Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 54

chương 54

Khang quản gia tiếp tục phục vụ bữa sáng cho Vịnh Thanh như thường lệ.

Vịnh Thanh: "... chú Khang, dọn xuống giúp con đi, con không dùng nữa."

Khang quản gia khó xử, mà nhìn Vịnh Thanh.

Vịnh Thanh: "Không sao, chú cứ dọn xuống... sẽ không ai hỏi đến... chú yên tâm đi."

Khang quản gia bất đắc dĩ, cho người dọn dẹp mọi thứ.

Mình nên ra ngoài, ăn chút gì đó mình thích sẽ tốt hơn, tâm trạng đang không vui, còn cố ăn mấy món này, có ngày bị điên mất thôi.

Vịnh Thanh lên phòng chỉnh trang, nối gót Sở Kỳ đi ra ngoài.

Khang quản gia vừa mới dọn dẹp xong đâu vào đấy, Sở Kỳ đã gọi về hỏi tại sao khi anh vừa đi, Vịnh Thanh cũng không dùng nữa.

Không biết từ đâu, thiếu gia biết được thông tin này, mình chưa báo cáo cho thiếu gia kia mà?

Khang quản gia cảm nhận được tình hình vô cùng nguy hiểm, cho nên a... đành phải giả nai.

Khang quản gia khẳng định với Sở Kỳ, phu nhân nếu không có thiếu gia ngồi cùng, là ăn không ngon.

Vì vậy thiếu gia vừa đi, phu nhân cũng không có tâm trạng để dùng tiếp, nên là cho người dọn xuống.

Sở Kỳ nghe qua, tuy có chút mơ hồ không xác định được tính chân thật, nhưng không biết vì sao, lòng anh lại dịu xuống.

Việc này cũng tạm thời cho qua, không tra tấn tinh thần của Khang quản gia nữa.

Cô ta không có mình, thì ăn cơm không ngon?

Đã đến mức độ như vậy? Sở Kỳ bất giác mỉm cười trong vô thức.

Hai người đứng bên cạnh là Hàn Phi và Thư Linh nhìn qua, chợt cảm giác rùng mình.

Nụ cười của Sở tổng bọn họ, đúng là cực phẩm, không cẩn thận còn có thể bị nụ cười ma mị đó mê hoặc.

Nhưng nụ cười hôm nay, còn kèm theo chút gì đó bí ẩn.

Lịch trình, của mình rất bận rộn, công việc khá nhiều, tối nay không biết có về nhà đúng giờ dùng cơm hay không?

Mình đang suy nghĩ cái gì vậy, nếu mình không rảnh, cô ta có thể dùng cơm một mình kia mà.

Cần gì mình phải suy xét đến như vậy.

Vâng nam chính đại nhân, anh đang nghĩ cái gì, chúng tôi không biết gì đâu nha, ha ha...

Buổi chiều tối, đúng là Sở Kỳ có bận đi tiệc tối tại Dương gia.

Dương gia không được xếp vào hàng đại gia tộc, nhưng cũng được xem là một gia tộc thượng lưu.

Công việc kinh doanh của Sở thị, có một ít liên quan đến gia tộc bọn họ.

Hôm nay mở tiệc, Sở Kỳ đến dự coi như nể tình cho bọn họ một chút mặt mũi.

Những bữa tiệc tối dạng này, Sở Kỳ không yêu thích cho lắm, ồn ào, thị phi.

Đang lúc chuẩn bị rời khỏi, thì lại có người chạy đến bắt chuyện.

Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ, lâu rồi không gặp anh, gần đây anh rất bận sao?"

Sở Kỳ: "Tôi rất bận, hiện tại cũng có việc cần làm.

Nếu em không còn chuyện gì khác. Tôi xin phép đi trước."

Khó khăn lắm mới gặp được Sở Kỳ, bây giờ cho anh ấy đi, không dễ như vậy đâu.

Phương Thiên Tư: "Đừng mà Sở Kỳ, anh có thể ở lại thêm một lát nữa được hay không?

Chúng ta chỉ mới gặp nhau thôi mà, ở lại trò chuyện với em đi."

Bao nhiêu dịu dàng và tình ý nồng đậm, Phương Thiên Tư đều hướng về phía Sở Kỳ.

Nhưng thật xin lỗi, dường như nó không có tác dụng đối với nam chính.

Sở Kỳ: "Xin lỗi, lần sau đi."

Hàn Phi cũng vội gật đầu đi theo sau Sở Kỳ, hai người một trước một sau, đi thật nhanh ra hướng cửa chính.

Hàn Phi vừa nhìn là biết, vị Sở tổng nhà mình, đang muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi phiền chán này đây mà.

Dáng vẻ đó... chín phần là đang không vui, nếu bây giờ mà ai rãnh rỗi nhảy ra làm phiền thì... không biết, người đó có sao hay không a?

"Sở tổng, về sớm thế sao?"

Hàn Phi thầm cầu chúc cho kẻ không may vừa đến, cầu cho người này có thể bình an mọi việc...

