Tiêu Tuyết bông đùa trả lời: "Diệp Vịnh Thanh, cậu nghĩ xem.
Cậu ngoài thân phận Diệp đại tiểu thư, thì vẫn còn một thân phận khác kia mà, là thiếu phu nhân Sở gia..."
Vịnh Thanh: "..."
Vậy ra, ngay cả Tiêu Tuyết người bạn thân nhất ở thế giới này, cũng không nguyện ý muốn ở bên cạnh mình hay sao?
Thân phận thiếu phu nhân Sở gia, thật buồn cười, thân phận đó... chỉ là sự tạm thời. Sao có thể xem thành thật được kia chứ!
Một khi mình mất đi thân phận tiểu thư Diệp gia, tất nhiên vị trí Sở thiếu phu nhân gì đó, sẽ không còn hợp lệ.
Bình thường, nam chính nghĩ đủ mọi cách để từ hôn, cơ hội tốt đến như vậy.
Anh ta còn không mau phủi sạch sẽ quan hệ, muốn giữ lại rước phiền phức?
Thấy Vịnh Thanh sa sầm mặt, Tiêu Tuyết bật cười, hiểu ý cô bạn thân.
Tiêu Tuyết: "Được rồi, được rồi... nếu có một ngày, cậu không còn bất cứ thứ gì, tớ nuôi cậu, thế nào?"
Tiêu Tuyết, mình không phải thuộc hàng giàu có, đại gia tộc hay tập đoàn công ty lớn gì.
Nhưng chỉ nuôi thêm một mình Vịnh Thanh, thì vẫn dư khả năng nha.
Vịnh Thanh sống mũi cay cay, mắt ngấn lệ ôm lấy Tiêu Tuyết.
Vịnh Thanh: "Như vậy còn được, cảm ơn cậu, Tiêu Tuyết."
Tiêu Tuyết cũng ôm lại khích lệ Vịnh Thanh, cô đang nghĩ, cô bạn thân này của mình... hôm nay quả là đa sầu đa cảm.
Chuyện vẫn chưa quá nghiêm trọng, có cần tự làm bản thân sợ hay không a.
Thật ra, bề ngoài Vịnh Thanh luôn tỏ ra không sợ hãi, vô tư.
Nhưng sâu trong tâm thức, lại là sự sợ hãi vô cùng.
Đột nhiên vô cớ lại xuyên vào một thế giới khác, ở đây mình lại không tìm được chỗ dựa nào an toàn.
Gia đình hiện tại của mình cũng không phải thuộc về mình, đã vậy... mình còn phải biết trước kết cuộc của bản thân.
Nỗi sợ này chưa tan, lại lo lắng đến nỗi sợ khác, không biết trước ngày mai như thế nào.
Luôn trong tư thế nơm nớp lo sợ, đúng là một kiểu sống đầy thách thức.
Hai người tâm tình thắm thiết xong, Tiêu Tuyết phải trở về văn phòng công ty, giải quyết tiếp công việc còn tồn đọng.
Đáng lí ra là Tiêu Tuyết đã kéo theo Vịnh Thanh cùng lên, nhưng vì cảm thấy tâm trạng Vịnh Thanh không tốt.
Vì vậy đã buông tha cho người ta, đi về nhà nghỉ ngơi nha.
Không phụ lòng của Tiêu Tuyết, Vịnh Thanh mau chóng quay về Sở gia nghỉ ngơi.
Về đến cửa biệt thự, Vịnh Thanh đúng lúc bắt gặp Phương Thiên Tư.
Vịnh Thanh nhanh trí, cho tài xế chạy vào mà không cần chào hỏi cô ta.
Bài học lần trước bị nam chính cảnh cáo, mình vẫn không quên nha.
Mặc kệ cô ta, dù gì nam chính cũng không có ở nhà.
Xe của Vịnh Thanh vừa qua cổng, thì xe của Phương Thiên Tư bắt kịp nối đuôi vào theo.
Vệ sĩ định mở hệ thống an ninh, nhưng Vịnh Thanh đã kịp ra hiệu không cần thiết.
Phương Thiên Tư thật là... theo đuổi nam chính vô cùng nhiệt tâm.
Vịnh Thanh bên này bước vào nhà, Phương Thiên Tư vội chạy đến kéo cô lại.
Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ đâu, tại sao thời gian gần đây, không thấy anh ấy ở công ty.
Cô chắc chắn biết anh ấy đang ở đâu, mau nói tôi biết."
A thì ra Phương Thiên Tư biết nam chính hiện không có ở công ty, mục đích cô ta chạy theo vào đây, để hỏi tin tức về nam chính.
Vịnh Thanh: "Thành thật xin lỗi Phương tiểu thư. Sở Kỳ hiện tại cũng không có ở nhà.
Tôi cũng không biết anh ấy đã đi đâu, cô biết đó, tôi tồn tại ở ngôi nhà này chủ yếu chỉ là hữu danh vô thực.
