin về được nhà, bằng không tiếp tục ở lại sẽ...
Hàn Phi thầm cầu mong cho Khang quản gia ở lại bình an.
Mọi người ai nấy đã đi hết, bản thân Khang quản gia cũng muốn rời đi, nhưng là... thiếu gia ngài ấy...
Khang quản gia anh dũng lên tiếng xin phép dọn dẹp bàn ăn, với nỗi lòng lo sợ.
Lần thứ hai, Sở Kỳ không để tâm đến lời nói xung quanh, trực tiếp cho phép Khang quản gia dọn dẹp.
Còn bản thân thì đi lên thư phòng của mình ở lầu hai.
Khang quản gia nhìn theo mà có chút lo lắng, hôm nay phu nhân và thiếu gia đều không vui.
Mình bây giờ nên đi pha một ít trà tĩnh tâm dễ ngủ cho hai người họ.
Sở Kỳ lên đến thư phòng cũng không có đυ.ng đến công việc, mà vẫn ngồi suy nghĩ.
Cô ta không muốn mời mình về nhà dùng cơm, lý do không muốn mình bị làm phiền.
Hình như có chút không giống với tính cách muốn gì được đó của cô ta.
Hơn nữa nếu yêu thích mình nhiều như cô ta đã nói, thì phải càng đeo bám cầu cạnh mình đi về cùng.
Có như vậy mới chứng tỏ được vị thế của cô ta ở Sở gia chứ.
Đang lâm vào suy nghĩ, thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Đầu tiên là tiếng gõ cửa vang lên, sau đó được người bên trong cho phép, thì mới được tiến vào.
Một khoảng không gian yên lặng và lạnh lẽo ập đến.
Nghe âm thanh tách trà được đặt xuống khá lâu, mà Khang quản gia vẫn không có ý định rời đi.
Sở Kỳ đang chú tâm vào máy tính khá bực mình ra lệnh: "Việc của chú đã xong, ra ngoài đi."
Vài phút trôi qua, Sở Kỳ vẫn không nghe tiếng hồi đáp từ Khang quản gia.
Sở Kỳ: "Sao đây, có phải chú muốn nói đỡ cho cô ta hay không?"
"Không cần, em tự mình đến nói." : Vịnh Thanh.
Bất ngờ với tiếng nói vừa phát ra, Sở Kỳ ngước mắt lên nhìn người con gái đang đứng trước mặt mình.
Không phải lúc nãy nói khí thế lắm hay sao, bây giờ là muốn gì đây.
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, khi nãy là do em có chút không đúng.
Tất cả là do em quá yêu anh, làm gì cũng lo sợ anh sẽ chán ghét em.
Cho nên...
Sở Kỳ: "Cho nên cô chọn cách, không trung thực.
Cô có biết việc làm của cô, có thể gây ra chuyện còn phiền phức hơn cho tôi hay không?
Nếu ông nội biết được Diệp gia mời cơm nhiều lần, nhưng tôi đều bận việc không đến...
Cô biết rõ tính của ông nội tôi, thì cũng đủ biết kết quả như thế nào...
Vịnh Thanh: "Là bản thân em sơ suất, suy nghĩ chưa tới, làm việc không nghĩ đến hậu quả, em hứa không có lần sau."
Vịnh Thanh tiến lên cầm tách trà đưa cho Sở Kỳ, thái độ vô cùng thành khẩn.
Bao nhiêu vẻ đáng thương, Vịnh Thanh đều đắp hết lên biểu cảm của mình.
Vịnh Thanh: "Anh mau uống trà đi."
Sở Kỳ không hề có ý định cầm lấy tách ra trên tay của Vịnh Thanh, mà nhướng mày liếc mắt ý nói Vịnh Thanh cứ để tại chỗ cũ.
Hiểu được suy nghĩ của nam chính, Vịnh Thanh ngập ngừng do dự.
Không muốn uống tách trà mình bưng... có khi nào vẫn còn tức giận, nam chính đại nhân, tôi biết lỗi cũng đã nhận lỗi, anh đừng thù dai như vậy chứ.
Sở Kỳ: "Về phòng của cô đi, tiếp tục đứng ở đây là ý gì?"
Anh biết rõ còn cố hỏi, mình phải kiên nhẫn, phải kiên nhẫn.
Vịnh Thanh: "Em hiện tại đi, nhưng chuyện đó..."
Mình chưa thể rời khỏi đây, nếu không nắm chắc được câu trả lời.
Sở Kỳ: "Tạm thời tôi không tính toán với cô."
Vịnh Thanh vui mừng ra mặt: "Thật sao, cảm ơn anh, em ra ngoài ngay bây giờ, anh nhớ uống trà."
Nói dứt câu cũng là lúc Vịnh Thanh định quay người đi.
Sở Kỳ: " Sau này cô bớt nói bản thân yêu tôi đi, nghe rất nhàm chán."
Vịnh Thanh đang vui vẻ nghe qua câu đó, trái tim cô như bị đè nặng... là do mình... biết anh ta nhẫn tâm vẫn cố chạy đến đây xin lỗi.
Khang quản gia: "Phu nhân, thế nào?"
Vịnh Thanh: "Cảm ơn chú Khang, mọi chuyện đã ổn."
Mình không được thể hiện điều bất thường trước mặt Khang quản gia. Cố gắng lên, mình sẽ làm được.
Khang quản gia: "Trách nhiệm của tôi thôi."
Vịnh Thanh: "Vâng, vậy con về phòng trước."
Khang quản gia tỏ ra đắc ý.
Mình mà không phụ trách mấy việc như thế này, thì người khổ là ai... còn phải hỏi, là mình a.
Phải nói mình thật nhanh trí, mượn cớ đem trà cho phu nhân, nói vài câu có chủ đích về thiếu gia cho phu nhân nghe, sau đó sẽ đi làm lành với thiếu gia.
Ha... ha... mình ngày càng phù hợp làm ông mai bà nguyệt.
Vâng ông mai kiểu như thế này, có ngày người ta độc thân toàn tập.
Dường như Vịnh Thanh đã thành công, trong việc che giấu cảm xúc với Khang quản gia.
Cô quay lưng bước đi mà nước mắt đã bắt đầu rơi xuống.
Mình khóc ư, mình quá nhu nhược, luôn lo sợ mọi thứ, chuyện hôm nay âu cũng một phần do mình tự chuốc lấy.
Về chuyên này thì thật ra... Khang quản gia lúc đó có nói gì, Vịnh Thanh cũng không hề để tâm.
Vốn trong lòng cô đang thấp thỏm, vì khi nãy lỡ nói ra suy nghĩ thật của bản thân.
Sợ là sẽ ảnh hưởng đến đại cuộc, cho nên sẵn tiện có cớ đưa trà, đi nịnh nọt nam chính mà thôi.
Có điều lấy lòng chưa biết đến đâu nhưng nhận lại một câu nói đầy đau lòng.
Trong thư phòng, Sở Kỳ vẫn đang nhìn tách trà kia, từ từ đưa tay chạm đến, rồi uống một ngụm...
Sở Kỳ cầm điện thoại nhắn một dãy số, bắt đầu cuộc gọi.
Không bao lâu sau, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Khang quản gia: "Thiếu gia."
Sở Kỳ: "Chuyện đưa trà hôm nay, là chủ ý của chú."