Sở Kỳ cùng Hàn Phi quay người lại, Sở Kỳ khó chịu nhìn chính diện người mới gọi mình dừng bước.

Diệp Khôi: "Ngài định về nhà ư?"

Sở Kỳ dằn lại cơn bực tức: "Đúng vậy, xin phép."

Diệp phu nhân: "Sao lại vội như vậy, chắc hẳn là Sở tổng mới vừa đi công tác về.

Phải rồi, nếu Sở tổng có thời gian, xin đến nhà chúng tôi làm khách, ăn bữa cơm gia đình..."

Diệp phu nhân nháy mắt, ra hiệu cho Diệp Khôi nói thêm vào.

Diệp Khôi: "A phải đó Sở tổng, chúng tôi luôn chào đón ngài."

Hai vợ chồng Diệp gia nở nụ cười tươi rói, đầy ý vị lấy lòng Sở Kỳ.

Sống trong giới thượng lưu bao nhiêu năm, Sở Kỳ trải qua mấy chuyện này còn ít sao!

Sở Kỳ nhìn họ một lúc, lạnh mặt quay đi, cũng không thèm nhìn sắc mặt bọn họ đang khó coi đến độ nào.

Diệp phu nhân: "Con bé Vịnh Thanh thật là... có chút việc cũng làm không xong.

Tôi đã nói đúng, rõ là do nó không có năng lúc mời được Sở tổng đến nhà.

Chứ không phải người ta luôn bận việc."

Diệp Khôi: "Đừng nói nữa, để người khác nghe thấy lại không hay."

Những gì hai người kia vừa nói, Sở Kỳ đã nghe thấy toàn bộ.

Mình cố tình bỏ đi trong lúc bao cặp mắt đang nhìn, cũng một phần không muốn cho bọn họ thể diện.

Hơn nữa, mình cũng không cần thiết tạo lập quan hệ với họ, hay nói cách khác, mình cũng không cho những người ở đây thấy, Diệp gia có vị thế.

Nếu đem ra so sánh trong giới, Diệp gia chỉ là một gia đình giàu có bình thường, không đáng nhắc đến.

Hàn Phi sau khi đưa ông chủ của mình lên xe, thì bản thân rất biết điều mà đi theo về biệt thự.

Bình thường, hiện tại mình có thể đi về, nhưng tâm trạng Sở tổng đang khó ở, tốt nhất là đi theo hầu hạ thì hơn.

Biệt thự Sở gia.

Vịnh Thanh đang ngồi dùng bữa, cô đơn một mình.

Hôm nay nha, nam chính anh ta có việc bận, nghe trợ lý Hàn nói, hình như là đi dự tiệc tối ở đâu thì phải.

Mặc kệ anh ta đi đến giờ nào, mình có thể yên ổn ăn một bữa cơm cũng không tệ.

Thực đơn hôm nay phá lệ, đặc biệt khác ngày thường, bởi vì mình đã dặn nhà bếp làm thêm vài món.

Cảm giác được ăn những món mà mình yêu thích, lại còn do chính tay đầu bếp số một là cô Hà nấu, đúng là tuyệt vời.

A... nên ăn món nào trước đây, phải rồi ăn món rau xào này đi, mình thèm ăn rất lâu rồi.

Ưʍ... quả thật vô cùng ngon miệng, thêm một ít nữa.

Khang quản gia: "Phu nhân, cô có muốn lấy thêm món nào khác không?"

Vịnh Thanh: "Không cần, bao nhiêu đây đủ rồi."

Phu nhân đúng là có sở thích kì lạ, lại thích ăn những món thanh đạm nhiều hơn.

Có điều, nếu thiếu gia mà biết được hôm nay mình thay đổi thực đơn, sẽ tức giận hay không?

Vịnh Thanh và Khang quản gia không một ai hay biết, vị nam chính đại nhân của chúng ta đã về đến nơi.

Vào lúc này, Vịnh Thanh vẫn còn đang mải mê chìm đắm vào đồ ăn của mình.

Khang quản gia đang đứng thì phát giác được khí lạnh tràn vào, mà khí lạnh này lại xuất phát từ thiếu gia nhà ông.

Sở Kỳ phất tay ý nói, ông không được lên tiếng.

Nhìn qua thấy Vịnh Thanh vô tư ăn uống, gắp hết món này đến món khác.

Sở Kỳ: "Rất ngon sao?"

Vịnh Thanh: "Rất ngon."

Sở Kỳ: "Cô không định đợi tôi về ăn."

Vịnh Thanh: "Đợi gì chứ, hôm nay không phải chỉ có mình tôi..."

Vịnh Thanh chợt nhận ra, giọng nói kia là thuộc về ai.

Cái tên nam chính này, không phải đã nói hôm nay bận việc không về kia mà.

Bây giờ đột nhiên xuất hiện, định hù dọa mình à.

Tâm trạng đang thưởng thức món ngon của Vịnh Thanh, bị dừng lại vô thời hạn.