Sở Kỳ anh ấy... rất ghét tôi, đi đâu làm gì cũng không cho tôi biết, anh ấy sợ tôi sẽ đeo bám làm phiền."
Mình phải cố diễn ra nét đầy uất ức của một người bị bỏ rơi, bị ghét bỏ. Như vậy mới qua được cửa ải làm phiền, không có hồi kết của Phương Thiên Tư a.
Phương Thiên Tư: "Cô cũng không biết sao?"
Dự định của mình hôm nay chạy đến nhà Sở Kỳ, là để xem xét tình hình.
Nếu ở nhà cũng không có, vậy Sở Kỳ anh ấy sẽ đi đâu được chứ.
Không phải anh ấy luôn là người cuồng công việc hay sao? Vô cớ vắng mặt thời gian dài như vây... không được bình thường cho lắm.
Điều này là do Phương Thiên Tư suy nghĩ nhiều thôi, thật chất cô ta không biết, Sở Kỳ chỉ đơn giản đi công tác vài ngày.
Vịnh Thanh quan sát biểu cảm trên gương mặt của Phương Thiên Tư, đoán được cô ta đang suy nghĩ, nơi mà nam chính có thể đi.
Mặt khác, khẳng định cô ta cũng đã tin lời của mình nói rồi đi. Thừa dịp này, tăng thêm một ít niềm tin cho cô ta đi về luôn vậy.
Tránh làm phiền mình mấy ngày tiếp theo, không phải là một công đôi việc.
Vịnh Thanh: "Phải rồi, Phương tiểu thư nếu cô có được tin tức về Sở Kỳ, có thể nói cho tôi cùng biết được không?
Thời gian này, tôi cũng vô cùng nhớ anh ấy, chưa biết chừng không gặp tôi lâu như vậy, anh ấy sẽ quên luôn tôi thì không tốt..."
Phương Thiên Tư: "... Cô nghĩ xem, tôi không có dư thời gian mà báo cho cô."
Và tại sao tôi lại phải báo cho cô, nguồn tin mà tôi vất vả có được.
Khi đó, không phải cô lại đến làm phiền anh ấy, rồi nhân cơ hội chiếm lấy tình cảm của Sở Kỳ.
Diệp Vịnh Thanh, Sở Kỳ là của tôi, cô... không có cơ hội.
Phương Thiên Tư bực tức quay người lên xe ra về, bỏ lại Vịnh Thanh ngơ ngác đứng trước cửa biệt thự.
Phương Thiên Tư cô ta, hôm nay như thế đã ra về rồi, chuyện tốt, chuyện tốt.
Khang quản gia vừa ra đến, thì xem được một màn đặc sắc của hai người.
Mà lí do dẫn đến sự tranh giành này, là thiếu gia của ông nha.
Nhìn thấy sự ngớ người ra của Vịnh Thanh, ông cho rằng lúc này chắc phu nhân khá đau lòng đây.
Khang quản gia: "Phu nhân, cô vẫn ổn chứ?"
Vịnh Thanh: "Con tất nhiên... không ổn rồi nha, Phương tiểu thư cô ấy lại muốn tranh giành Sở Kỳ với con.
Lần này Sở Kỳ về đến, con sẽ không để Phương Thiên Tư ở gần anh ấy."
Vừa nói, Vịnh Thanh vừa thể hiện thái độ vô cùng nhiệt tình, khí thế hừng hực.
Xíu chút nữa mình lại lỡ miệng nói sai rồi.
Khang quản gia: "... A phu nhân... theo tôi thấy... hay là cô mau vào nhà tắm rửa rồi dùng buổi tối.
Khi nào thiếu gia về, tôi sẽ báo cho phu nhân đầu tiên."
Vịnh Thanh gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chân chạy vào nhà lên phòng nghỉ ngơi.
Khang quản gia cảm thấy, phu nhân hôm nay còn quyết tâm hơn cả ngày thường.
Có điều, được hay không còn phải xem thái độ của thiếu gia nha.
Vịnh Thanh vào phòng đóng cửa lại, sau cánh cửa, cô cởi bỏ tất cả khí thế nhiệt tình kia.
Thay vào đó là sự trầm tĩnh buồn bã, suy nghĩ về chuyện của Diệp gia...
Làm sao đây, mọi việc diễn biến quá nhanh, còn mình vẫn chưa tìm ra được cách giải quyết vẹn toàn.
Buổi tối hôm đó, vì tâm trạng không tốt Vịnh Thanh làm gì cũng qua loa cho có lệ, rồi nhanh chóng về lại phòng nghỉ ngơi.
Khang quản gia sáng sớm, đã lên gọi Vịnh Thanh thức dậy ăn sáng.
Trong phòng ngủ, Vịnh Thanh vẫn còn đang mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Đêm qua thao thức đến gần sáng, mới ngủ được một lát, lại bị chú Khang gọi dậy...
Vịnh Thanh trả lời ậm ừ... nhưng lại bắt đầu ngủ tiếp.
Lần thứ hai, Khang quản gia bước đến cửa phòng gọi Vịnh Thanh thức dậy, lần này còn gấp gáp hơn cả lần trước.
Thật là, muốn yên tĩnh ngủ tiếp cũng không được mà, mình có nên tách về lại Diệp gia hay không?
Chắc cũng không cần lên tiếng xin xỏ đâu nhỉ, mọi việc cũng sắp gần đến trình tự xoay chuyển của nó rồi.
Bây giờ, điều mình cần làm ngay và luôn là đi xuống nhà ăn sáng.
Nếu không... để Khang quản gia lên lần nữa, chắc hôm nay phải thay luôn cánh cửa.
Vịnh Thanh mệt mỏi ngồi dậy, vệ sinh cá nhân xong, di chuyển xuống phòng ăn.
Ưʍ... đó không phải là nam chính sao?
Không phải anh ta nói... vài bữa nữa mới về đến à.
Có thể nào do đêm qua mất ngủ, nên sáng nay mình bị hoa mắt hay không?
Chắc chắn là như vậy.
Sở Kỳ: "Cô không định ăn sáng?"
Vịnh Thanh: "..."
Vịnh Thanh ngạc nhiên dụi mắt nhìn nam chính thật kĩ.
Sở Kỳ: "..."
Mình mới đi vài ngày, cô ta đã đến mức độ đó rồi ư!
Sở Kỳ: "Nhìn thấy tôi, cô bất ngờ lắm sao?"
Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, anh về rồi, em thật sự rất bất ngờ, không nghĩ anh lại về sớm hơn dự định.
Thời gian qua, người ta ngày nào cũng không ngừng nghĩ về anh nha.
Anh xem, em đã giảm tận mấy cân, em nhớ anh đến nỗi..."
Sở Kỳ: "Dừng, ăn đi."
Vịnh Thanh tỏ ra thất vọng, trước màn diễn kịch biểu đạt tình cảm của mình, bị nam chính vô tình gạt ngang.
Nhưng không sao, đã để nam chính cảm nhận được cô yêu thích anh ta rất nhiều rồi.
Quá trình tiếp thu của anh ta thế nào, mình không cần bận tâm.
Chỉ cần tạm thời anh ta hài lòng, mình mới được tiếp tục công việc diễn thế này...
Mặc dù không biết ngày nào phải xuống sân khấu, nhưng còn làm một ngày, thì toàn tâm toàn ý hoàn thành.
Bình tĩnh ngồi xuống bàn ăn như mọi khi, Vịnh Thanh nhìn các món được dọn trên bàn mà phát ngấy.
Chẳng có món nào mà mình thích hết, thôi vậy ăn đỡ qua ngày đi.
Nên là khi nãy mình nói bị giảm cân, cũng là đang nói sự thật, cô Hà toàn nấu theo thực đơn của anh ta.
Sở Kỳ: "Dạo gần đây, không có tôi ở nhà, cô dường như sống rất thoải mái?"
Vịnh Thanh không cần suy nghĩ đáp trả: "Không có, không thoải mái, những ngày qua là khoảng thời gian buồn bã nhất của em.
Một ngày không có anh ở nhà như dài ba năm, ăn không ngon, ngủ không yên, anh xem mắt em là biết."
Vịnh Thanh cố tình đưa mặt mình qua gần, để Sở Kỳ nhìn cho rõ.
Sở Kỳ lạnh lùng: "Không cần đưa mặt gần như vậy, tôi có thể tự thấy."
Thời gian qua, mình sống không được vui vẻ là sự thật, việc bên nhà Diệp gia, vấn đề của hai tập đoàn Vân Thiên và Diệp Mạn, vẫn chưa đi đến đâu.
Ngoài ra bây giờ mình phát hiện, phía Thẩm Á Ni cũng có khả năng xảy ra chút vấn đề.
Thái độ cô ta đã bắt đầu khác lạ,... không biết là sao nữa đây...
Còn câu nói "ăn không ngon, ngủ không yên" cũng là hợp lý, nhìn đi, ở đâu làm gì mình cũng bị mọi người giám sát. Không được tự do, ăn uống phải ăn theo thực đơn của ai kia, đổi cũng không cho đổi.
Mấy khi có dịp đi ăn ké bên nhà chính, cũng bị anh ta ngăn cản.
Còn lúc về Diệp gia, thì món ngon đầy bàn, có điều nghe mấy chuyện trong công ty và Thẩm Á Ni thì ăn không vô được.
Sở Kỳ dùng xong lại đi làm như mọi khi, còn lại Vịnh Thanh cùng Khang quản gia tại nhà tiếp tục dùng bữa.