Vịnh Thanh: "Sở Kỳ... anh... trở về rồi."

Sở Kỳ: "Những món này là sao?

Từ khi nào thực đơn buổi tối lại đổi thành như vậy?

Khang quản gia ông nói đi."

Khang quản gia bị gọi đến tên, bắt đầu run sợ, chẳng là lần trước ông đã bị thiếu gia quở trách về vấn đề tương tự.

Hiện tại lại tái phạm, ông biết nói sao đây, Khang quản gia nhìn qua Vịnh Thanh với ánh mắt cầu cứu.

Vịnh Thanh gật đầu, ngầm nói để bản thân cô tự giải quyết.

Tuy thân phận của mình đang là khách không mời, nhưng... khách dù là có được mời hay không, về lễ nghĩa khách vẫn là khách nha.

Vịnh Thanh bật chế độ nhẹ nhàng, nũng nịu chạy đến chỗ Sở Kỳ đang đứng, mà vòng tay mình vào tay anh.

Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, anh đừng trách Khang quản gia, là em yêu cầu ông ấy làm giúp em mấy món này nha."

Sở Kỳ nhìn nhìn cái tay của Vịnh Thanh, vô cùng hiểu ý nam chính, Vịnh Thanh tinh ý rụt tay lại.

Sở Kỳ: "Thực đơn nhà tôi không đủ đáp ứng yêu cầu của cô?

Ngoài ra, hiện tại cô có quyền quyết định ở đây?"

Ha... Sở Kỳ, anh hay lắm rất biết bắt bẻ người khác, rõ ràng mấy món trên bàn là thiên về rau xanh, vốn không cùng đẳng cấp với thực đơn mà anh đã đề ra.

Cố tình hỏi tôi như vậy, anh có ý gì hả, muốn tôi trả lời như thế nào mới hài lòng anh đây.

Còn về quyền hạn, tất nhiên là tôi phải nghe lời anh.

Vịnh Thanh: "Không có, thực đơn mỗi ngày đều rất ngon, mọi thứ đều là hàng cao cấp.

Thậm chí... lúc còn ở Diệp gia, em cũng chưa từng được thử qua những món này."

Sở Kỳ: "Nếu là vậy, tại sao lại cố tình thay đổi?"

Tức quá mà, mình muốn ăn như thế nào là do mình quyết định, cứ sao phải do anh ta quy định.

Trái ý một chút là không được, chuyên quyền đến như vậy là cùng.

Vịnh Thanh: "Là do... gần đây anh bận đi công tác, em ở nhà mong nhớ anh quá nhiều.

Ăn gì cũng không thấy hợp khẩu vị, cho nên... mấy ngày này, mới đổi vài món trong thực đơn.

Mong là có thể giúp em có động lực để ăn thôi mà.

Anh đừng trách Khang quản gia nữa được không?"

Sở Kỳ nhíu mày suy nghĩ, xem xét một chút những lời mà Vịnh Thanh đã nói.

Cô ta nhớ mình đến độ ăn không ngon, ngủ không yên là thật?

Sở Kỳ: "Tạm thời bỏ qua lần này, nếu có lần sau, cô chuẩn bị cuốn gói về lại Diệp gia."

Hàn Phi từ khi nãy đến giờ vẫn đang đứng nghe một bên, cảm giác làm vị hôn thê của Sở tổng cũng không dễ dàng gì.

Ăn một chút rau xanh đã bị hỏi tội, còn cảnh cáo đuổi ra khỏi nhà, tuyệt tình quá đi...

Vịnh Thanh nhìn Khang quản gia thở phào nhẹ nhõm, hai người bọn họ vừa thoát được cơn tức giận của Sở Kỳ.

Khang quản gia giơ ngón tay cái, biểu thị khen ngợi Vịnh Thanh.

Chỉ là chuyện kêu mình cuốn gói về lại Diệp gia thì... chắc không cần anh ta đuổi.

Vịnh Thanh cười với Hàn Phi: "Trợ lý Hàn anh đã ăn gì chưa, không thì đến đây ăn cùng đi."

Hàn Phi: "Chuyện này, không thích hợp lắm đâu. Hơn nữa tôi đã có ăn một ít ở bữa tiệc."

Sở Kỳ lúc này đã ngồi vào bàn cầm đũa lên ăn, Khang quản gia cho nhà bếp mau chóng làm thêm vài món.

Nếu không, thiếu gia nhà ông ăn đến sẽ la mắng người trong bếp là phụ trách tệ hại.

Vịnh Thanh: "Đừng ngại, anh ngồi xuống cùng ăn đi.

Ở đây không có ai ngoài tôi và Sở Kỳ."

Hàn Phi muốn ngất xỉu, với câu nói đầy vô tư của Vịnh Thanh nha.

Tính ra hai người, một người là chủ của tôi, một người là vợ sắp cưới của ngài ấy.

Nói xem, tôi có vị trí gì... mà có thể ngồi cùng ăn được đây.